Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 34




Thật là khó chịu a

Một thân mĩ nhân tuyệt sắc nằm trọn trong vòng tay, đó là người anh yêu, là người anh cả đời muốn có được, không những vậy, cô chủ động khiêu khích anh, mà còn bắt anh phải nhịn. Quả thật là cực hình mà.Dạ Thiên ngắm nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ trong lồng ngực anh, giờ phút này, anh không còn thấy tư thái cao cao tại thượng, tà mị, tôn quý như thường ngày của Tử Uyên mà chỉ cảm nhận được hơi thở đều đặn, đầy gợi cảm, hấp dẫn. Khoé môi Tử Uyên bỗng nhếch lên, vẽ thành đường cong tuyệt đẹp, mềm mại,ngọt ngào, tà tà mị mị thoáng qua sự đắc ý. Cô như đứa trẻ ngây ngô, vô tội nhưng không giấu được sự quyến rũ ẩn sâu, dù nhìn thế nào Dạ Thiên cũng cảm thấy cô đang đùa giỡn mình.

Anh nhìn cô thật lâu, cố gắng không nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng mà cô gây ra.Dường như biết Dạ Thiên cố gắng chịu đựng, Tử Uyên vòng tay qua vai anh, ôm nhẹ.Một hành động vô tình của cô làm cho Dạ Thiên bùng nổ.Anh không thể chịu được cô như vậy.Rất rất đáng yêu, khác xa với tính cách của cô thường ngày.

Dạ Thiên vội vàng luồn tay qua gáy cô, dùng sức áp môi mỏng lên đôi môi đỏ mọng của Tử Uyên.Môi cô rất mềm, ngọt ngào như thoa mật, Dạ Thiên hôn cô ngấu nghiến, không nỡ buông ra.Anh trân trọng, nâng niu, không làm cô đau.Dạ Thiên hôn rất lâu mới thoả mãn buông ra.Anh liếm nhẹ cánh môi, cảm nhận tư vị còn xót lại rồi nhìn cô.Tử Uyên bị anh hôn sâu, cô thiếu dưỡng khí thở hổn hển.Dạ Thiên cười cười, không đòi hỏi thêm, an phận ôm cô mà ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mùa hạ chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên chiếc giường gỗ lớn làm Tử Uyên thức giấc, cô đã tỉnh nhưng không vội mở mắt để thích ứng với ánh sáng bên ngoài.Lát sau,Tử Uyên mới nhẹ nhàng nâng mi nhìn một vòng xung quanh.Vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó trống trải.Cô thấy thiếu một thứ mà cô không thể gọi tên vì vậy Tử Uyên thoáng qua giây phút thất vọng.Nhưng cảm giác đó rất nhanh biến mất, cô trở lại với sự nghiêm túc, quyết đoán mọi ngày.Tử Uyên xuống giường, xỏ chân nhỏ vào đôi dép bông đã chuẩn bị sẵn, theo kí ức còn sót lại, hình như hôm qua cô đã ngủ quên trong phòng thay đồ, có lẽ anh đã đưa cô vào.Không quá bất ngờ nhưng cô vẫn cảm thấy chút ngọt trào lên trong cổ họng.Vô cùng thoải mái.

Tử Uyên làm công việc cá nhân buổi sáng, đi về phía phòng bếp để gọi đồ ăn sáng.Cô cứ nghĩ Dạ Thiên đã rời đi vào đêm hôm qua nhưng không ngờ anh vẫn còn ở đây và đang làm đồ ăn sáng cho cô.Mùi đồ ăn thoang thoảng trong bếp rồi chậm rãi toả ra khắp căn nhà.Anh đang bận rộn nấu cơm, mỗi hành động rất giản dị nhưng vô cùng ưu nhã, mang khí chất quý tộc vương giả.Tử Uyên ngẩn ngơ một hồi, cô hừ hừ để định thần lại rồi xoay mặt ra chỗ khác.Cô thong thả tiến vào,ngồi tao nhã trên ghế sofa, vươn tay lấy một quyển tạp chí kinh tế mới.Tử Uyên vừa thưởng thức trà, vừa chậm rãi đọc tạp chí.Mặc dù nói là trà nhưng thật ra đó chỉ là một ly nước ấm,chỉ pha có ba lá trà cao cấp, một viên đường phèn nén và chút táo đỏ vì vậy nó có tên là Tam Trà.Đó là đồ uống mà Tử Uyên rất thích,vú nuôi trong gia tộc đã hướng dẫn cô pha trà chuyên dụng để dùng khi xa nhà.Lá pha trà rất hiếm và đắt, chỉ được trồng trên núi cao hiểm trở, cách thức chế biến và sử dụng đòi hỏi kĩ thuật cao.Tử Uyên vốn dĩ không hề biết Tam trà lại xuất hiện ở đây, gần đây cô đang bận, vẫn chưa có thời gian pha trà.Không lẽ.....vú nuôi của cô đã đến đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.