Yêu Hận Triền Miên

Chương 23: Giấc ngủ an lành




Edit: Lăng Lăng

“Người có chuyện là hắn, tôi chỉ trở về thăm ban cũ mà thôi”

Rốt cuộc cũng ngừng trêu chọc Nhược Tuyết. Nghiêm Quân Hạo nặng nề ngồi xuống ghế salon bên cạnh cô, sau đó giống như đang ở trong nhà của mình, duỗi 2 chân thật dài lên chiếc bàn nhỏ vẻ mặt tự tại và tùy tính

"Snei­djer trở về nước, cậu biết chứ?"

Giang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Nhược Tuyết một cái sau đó dừng một hồi mới mở miệng. Nếu Lâm đã để cô ở chỗ này, vậy anh cần gì phải tránh né chứ?

Anh hai, tôi cũng không muốn ngồi ở chỗ này. Nghe mấy người nói chuyện giống như đầm rồng hang hổ vậy. Nhược Tuyết thấy Giang Hạo Nhiên nhìn cô một cái rồi mới mở miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng bạo quân ngồi một bên đó cũng không mở miệng để cho cô đi, làm sao cô dám rời đi?

“Ừ”

Lương Úy Lâm nghe thấy tên chỉ nhẹ nhàng trả lời một tiếng. lúc nãy mới vừa nhắc đến hắn, mà bây giờ cảnh sát cũng muốn nghe. Không nhìn ra, chỉ là một con chó mất đầu mà thôi, thậm chí có nhiều người quan tâm như vậy

“Cấp trên đã hạ lệnh, mục tiêu của chúng tôi lần này, là hắn”

"Cho nên?" Lương úy lâm nhẹ nhàng khạc ra vòng khói, không thèm để ý nói.

"Nghe nói hắn với cậu có một chút quan hệ” Đây chính là nguyên nhân vì sao hôm nay bọn hắn tìm đến Lương Úy Lâm, có một số việc trên mặt bàn giải quyết không được, đặt dưới mặt bàn lại xử lý rất tốt.

Thế giới này cũng không chỉ có màu đen và màu trắng, còn có khu vực màu xám, có lúc cảnh sát cũng không thể kiểm soát được mọi chuyện, hắc đạo có thể giải quyết công bằng hơn nữa còn xử lý rất khá, nhiều năm như vậy, Lương Úy Lâm tâm tình tốt sẽ giúp đỡ bọn họ không ít

"Các ngươi muốn như thế nào?" Muốn anh ra mặt bắt hắn sao? Trò chơi này chơi không vui chút nào. Anh căn bản không muốn chơi.

"Lần trước giao dịch ma túy, cấp trên rất tức giận. Sneidier này chúng ta nhất định phải bắt. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác” Giang Hạo Nhiên nhìn Lương Úy Lâm nghiêm túc nói, thông báo tới hắn, chỉ sợ bọn họ còn dính dấp đến những thứ khác

“Chúng tôi đã cùng cảnh sát Thái Lan thương lượng xong, toàn lực truy bắt, thuộc hạ của hắn bên kia và việc buôn bán của hắn”

Tuy rằng nhìn bề ngoài, tập đoàn Lương thị không còn liên quan đến giới hắc đạo, nhưng buôn bán ở nước ngoài, bọn họ ít nhiều cũng có tham gia, mức độ sâu hay không sâu mà thôi. Nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng sẽ ra tay

Thật ra thì những lời này, nói một chút thì cũng thôi đi. Tập đoàn Lương thị ở Thái Lan có thế lực như thế nào?. Sao bọn họ lại không biết?. Xem như dõi mắt khắp cả giới hắc đạo Đông Nam Á, cũng không ai dám tùy tiện đụng đến một ngón tay của hắn

"Xin cứ tự nhiên."

Lương úy Lâm Nhất mặt bình tĩnh, giống như"Nghe" chính là chức năng duy nhất hôm nay. Thì ra là chỉ đến thông báo với anh một tiếng mà thôi, không phải muốn anh ra tay a!. Ko nhìn ra, chức năng ngành lần này lại huy động lực lượng lớn như vậy. Ko biết có thu được hiệu quả như mong muốn hay không

“Tốt, nói xong rồi, chúng tôi đi trước đây. Cái này, cám ơn nhiều."

Nói xong chuyện chính, Giang Hạo Nhiên khôi phục lại nét mặt nhẹ nhõm, đứng dậy, hướng Lương Úy Lâm giơ giơ cây súng trong tay

Nghiêm Quân Hạo cũng đứng dậy theo, vẫy chào với Nhược Tuyết : “Tuyết nhi, hẹn gặp lại lần sau. Có rảnh rỗi em phải thường xuyên ra ngoài dạo chơi mới được, đi theo bên cạnh hắn người sẽ mốc meo mất. Một thiếu nữ thanh xuân lại trở nên trầm lặng giống như hắn cũng không hay a. Nếu không, có thời gian đến Thái Lan, tìm anh, anh bảo đảm dẫn em….”

"Nghiêm tiên sinh, Giang tiên sinh đã lên xe."

A lại đi tới, cắt đứt lời mời nhiệt tình của hắn, nhắc nhở, cũng không biết tại sao cậu chủ lại có bạn nhiều lời như vậy, nghe nói bọn họ còn là bạn học. Nhưng vì sao cậu chủ có bạn học là bác sĩ?

