Yêu Em Đã Mười Năm

Chương 4




5.

Quả nhiên, trong buổi đấu thầu ba ngày sau, tôi với Lục Sâm hoàn toàn không thấy bóng dáng của Thẩm Hàng.

Chúng tôi dễ dàng lấy được hợp đồng duy nhất hợp tác với Thịnh Thế.

Lúc đi ra khỏi tòa nhà, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày tôi giúp Lục Sâm đánh bại Thẩm Hàng, thật đúng là thú vị. Lục Sâm ở bên cạnh thì ngược lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Một tháng này, sau khi tôi khiêm tốn nhậm chức ở Lộc Trần, ngược lại làm hoảng sợ rất nhiều quản lý cấp cao, có điều như lời Lục Sâm đã hứa, tôi hoàn toàn có quyền tham gia và đưa ra quyết định ở Lộc Trần, phải nói rằng, Lục Sâm là một nhà lãnh đạo tốt, so với Thẩm Hàng là hai người hoàn toàn khác biệt.

Thường ngày tôi vẫn nghĩ, trước đây tôi không chỉ là ngu xuẩn mà còn mù quáng nữa.

“Không vui?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Chúng ta đã đoạt được hạng mục của Thẩm Hàng đấy.”

Thẩm Hàng chính là đối thủ một mất một còn với Lục Sâm, lúc trước ghét bỏ Lục Sâm không phải lần một lần hai.

“Cũng được.” Lục Sâm chỉ là bình tĩnh gật đầu, sau đó nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu xa: “Nhìn thấy cô đúng lúc tỉnh ngộ ra thì vui hơn.”

“...”

Suy nghĩ của Lục Sâm đúng là kim trong đáy biển, không lường được mà.

Trở lại Lộc Trần.

Tôi với Lục Sâm vừa bước vào cửa văn phòng, phịch một tiếng, pháo hoa trên đầu tôi nổ tung.

Tôi hoảng sợ, thiếu chút nữa là trẹo chân rồi, may mà Lục Sâm đỡ lấy vai của tôi kịp thời, kéo tôi vào trong ngực.

Hơi thở nam tính dễ chịu tràn đầy nơi đầu mũi, cơ thể tôi cứng đờ, ngay cả nơi làn da trên vai bị hai tay anh ta siết chặt cũng nóng bừng lên.

“Cảm ơn.” Tôi nhanh chóng đứng dậy, kéo dài khoảng cách với anh ta.

Lục Sâm chính là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng ở Lộc Trần, vì để tránh gây nghi ngờ, đương nhiên phải duy trì khoảng cách.

Sau đó tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thì ra là quản lý cấp cao cùng các nhân viên bày tỏ chúc mừng với tôi và Lục Sâm.

Thư ký Đổng mang một bó hoa lớn đưa cho tôi, giám đốc điều hành Trịnh lại cười vỗ vai tôi, cười nói: “Lâm tiểu thư thật sự là một nhân tài nha.”

Tôi cười nhận lấy hoa, lúc tôi vừa mới vào Lộc Trần, tất cả quản lý cấp cao đều kinh hãi, bọn họ đối với thân phận nhạy cảm của tôi sinh ra nghi ngờ, vẫn là dựa vào một mình Lục Sâm, áp chế lại toàn bộ quản lý cấp cao.

Tôi cười nói: “Năng lực của tôi có hạn, đều là công lao của mọi người, đêm nay để tôi mời, địa điểm tùy mọi người chọn.”

Tôi vừa dứt lời, không khí ở hiện trường lập tức sôi nổi hẳn lên, tất cả mọi người đều đang thảo luận xem đi đâu ăn.

Không ai đến hỏi ý của Lục Sâm, tôi từng nghe người khác nói, Lục Sâm thế mà chưa bao giờ tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào của công ty.

Nhưng mà đêm nay dù sao cũng là tôi tổ chức, tôi cong môi, mang tính lịch sự hỏi một câu: “Buổi tối Lục tổng có rảnh không?”

“Có.” Lục Sâm đứng ở bên cạnh thờ ơ mở miệng.

Anh ta vừa mở miệng, không khí náo nhiệt ở hiện trường nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Sâm.

Vẻ mặt tôi cứng đờ, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, gật đầu: “Được, Lục tổng chính là người có công lớn nhất.”

...

Vì cảnh tượng náo nhiệt, mọi người chọn một quán thịt nướng Hàn Quốc.

Mười mấy người ngồi vây quanh với nhau, một hàng chai rượu trên bàn đã cạn sạch.

Thư ký Đổng say đến mất hết hình tượng nữ thần cao lãnh thường ngày, vươn tay ra, ôm vai của tôi, sảng khoái cười to: “Lâm tiểu thư, cô có bạn trai không?”

Tôi lắc đầu: “Không có.”

“Thật tốt quá, Lục tổng cũng không có bạn gái.” Thư ký Đổng nói xong nháy nháy mắt về phía tôi.

Từng làm đối thủ của Lục Sâm, tôi đương nhiên từng nghe ngóng tất cả sở thích của Lục Sâm.

Vui giận thất thường, cũng không có sở thích không tốt, càng không ham mê nữ sắc, cho nên, Lục Sâm cực kỳ khó chinh phục.

“Lục tổng của chúng tôi á, đã thích một nữ sinh mười năm rồi, ài, đáng tiếc là cô gái kia không biết.” Thư ký Đổng hoàn toàn say mèm rồi, lôi kéo tôi, không ngừng nói về chuyện của Lục Sâm.

Tôi ngẩn ra, vậy mà lại mười năm.

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Sâm, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của anh ta, đôi mắt anh ta vừa đen lại vừa sáng.

Trái tim tôi không biết sao lại hẫng một giây, lập tức cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của anh ta.

...

Bữa tiệc kết thúc, bởi vì chỉ có tôi không uống rượu, thư ký Đổng ngà ngà say đưa chìa khóa vào tay của tôi: “Làm phiền Lâm tiểu thư đưa Lục tổng về nhà.”

Tôi gật đầu: “Được.”

Suốt đường đi, Lục Sâm yên lặng nằm trên ghế, ngoan ngoãn giống như con Samoyed tôi nhặt về nhà.

Nhà của Lục Sâm rất sạch sẽ, với tông màu lạnh là trắng, đen và xám, không có màu sắc dư thừa, thế này thực sự giống với phong cách của anh ta.

Tôi đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy ở một góc bàn bày một khung ảnh, bên trong là một nữ sinh mặc đồng phục, bởi vì vấn đề về khoảng cách, nên tôi không thể nào nhìn rõ được dung mạo của cô ấy, chỉ là đồng phục này có chút quen thuộc.

Chắc hẳn là cô gái mà Lục Sâm thầm mến mười năm.

Tính tò mò sẽ hại chết con mèo*, cho nên tôi vẫn chưa tiến lên, mà là đi thẳng vào trong nhà bếp.

Chú thích: Có những việc ta không nên cố tìm hiểu vì nó có thể sẽ khiến ta gặp rắc rối


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.