Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn

Chương 14:




Quả nhiên, nghe thấy tiếng của Vệ Hủ khiến Tô Uyển Thu sợ tới mình giật mình.

- Ngươi… Ngươi đã về rồi à?

Cô vội vùng vẫy một chút, Vệ Hủ buông tay ra, cô thuận thế rơi xuống dưới.

Cô còn tưởng mình đang nằm mơ nên mới giở trò với Vệ Hủ…

Tô Uyển Thu buồn bực cúi đầu, nhìn lén vẻ mặt của Vệ Hủ.

- Nếu cô đã tỉnh lại thì tự đến phòng Diệp Dung đi.

Vệ Hủ quay sang chỗ khác, làm bộ như chưa từng có gì xảy ra vậy.

Nghe thấy tên Diệp Dung, giọng điệu của Tô Uyển Thu lập tức yếu ớt.

- Tại sao lại phải đến phòng cô ta? Ta từng trở mặt với cô ta…

- Cô ấy bị thương, cần máu thịt của cô để chữa trị.

Vệ Hủ ngắt lời cô, giọng nói có ý không cho từ chối.

- Tốt nhất là nhanh chân lên. Cô ấy bị bộ tộc Đồ Linh Thú của cô cắn, về tình về lý cô đều phải chữa trị cho cô ấy.

Thấy Tô Uyển Thu có vẻ không cam lòng, Vệ Hủ cau mày nói.

Nghe vậy, Tô Uyển Thu kinh ngạc ngẩng đầu:

- Các ngươi đi biển hoang à? Tại sao cô ta lại bị Đồ Linh Thú cắn? Các ngươi đã làm gì? Không đến lúc nguy cấp thì Đồ Linh Thú sẽ không cắn người khác!

Cô hỏi dồn dập khiến Vệ Hủ mất kiên nhẫn:

- Đó không phải là việc cô nên quan tâm. Cô chỉ cần chữa trị cho cô ấy là được rồi.

- Tại sao ta lại không thể quan tâm? Đó là tộc nhân của ta! Ta đương nhiên phải biết sự an nguy của họ!

Tô Uyển Thu kích động bác bỏ hắn, phản xạ lùi về sau mấy bước.

Nhưng Vệ Hủ đã sớm nhận thấy cô lùi lại, hắn bước lên tóm lấy cô, lập tức khiêng lên vai.

- Bây giờ cô đang ở phủ Linh Uyên, mọi hành động đều phải nghe lệnh của ta. Cho dù là tộc nhân của cô thì cô cũng phải đặt lời nói của ta lên hàng đầu!

Hắn cảnh cáo một cách bá đạo, giọng điệu gượng gạo:

- Ta nói gì thì cô chỉ được làm nấy! Chỉ khác ở chỗ chủ động hay bị động mà thôi. Ta khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ta sẽ cho cô nhớ lại mùi vị bị trừng phạt trước kia.

Lời nói của hắn tạo tác dụng đe dọa rất mạnh, quả nhiên Tô Uyển Thu không dám cãi cọ nữa.

Nghĩ đến những ngày trước kia bị nhốt trong chuồng súc vật, bị Hoàng Cáp ức hiếp, chỉ có thể ăn đất nuốt trấu, thậm chí suýt nữa bị Diệp Dung cướp mạng sống, Tô Uyển Thu vẫn cảm thấy sợ hãi.

Bởi vậy cô thà mất ít máu còn hơn. Dù sao cuối cùng Vệ Hủ cũng sẽ bắt cô phải cho Diệp Dung uống máu.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô thoáng buồn bã:

- Ngươi thả ta xuống, ta tự đi được.

Vệ Hủ sửng sốt, mím môi, làm bộ như không nghe thấy gì cả, vẫn khiêng cô đi.

Hắn bước đi rất nhanh chóng, không bao lâu sau đã tới phòng Diệp Dung.

Lại bước chân vào nơi này khiến Tô Uyển Thu rất khó chịu. Cô có quá nhiều ký ức tồi tệ ở đây, hơn nữa đều là ký ức về việc bị tra tấn.

- Tự cô làm hay là ta làm?

Vệ Hủ không nhận ra sự khác thường của cô, thả cô xuống rồi lạnh lùng nói.

- Ta tự làm.

Tô Uyển Thu vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.

Cô cầm một con dao từ bên bàn, đi tới bên giường Diệp Dung ngồi xuống, rạch lên cổ tay mình, máu tươi trào ra ngay tức khắc.

Tô Uyển Thu nhịn đau, vừa đưa tay đến bên môi Diệp Dung thì cô ta đã hút lấy hút để.

Thoạt nhìn Diệp Dung có vẻ rất yếu ớt, chắc hẳn bị thương rất nặng, nếu không thì sao Vệ Hủ vừa về đã đến tìm cô rồi.

Nghĩ vậy, sắc mặt Tô Uyển Thu càng ngày càng trắng xám. Không biết là do mất máu quá nhiều hay là do lại hiểu được sự thật Vệ Hủ sẽ không bao giờ yêu cô.

Động tác nuốt của Diệp Dung càng ngày càng nhanh, đột nhiên cô ta giữ chặt Tô Uyển Thu, há mồm cắn cổ tay cô.

- Ahhhh!

Tô Uyển Thu hét thảm một tiếng, cảm thấy cổ tay mình sắp bị cắn đứt.

Cô phản xạ muốn đánh ngất xỉu Diệp Dung, nhưng vừa giơ tay lên thì đã bị Vệ Hủ tóm lấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.