Yêu Hận Triền Miên

Chương 22: Bạn bè?




Edit: Lăng Lăng

Hai vệ sĩ biết cậu chủ muốn cô lập tức trở về, không tới nửa giờ đường , xe đã đến đại trạch ở trên sườn núi. Tốc độ xe quá nhanh khiến sắc mặt Nhược Tuyết vốn không tốt giờ càng thêm tái nhợt

Xuyên qua bãi cõ được cắt sửa chỉnh tề, đẹp đẽ, khóe mắt Nhược Tuyết liếc nhìn chiếc Hummer đắt tiền tùy tiện đậu ở trên thảm cỏ, chủ nhân của chiếc xe này, thật can đảm, cũng dám làm càn trên địa bàn của Lương Úy Lâm như vậy? Quan trọng chính là khi anh ta vẫn còn ở trong nhà

Là bạn của anh ta sao?. Người đàn ông kia cũng có bạn bè sao?

“ Tiểu thư, cậu chủ chờ cô đã lâu rồi” Cửa lớn mở ra, ra ngoài lại là A Cánh

Cô cúi đầu, mặc dù không đồng ý, nhưng vẫn đi vào bên trong : “Cậu chủ ở trong phòng khách”

Thấy cô muốn đi lên cầu thang, A Cánh đi ở phía sau lên tiếng nói

Phòng khách?. Nhược Tuyết cắn cắn môi, người đàn ông này nhất định đang co khách nên mới ở trong phòng khách?. Bình thường anh muốn tìm cô, không phải đều muốn cô đến phòng của anh sao?. Cô cho là, anh tìm cô là vì…. Khuôn mặt tái nhợt, lúc nào lại trở nên đỏ ửng. Cô xem anh ta giống như ngựa đực rồi, dù sao giữa bọn họ ngoại trừ quan hệ ở trên giường, cũng không có quan hệ gì khác, không phải sao?. Vậy tại sao anh ta lại chợt đến tìm cô?.

Mặc kệ nguyên nhân là gì?. Cô đều không có lựa chọn khác, chỉ có thể chậm rãi đi vào trong, ở trong phòng khách ánh đèn sáng ngời, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy người đàn ông đang lẳng lặng ngồi trên ghế salon lau chùi khẩu súng bảo bối của anh ta. Người đàn ông này, mỗi lần nhìn thấy anh luôn là toàn thân mặc đồ đen, áo sơ mi do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế mặc trên người anh luôn bộc lộ ra cảm giác vô cùng tinh tế. Thấy cô đi vào, đến mí mắt anh cũng không nâng lên

“Lâm, vị này chẳng lẽ chính là Tuyết nhi tiểu thư sao?” Giọng nói nam tính lười nhát, rất tùy ý, cắt đứt cái nhìn chăm chú của cô

Trời ạ, nghe được thanh âm của người đàn ông xa lạ, Nhược Tuyết vội vàng cúi đầu. Cô điên rồi sao?. Vậy mà nhìn thấy người đàn ông đó cũng hoảng hốt!. Cho dù…. Cho dù dáng dấp của hắn khá tốt, nhưng cô cũng không thể mất mặt như vậy. Giữa bọn họ hết thảy đều bắt đầu từ tội ác!. Lăng Nhược Tuyết mày có thể có khí khái một chút được không?. Làm sao mày có thể quên anh ta là người đàn ông đáng sợ như thế nào?

“Lâm, cậu thế nhưng lại giấu một cô gái vị thành niên ở chỗ này, tôi đây cũng không thể mặc kệ a” Một âm thanh hài hước khác vang lên, Giang Hạo Nhiên từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá cô gái nhỏ đứng yên bất động, áo khoác màu sáng, áo sơ mi nhỏ màu hồng nhạt, váy màu xanh dương đậm đến gối cùng với vớ học sinh thật dầy, dưới chân là một đôi giày đế bằng, một đầu tóc thật dài được cột gọn gang ở sau lưng. Cô gái nhỏ non nớt như vậy. Thế nào Lâm lại?

“Cô ấy vị thành niên, tự cô nói xem, cô trưởng thành chưa?” Rốt cuộc, người đàn ông vẫn luôn luôn chăm chú lau súng, mở miệng, lời nói lạnh lùng, khi nói đến chữ vị thành niên thì giọng nói trầm xuống

“Tôi…” Lòng của Nhược Tuyết lạnh từ đầu đến chân, cô sợ nhất chính là giọng điệu này của anh ta. Bây giờ anh ta hỏi như vậy là có ý gì?. 18 tuổi có thể coi là trưởng thành không?. Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm, lãnh liệt của anh ta, cái gì cô cũng không nói ra được

“ Không phải sợ, nói cho tôi biết, có phải cậu ấy ép buộc cô hay không?. Tôi sẽ làm chủ cho cô” Một bóng dáng cao lớn đến gần, khiến Nhược Tuyết không thể không ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt tươi cười

