Yêu, Không Đơn Giản Như Vậy

Chương 8




~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong bóng tối, Lâm Tĩnh trằn trọc trở mình, không có Sở Minh ôm ấp thiếu đi hơi ấm quen thuộc, khiến cho cả thân thể của nàng cũng như rơi vào hầm băng lạnh giá khó chịu.

Nàng ngồi dậy, đi về phía bên kia giường, Lâm Tĩnh khoanh tay an tĩnh ngồi trên sàn nhà lạnh như băng. Nhờ vào ánh trăng, nàng ngưng mắt nhìn gương mặt đáng yêu của Sở Minh trong lúc mơ ngủ. Lúc này, trên mặt của Sở Minh không còn giống vừa rồi vừa thô bạo vừa quyết liệt, mà như bình thường hồn nhiên, đến nỗi bên môi còn vương lại một tia nước bọt.

Gương mặt Lâm Tĩnh chợt mỉm cười theo bản năng, trắng mịn đến gần như trong suốt, ngón tay thon thả xoa lên gương mặt khiến mình mê luyến kia. Từ giữa chân mày tinh tế mà vuốt ve, đến sóng mũi cao, môi mỏng đỏ mọng và mềm mại, má lúm đồng tiền thật sâu, cảm giác quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm. Nàng tham luyến con người ấm áp gần trong gang tấc này, cúi đầu, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của Sở Minh một cái, trong chốc lát lui thân thể về sau, hô hấp có chút gấp, hơi đỏ mặt nhìn Sở Minh. Nhìn nàng một lúc lâu, Lâm Tĩnh thở dài, đứng dậy, đi tới bên giường, tựa như Sở Minh như nhau, tại một góc giường thân thể co thành một đoàn, một đêm không ngủ.

********************************************

Sáng sớm hôm sau, Sở Minh từ trong lúc ngủ mơ màng tỉnh lại, tay xoa xoa lên đôi mắt đã bị sưng lên, theo thói quen nàng nhìn sang bên cạnh thì thấy chăn đã được xếp lại một cách chỉnh tề đặt ở trên đầu giường. Nàng thở dài, lê đôi dép đi về phía buồng vệ sinh rửa mặt.

Đi ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt liền nhìn thấy Mộ Xa đang ngồi ghế dựa, tay cầm tờ báo uống cafe mặt đầy thích ý hưởng thụ bữa sáng. Mà Lâm Tĩnh chính là đang ngồi ở một bên đối diện với món thịt bò yêu thích của Sở Minh ngẩn người. Mộ Xa liếc mắt nhìn Sở Minh, khóe miệng gợi lên một tia cười trào phúng.

Vừa rồi ở trong gương, Sở Minh đã thấy chính mình bộ dạng tiều tụy giống như là quỷ dữ. Nên đối với phản ứng của Mộ Xa, nàng cũng không buồn để tâm đến, vừa trảo trảo tóc, vừa xoay người muốn đi tới phòng khách. Lâm Tĩnh nhìn thấy nàng, vội vàng đứng lên,bước nhanh lên phía trước, một tay kéo nàng lại.

“Minh, cậu đi đâu? Bữa sáng đều đã chuẩn bị xong!”

Sở Minh cúi đầu không nhìn tới Lâm Tĩnh.

“Tớ muốn đi ra ngoài một chút.”

“Vậy cũng nên ăn xong bữa sáng a.”

Lâm Tĩnh cầm thật chặt tay của Sở Minh, giọng nói có chút run rẩy.

“Không cần.” Sở Minh nhanh chóng rút tay về, xoay người đi về phía phòng khách, khom lưng mang giày.

Lâm Tĩnh đi theo nàng, đứng ở một bên lặng nhìn Sở Minh mang giày, muốn giữ nàng lại nhưng lại nói không nên lời, chỉ có thể cắn chặt hai môi.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên dập tắt một tia hy vọng còn sót lại trong lòng của Lâm Tĩnh, lảo đảo đi trở về phòng, nàng thất thần ngồi trên ghế sofa.”Sở đại gia vừa đi rồi?”

Lâm Tĩnh không nói, đôi môi bởi vì cắn chặt mà nổi lên màu xanh tím.

Mộ Xa nhìn bóng lưng Sở Minh thở dài.

“Tĩnh Tĩnh, tớ không biết cậu coi trọng cậu ta ở điểm nào nữa, không có năng lực, nhát gan, lại còn nhu nhược.”

