Yêu Không Thể Yêu

Chương 145




Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày, ngày nào tôi cũng đợi hai chuyện, con tôi và vụ án.

Bên phía Trang Dật Dương càng ngày càng bận rộn, còn bận hơn cả lúc ở tập đoàn Trang Thị. Nhưng ngày nào anh ấy cũng về nhà, dù có muộn đến mấy cũng sẽ về nhà, nói chuyện cùng tôi, chúng tôi ngủ riêng.

Giấc ngủ của tôi không sâu, không hợp có người ngủ bên cạnh, càng không thể có bất cứ âm thanh nào, nếu không sẽ không ngủ ngon, vì vậy chúng tôi luôn ngủ riêng, chỉ cần lúc nào tôi tỉnh, anh ấy cũng sẽ tỉnh. Cuộc sống như vậy khiến tôi có cảm giác hạnh phúc.

Mặc dù chúng tôi chưa kết hôn nhưng trong lòng tôi đã coi anh ấy như chồng mình rồi. Tôi không ép anh ấy đi lấy sổ hộ khẩu để kết hôn, mà anh ấy cũng không nhắc đến chủ đề này nữa, khiến tôi có chút buồn man mác, nhưng lại càng thấu hiểu hơn.

Anh ấy đã vì tôi mà chống đối lại gia đình. Như vậy càng khó lấy được sổ hộ khẩu.

Phá vỡ đi chuỗi ngày yên ổn chính là chuyện Trang Dật Thần bế Châu Tư Dĩnh tới, Châu Tư Dĩnh sảy thai rồi, hai đứa trẻ đều không giữ được, bị bại não!

Tôi nhìn thấy bọn họ đều thấy nực cười, ở cữ không phải nên ở nhà tránh gặp người ngoài sao? Nghênh ngang bế nhau tới đây được tính là gì? Trang Dật Thật ngu ngốc, vẫn cố ý đem tới cho chúng tôi sự ngột ngạt hau sao?

“Anh của cậu không có nhà!” Đây là nhà của Trang Dật Dương, tôi không có †ư cách gì mà đuổi người, huống hồ người này còn là người nhà họ Trang.

Về phần Châu Tư Dĩnh, sắc mặt hiện tại đều trắng bệch, môi cắt không còn giọt máu, nằm xuống ghế sô pha! Giống như một con búp bê, nằm đó không nhúc nhích. Phụ nữ mất con rất đau khổ, huống hồ là hai đứa. Tháng này cô †a phải năm ở cữ, không vào viện, cũng không về nhà nghỉ ngơi, đến đây làm gì?

Trang Dật Dương là bác sĩ chắc? Lẽ nào những nỗi đau này đều tốt lên khi gặp anh ấy? Tôi rất hận người đàn bà này, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của cô ta, chỉ có thể thở dài, kẻ đáng hận luôn rất đáng thương.

“Chúng tôi ở đây đợi anh ta, bây giờ Tư Dĩnh không thể về nhà, tôi cũng không còn nơi nào khác, tạm thời cho cô ấy ở lại đây. Cô không để bụng chứi”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Trang Dật Thần nhìn chằm chằm vào mắt tôi, luôn có một cảm giác khiến người ta sợ hãi.

“Tôi để bụng, vậy các người sẽ đi ngay sao? Con của tôi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, tôi có thể ở chung với hung thủ này sao? Trang Dật Thần, mặc dù tôi không biết tại sao các người lại muốn vào đây, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì!” Thực sự coi tôi là đồ ngu sao? Sao tôi có thể không để bụng chứ? Tôi chỉ hận không thể báo cảnh sát bắt cô ta ngay bây giờ, dù sao trong sở cảnh sát cũng có bệnh viện.

Châu Tư Dĩnh xuất hiện trước mắt tôi, tôi chỉ sợ không kiềm chề được bản thân mà đâm cô ta một nhát dao giữa đêm.

Trang Dật Thần không nói gì, đứng đó gọi điện thoại cho Trang Dật Dương, hình như trong điện thoại, hai người họ đã cãi nhau.

“Tiểu Tú, cho tôi một ly nước caml”

Tôi phừng phừng lửa, hai con người này quá khiến người ta bực mình.

Uống xong tôi quay về phòng, nhắm mắt làm ngơ, những người này thay phiên nhau tới gây rắc rối sao? Buộc tôi nhất định phải buông ra sao? Nhưng tôi tuyệt đối không thể, dù cho có là Thiên Vương lão tử tới, chuyện này cũng không thể thương lượng.

Tôi sẽ không tha thứ cho con đàn bà này, sức khỏe và tính mạng của các con của tôi tuyệt đối không được đem ra mua bán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.