Trời ạ, người đàn ông có nụ cười rực rỡ này thật sự là bạn của anh ta sao?. Anh ta là người máu lạnh như vậy, thế nhưng lại có người bạn như thế?. Nhược Tuyết sững sờ nhìn mặt của người đàn ông đối diện

“Hi, em gái không cần phải sợ, tôi là bạn tốt của Lâm, cũng là bạn học của cậu ấy” Anh ta đưa bàn tay thon dài ra, hướng về phía cô

Cúi đầu nhìn bàn tay ấm áp và khô ráo. Nhược Tuyết do dự không biết có nên nắm hay không?. Hắn là bạn của người đàn ông kia, mà quan hệ giữa cô với anh ngay cả gặp mặt cũng không xong, dường như anh không muốn cô tiếp xúc nhiều với người đàn ông này. Nhưng, người đàn ông trước mặt dường như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, tay vẫn duỗi ra trước mặt cô, cô không để ý đến hắn, hình như cũng không thích hợp

“Nghiêm Quân Hạo cậu đừng trêu chọc cô ấy nữa” Cuối cùng cũng có sứ giả chính nghĩa đến cứu cô, nắm chặt bàn tay đã đầy mồ hôi, Nhược Tuyết cảm kích nhìn về phía phát ra âm thanh

Đó là một người đàn ông lịch sự, tuấn lãng, không chú ý ăn mặc, chỉ áo T-shirt màu xám tro với quần Jeans được tẩy đến bạc thếch, mang theo vài phần thoải mái

“Tôi là Giang Hạo Nhiên. Cùng Lâm, ừ, còn là bạn học kiêm bạn thân của hắn. Thân phận của tôi là… Cảnh sát. Nếu như cô có gì khó nói, có thể trực tiếp nói với tôi” Trên mặt Giang Hạo Nhiên vẫn duy trì nụ cười lưu manh. Bạn bè của anh ta tại sao lại có nụ cười như thế?

Cảnh sát cùng hắc đạo? Còn là đồng học cùng bằng hữu? Quan hệ này có phải quá kì quái hay không?

“ Thật xin lỗi, tôi có thể về phòng trước chờ anh được không?” Anh ta có bạn ở chỗ này nhất định có chuyện phải giải quyết. Cô có thể về phòng đợi anh ta không?. Không khí quái dị như vậy khiến cô không chịu nổi a!

"Ngồi xuống." Nhàn nhạt ra lệnh, đông lại bước chân của cô

Chủ nhân cũng đã ra lệnh muốn cô ngồi xuống, làm sao cô dám không ngồi?. Nhược Tuyết chọn một ghế salon cách xa anh ta nhất ngồi xuống

“Em gái, tôi có thể gọi em là Tuyết nhi không?”

Nghiêm Quân Hạo còn chưa muốn buông tha trêu chọc cô gái nhỏ được Lâm nuôi ở trong nhà. Cũng không thể xem là nuôi chứ?. Dù sao quan hệ của bọn họ có chút không bình thường. Lần này, Lâm làm sao có thể xem trọng một cô gái non nớt như vậy, thậm chí cũng không thể gọi là người phụ nữ của cậu ấy. Chuộc tội?. Cậu ấy xem là vậy sao?

“Anh có thể đừng dựa sát như vậy được không?” Nhược Tuyết nhìn khuôn mặt tươi cười ngày càng đến gần, thân thể nho nhỏ không ngừng lùi về phía sau. Rõ ràng nhìn hắn không giống người thích trêu chọc người khác trước chỗ đông người. Tại sao lại muốn trêu chọc cô?. Không sai, Nhược Tuyết nhìn thấy nét giễu cợt trên mặt của hắn

Lương Úy Lâm đối với cử chỉ của bạn tốt ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, tiếp tục đùa giỡn với khẩu súng trong tay mình

“ Này, cậu đừng luôn đùa giỡn với vật kia có được không?”

Giang Hạo Nhiên khó chịu nhướng mày, từ bên hông móc ra cây súng lục, với bao súng để ở trên bàn :

“Thật không có thiên lý, súng của cậu làm người ta nhìn thấy mà khiếp vía, còn súng của tôi giống như súng đồ chơi, so với của cậu đúng là khác xa một trời, một vực”

“Cậu thích?”

“Cậu nói thử xem?”

Giang Hạo Nhiên đùa giỡn cười một tiếng:

“Có thể có được một vật gì đó trong tay cậu, cậu nói xem tôi có thích hay không?”

Mắt Lương Úy Lâm cũng không chớp, trực tiếp ném súng về phía hắn, Giang Hạo Nhiên gọn gàng nhận lấy, cực phẩm chính là cực phẩm, cảm giác cầm trong tay quả nhiên không giống nhau a!

“Vậy nó là của cậu” Đối với bảo bối có giá chợ đen đến 10 vạn đô la Lương Úy Lâm tặng không hề suy nghĩ, tiền đối với anh mà nói, có thể là gì?

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết mục đích hôm nay cậu đến đây là gì không?” Tiện tay đốt nhiên một điếu thuốc, Lương Úy Lâm tựa như không có kiên nhẫn, nói


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.