Lâm tĩnh lửa giận ngập tràn hai mắt làm cho Mộ Xa quả thực lấy làm kinh hãi, từ nhỏ đến lớn, bất luận kẻ nào, bất luận việc gì Lâm Tĩnh cũng không thèm để ý, nay lại bị một câu này của nàng mà chọc giận.

“Mộ Xa, tớ mong cậu có thể học được cách tôn trọng Sở Minh.”

Mộ Xa lắc đầu, ngăn cản trong lòng nổi lên ý sợ hãi, làm bộ ung dung nhìn Lâm Tĩnh.

“Cậu ta dựa vào cái gì để tớ có thể khiến tôn trọng chứ?”

Trong mắt Lâm Tĩnh lửa giận như trước, mặt không thay đổi nhìn Mộ Xa chằm chằm.

“Dựa vào tớ yêu nàng.”

*************************************************

Trời mới vừa tờ mờ sáng, có vài người vẫn còn ở trong chăn ngủ, có vài người thì không thể như vậy được, bởi vì kế sinh nhai mà bận rộn.

An Tĩnh giúp đỡ ca ca đem quầy hàng dọn xong, sau đó lại như trước ngồi ở một bên trích thái đồ ăn, mới vừa trích được một chút lại nghe được giọng nói quen thuộc.

“Yêu, cô lại đến nữa rồi?”

Ca ca của An Tĩnh - An Bình vung chảo có cán cười hướng Sở Minh chào hỏi.

Sở Minh ngượng ngùng gãi đầu một cái, đem tiền trong tay đưa tới.

“Đã nói qua, sẽ đem tiền trả lại.”

An Bình thật thà cười cười, cũng không từ chối, đem tiền bỏ vào trong túi. Sở Minh đi lên phía trước, ngồi bên cạnh An Tĩnh, phụ nàng trích.

“Mấy giờ thức dậy?”

“Bốn giờ.”

“Bốn giờ?” Sở Minh trố mắt, có chút không tin.

An Tĩnh ngẩng đầu hướng về phía Sở Minh mỉm cười.

“Buổi sáng ở chợ không đến năm giờ đã mở cửa, để mua đồ ăn tiện lợi nhất, mỗi ngày em và ca ca đều phải thức dậy lúc bốn giờ, đẩy xe đi mua đồ ăn.”

“Không phải quá cực khổ sao?”

“Tập riết thành thói quen.”

An Tĩnh ngẩng đầu, men theo giọng nói của Sở Minh hé miệng cười yếu ớt.

“Chị cũng thức dậy thật sớm.”

Sở Minh nhếch miệng.

“Ngủ không ngon.”

Từ ngữ điệu của Sở Minh nàng có thể cảm thấy chị ấy đang không vui, An Tĩnh khéo léo không nói nữa, lau mồ hôi trên trán, tiếp tục lặt rau.

Bởi vì thời gian còn có chút sớm, cho nên chưa có người nào đến ăn vì vậy mà An Bình có thời gian cùng Sở Minh nói chuyện phiếm. Tại nói chuyện phiếm mà Sở Minh biết được sau khi ba mẹ An Tĩnh qua đời, hai anh em nương tựa lẫn nhau, mọi thứ trong nhà đều là dựa vào An Bình mà chống đỡ.An Bình bởi vì tính tình ngay thẳng, nhân hậu, con người hiền lành mà sạp nhỏ buôn bán cũng không tệ. Kế sinh nhai tuy rằng không cần lo lắng nhưng mà muội muội An Bình là một người có tâm bệnh. An Tĩnh bởi vì đôi mắt không thấy nên rất ít cùng người khác tiếp xúc. Mỗi ngày chỉ lặng yên ở bên cạnh mình làm chút chuyện vừa sức. An Bình đã từng cố gắng để cho nàng cùng các bạn cùng trang lứa cùng đi chơi, chính mình thì len lén đi theo, chỉ thấy An Tĩnh lẳng lặng ngồi ở một bên ngẩn người ra, nét mặt mang theo vẻ cô đơn khiến An Bình đau lòng, về sau, An Bình liền không còn miễn cưỡng nàng đi nữa.

Sở Minh nghe xong trong lòng chua xót, lúc này hướng An Bình vỗ ngực cam đoan về sau chỉ cần có thời gian sẽ đến bồi An Tĩnh cùng trò chuyện. An Bình cao hứng vô cùng, để báo đáp lại Sở Minh, An Bình mời nàng ăn bữa sáng.

Theo An Bình cùng An Tĩnh, Sở Minh trải qua một ngày thứ bảy khó quên.