"À? Nhanh như vậy à? Lâm, tôi đi trước. Lần sau cậu đến Thái Lan, chúng ta sẽ nói chuyện cho đã” Hạo Nhiên thiệt là, nói đi là đi, cũng không chờ anh xuống. Nếu như không phải lát nữa còn có việc phải làm, anh nhất định sẽ ở lại để trêu chọc cô gái nhỏ đáng yêu này, đáng tiếc một đóa hoa xinh đẹp như vậy lại bị tên Lương Úy Lâm ma quỷ này tàn phá

Không đến một phút, tiếng động cơ mạnh mẽ truyền đến, sau đó là âm thanh xe đi xa. Xem ra, bãi cỏ này nhất định bị giày vò đủ rồi

Nhược Tuyết nâng mắt, chợt ý thức được mình vẫn còn ngồi trong phòng khách, vẫn ở bên cạnh anh, mang theo vài phần lo lắng nhìn người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói, lại nhìn cô chằm chằm. chống lại cặp mắt đen nhánh kia không đến một giây cô đã cụp mắt xuống. Cô cũng không phải chán sống nên mới nhìn vào mắt của anh

Nhưng mà, vừa rồi A Cánh gọi điện thoại đến nói anh bảo cô quay về là có chuyện muốn nói với cô sao?. Tại sao sau khi 2 người đàn ông đó đi rồi, anh còn chưa lên tiếng?. Anh tìm cô có chuyện gì?. Bây giờ là ban ngày, sẽ không…. Chẳng lẽ là chuyện trong nhà?

Thật đúng là non nớt?. Một chút ý nghĩ cũng giấu không được. Lương Úy Lâm để ở trên tay vịn salon, một tay chống cằm dưới, lạnh lùng quan sát cô. Nếu như anh vẫn không mở miệng nói chuyện, cô sẽ như thế nào đây?

Ở trong tầm mắt của anh, Nhược Tuyết đứng ngồi không yên : “Anh không phải là muốn tìm tôi…”

Khí thế quá mạnh mẽ, nàng nhỏ giọng hỏi, lại bị anh dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như thế

“Chuẩn bị một chút, đi Thụy Sĩ” Không phải cha muốn anh cho mẹ một lời giải thích sao?. Có lẽ mang cô ấy đi, sẽ là một chủ ý tốt

Một hồi lâu anh không có trả lời, sau đó đứng lên, ném lại một lâu rồi đi

Cô ngạc nhiên, đi Thụy Sĩ?. Tại sao muốn đi Thụy Sĩ?. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?. Không ai có thể nói cho cô biết, bởi vì người đàn ông đó đã đi rồi

Nhược Tuyết cảm thấy mất mặt muốn chết, đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi máy bay, trên máy bay tư nhân xa hoa của anh, cư nhiên lại choáng váng vô cùng, lúc máy bay chưa cất cánh, cô đã choáng váng đầu, lúc máy bay rung động lần thứ nhất, thì cô nhịn không được nữa phun ra

Hơn nữa, còn nôn trên người anh, thật là, xấu hổ quá đi mất, Anh sẽ không ném cô xuống máy bay chứ. Toàn thân cô mềm nhũn không dám nhìn anh

Cô gái đáng chết này, Lương Úy Lâm tức giận đến xanh mặt. Trên áo sơ mi đen một đống bẩn thỉu, thật là….

“ Thật xin lỗi, lần đầu tiên tôi ngồi máy bay…” Rốt cuộc thở được một hơi, Nhược Tuyết không cần nhìn cũng biết anh đang tức giận, vẫn tranh thủ thời gian nói xin lỗi đi, nhưng nói xin lỗi của cô…..

Anh tự tay, kéo tay của cô

“Tôi…. Tôi sẽ giúp anh lau sạch”

Nhìn thấy anh đứng dậy, Nhược Tuyết chịu đựng toàn thân khó chịu, đứng lên, người còn chưa đứng vững đã bị anh đẩy về chỗ ngồi

“Đàng hoàng một chút, đừng gây thêm phiền toái cho tôi là được rồi”

Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, không biết đây là máy bay của anh sao?. Đương nhiên anh có thể tự tắm rửa thay quần áo rồi. Chỉ có điều, anh không muốn giải thích với cô

Khi Lương Úy Lâm thay xong quần áo trở về, thấy cô gái nhỏ ói đến khuôn mặt tái nhợt đã ngủ rồi, dường như ngủ không đươc an ổn, cho nên đầu nhỏ vẫn luôn chuyển động

Nhìn cô gái nhỏ bị say máy bay giày vò đến như vậy, một cỗ kích động dâng lên khiến cho hắn ngồi xuống bên cạnh cô, trực tiếp ôm cô vào lòng, để cho gương mặt nhỏ nhắn của cô vùi sâu trong lồng ngực của anh

Nhược Tuyết nửa mê, nửa tỉnh, cảm thấy mình bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp, đã lâu lắm rồi, không có người cho cô ấm áp như vậy, nhất định là đang naefm mơ sao?. Bằng ko, ngoại trừ ba mẹ tại sao còn có người ôm cô như vậy?

Chóp mũi hít vào , hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, còn có mùi kem cạo râu nhàn nhạt, làm cho lòng người ta dâng lên cảm giác ấm áp. Đúng vậy, an ổn. Nửa năm qua, lo lắng đề phòng, đêm không thể ngủ ngon, cuối cùng cũng có giây phút yên an như thế

Chỉ mong, giấc mơ không cần tỉnh lại a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.