Yêu Em Đã Mười Năm

Chương 2




3.

Nửa tiếng sau.

Tôi ngồi ở trên sô pha trong phòng làm việc của Lục Sâm, trước mặt bày một phần hợp đồng nhập cổ phần, cột điều khoản bên kia trống không, có vẻ như đang đợi tôi điền vào.

Lục Sâm ngồi ở đối diện, một thân tây trang màu đen, thanh lịch tao nhã, tôi cong môi, giả heo ăn thịt hổ chính là câu chuyện đặc biệt dành cho anh ta.

Mấy năm nay, Thẩm Hàng không ít lần ăn quả đắng dưới tay anh ta.

Anh ta không vội mở lời, tôi cũng bình tĩnh nhấm ngụm cà phê đen trước mặt, vị chua nhẹ, cà phê đen nguyên chất của Colombia.

Tôi thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Sâm sẽ mời tôi gia nhập công ty anh ta – Lộc Trần.

Phải biết rằng trước đây rất nhiều lần tôi đoạt khách hàng của Lộc Trần, tuy rằng mỗi lần anh ta đều không để tâm.

Cuối cùng tôi áp chế lại nghi hoặc trong lòng, nửa nói đùa: “Lục tổng, như vậy có phải là có chút mạo hiểm hay không?”

Lục Sâm buông tách cà phê, không nhanh không chậm nói: “Lâm tiểu thư, theo tôi được biết, cô đã rời khỏi công ty của Thẩm Hàng, bây giờ cô là một người tự do, nếu nhất định muốn nói là mạo hiểm, tôi nghĩ trời sinh tôi thích khiêu chiến.”

Lời nói của Lục Sâm chặt chẽ, đôi mắt anh ta sâu như hồ nước, căn bản không đọc ra ý nghĩ thật sự trong lòng anh ta.

“Cao thủ, cũng là một người thông minh, tôi thích nhất là giao thiệp với người thông minh."

Tôi gật đầu: “Lục tổng nói rất đúng.”

“Lợi nhuận hạng mục nhập cổ phần vào Lục thị, tôi muốn chiến ba phần, tôi có quyền tham gia và đưa ra quyết định đối với các hạng mục của công ty.” Thói quen nhiều năm qua dưỡng thành, tôi vẫn luôn hướng đến mục tiêu có lợi nhất với bản thân, mở lời.

Tôi tưởng là Lục Sâm sẽ ép giá, tôi có thể linh động hòa hoãn.

Không nghĩ là Lục Sâm không hề có chút do dự, anh ta gật đầu: “Được.”

“Được?” Lúc này đến lượt tôi giật mình, đối diện tôi chính là Lục Sâm, trong giới kinh doanh nổi danh là người nham hiểm.

Có thể là do phản ứng của tôi quá mãnh liệt, anh ta thờ ơ nói với tôi: “Cô là người mà tôi coi trọng, cho cô chiếm chút tiện nghi cũng không làm hại được bề ngoài của tôi.”

Từ khi nào mà tôi thành người của anh ta rồi?

Nhưng mà điều kiện nhập cổ phần này anh ta cũng đã đồng ý rồi, tôi không cần phải gây khó dễ với tiền.

Ký tên xong, Lục Sâm đứng lên, vươn tay về phía tôi: “Lâm tiểu thư, sau này hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Tôi nghĩ nghĩ, vẫn mở lời: “Về chuyện tôi nhập cổ phần vào Lộc Trần, Lục tổng có thể thay tôi giữ bí mật trước không.”

“Ừm?” Lục Sâm nhướng mày nghi hoặc: “Sợ Thẩm Hàng biết?”

Tôi cười nhạt: “Đương nhiên là không, tôi chỉ là muốn anh ta đang khóc mà biết thôi.”

..........

Một tháng sau, công ty Thẩm Hàng tổ chức tiệc tất nhiên.

Tôi dùng ngón chân để nghĩ cũng biết Phạm Thanh Thanh sẽ mượn buổi tiệc tối lần này, để xuất hiện trước mặt mọi người, quả nhiên, ngày hôm ấy, ban lãnh đạo cùng nhân viên công ty đều tới đầy đủ.

Khách sạn năm sao sang trọng, địa điểm tổ chức xa hoa lại long trọng, vừa nhìn liền biết Thẩm Hàng đã đầu tư vô cùng tâm huyết.

Tôi đứng tại chỗ, cười tự giễu, lúc trước khi cùng ra sức làm việc với Thẩm Hàng, tiết kiệm quen rồi, ăn một bữa ngon lành ở một nhà hàng nhỏ, tôi cũng có thể vui vẻ vài ngày.

Đối với bản thân trước kia, tôi chỉ muốn mắng một câu ngu ngốc.

Phạm Thanh Thanh mặc một chiếc váy đuôi cá màu đỏ rượu của Dior, giống như con bướm hoa, nhảy múa trong đám đông, cô ta không ngừng giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là vợ chưa cưới của Thẩm Hàng – Phạm Thanh Thanh, mọi người sau này có thể gọi tôi là Thanh Thanh.”

- Còn nữa -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.