Từ lúc ban đầu là ngồi nhìn An Bình tung hứng, rồi ngồi xổm bên cạnh An Tĩnh nhìn nàng chà xát khoai tây, sau đó cầm thực đơn cho khách chọn món ăn, bận rộn cả một ngày tuy là không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng mà anh em An Tĩnh chất phát khen ngợi, làm cho lòng của Sở Minh trước nay chưa từng cảm thấy phong phú và thỏa mãn như vậy.

Vô luận là như thế nào, hiện tại Sở Minh muốn để cho chính mình thật bận rộn, bận rộn đến nỗi có thể không thèm nghĩ đến người nọ nữa.

*****************************************

Tử Đồng lo lắng cho Sở Minh cùng Lâm Tĩnh, sáng sớm liền đem Nhị Thiếu từ trong chăn kéo dậy, cứng rắn kéo tới trên xe, cấp tốc hướng tới nhà của Lâm Tĩnh.

Vừa tới nhà Lâm Tĩnh, lại nghe Sở Minh mới vừa rời giường liền chạy trốn, Tử Đồng lập tức nổi trận lôi đình. Đầu tiên là theo bản năng máy móc đem Sở Minh chửi mắng một trận, sau đó, vung tay lên chỉ Mộ Xa đang tiêu dao vui vẻ mà chửi ầm lên.

“Cô đó, chính là một tiểu tiện nhân chuyên gia phá hư gia đình của người khác.”

Mộ Xa bị chửi có chút sửng sốt, nàng từ nhỏ đến lớn đều tiếp xúc là người có thân phận, cô là một người có giáo dưỡng. Lần đầu tiên, bị người khác chửi thành như vậy có chút khó chấp nhận được.

“Cô muốn chơi đùa cái gì, cô cũng chỉ là đang lợi dụng sự cảm thông từ Tĩnh Tĩnh mà thôi.”

“Cô điên cuồng tự mãn cái gì hả, xuất ngoại du học thì có gì ngon? Sở Minh của chúng tôi cũng là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đó.”

“Cô cao thì thế nào? Cô có khí lực giống như Sở Minh của chúng tôi sao?”

“Cô nghĩ cô cùng Tĩnh Tĩnh rất tốt? Cho dù tốt đến mấy thì có thể so sánh hơn được hai vợ chồng người ta sao?”

“Cô không phải là người nhà người ta cô đắc ý cái gì?”

“........”

Nhị Thiếu nghe không nổi nữa, đưa tay nắm Tử Đồng, muốn ngăn nàng lại. Tử Đồng đang nổi nóng lại bị Nhị Thiếu nắm lấy, nhất thời tức giận, chỉ vào Nhị Thiếu bắt đầu mắng.

“Nhị Thiếu đừng kéo tớ, lời tớ nói đều là sự thật.”

“Đồng Đồng, cậu...”

“Nhị Thiếu, cậu phong lưu thành tính thì cũng phải cho tớ một điểm giới hạn. Thương hoa tiếc ngọc đều không phải dùng ở chỗ này!”

“..........”

Nhị Thiếu vô tội, lui lui cái cổ không dám xen vào nữa. Tử Đồng mắng không dứt, Mộ Xa từ mặt xanh rồi lại thay đổi thành mặt trắng đi. Thẳng đến khi Lâm Tĩnh cũng nghe không nổi nữa, đứng dậy kéo tay nàng, nàng mới bằng lòng bỏ qua.

Mộ Xa trở lại như trước ôm song chưởng không thèm để ý tới Tử Đồng, lắc đầu, xoay người đi về phòng ngủ. Lúc đi đến gần liếc mắt khinh thường Tử Đồng một cái.

Tử Đồng bị kích thích lửa giận ngập đầu mà không có chỗ phát tiết, vừa liếc mắt nhìn thấy gương mặt Lâm Tĩnh tiều tụy, cắn môi, đứng dậy, nắm chặt điện thoại gọi tới một dãy số.

“Uy, đầu rau cải, là tớ, cậu đưa cho Hạ Hạ nghe đi.”

“.....”

“Cậu đó, ít lắm mồm! Nhanh lên một chút.”

“.....”

“Hạ Hạ, cậu trở về đây một chuyến, bên này đang xảy ra một chút chuyện.”

“.....”

“Đúng, là Sở Minh.”

“....”

“Hảo, trưa mai tớ sẽ đi đón cậu.”

“....”

Cúp điện thoại, Tử Đồng thở dài một hơi, quay qua Nhị Thiếu cũng làm một tư thế.

“Tớ không quản được nữa, tớ gọi Hạ Hạ trở về mắng cho cái đồ vô dụng kia tỉnh lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.