Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 42: Vết cào khiến người ta nghĩ ngợi viển vông




Được Na Na Mỹ nhắc nhở, trong mấy ngày hôm sau, Tô Vãn Vãn vô cùng chú ý để không lưu lại dấu vết trên người Lạc Thành Dã.

Tới ngày quay chụp, trên cánh tay và trên lưng anh chỉ còn hai, ba vết cào mờ nhạt.

Người phụ trách tạo hình cho buổi chụp ảnh thương mại lần này là một người đàn ông ưa sạch sẽ, thích dùng “Hoa lan chỉ” [1] khi nói chuyện. Khi thấy những vết cào trên làn da màu lúa mạch, anh chàng đã ồ lên, nói đùa, “Dữ dội thật, tuổi trẻ thật tốt.”

[1] Hoa lan chỉ: hay còn gọi là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan thường rất hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của Hoa ngữ.

Lạc Thành Dã mỉm cười, ánh mắt lướt qua người trước mặt dừng ở chỗ Tô Vãn Vãn đang nghịch máy ảnh cách đó không xa.

Ban đầu, chuyên viên trang điểm muốn dùng kem che khuyết điểm để che vết cào trên người Lạc Thành Dã, nhưng ý kiến ​​này đã bị nhà tạo hình phản đối kịch liệt.

Nhà tạo hình phẩy tay ngăn chuyên viên trang điểm: “Đừng đừng đừng, đừng che đi, honey à, dấu vết gợi cảm như này sao phải che đi làm gì? Chúng ta nên giữ lại mới đúng, phải không Vãn Vãn?”

“À.” Tô • cố gắng lắm mới không nhìn về hướng này • Vãn Vãn đột nhiên bị điểm danh nên vẫn chưa kịp phản ứng lại, “Hả?”

Nhà tạo hình đề nghị: “Chẳng phải chủ đề buổi chụp hôm nay là gợi cảm sao? Tôi thấy vết cào này rất phù hợp với chủ đề, cô thấy sao?”

Tô Vãn Vãn ngượng ngùng nhìn về phía Lạc Thành Dã, đối diện với một đôi mắt đượm ý cười bỡn cợt.

Sản phẩm của buổi quay chụp lần này là loại nước hoa “Hơi say quyến rũ” mới ra mắt của Lạc Thần, từ tên của nước hoa đã có thể nhìn ra đây là kiểu nước hoa nào.

Mặc dù loại nước hoa này dành cho nữ nhưng Lạc Thần đã mạnh dạn sử dụng mẫu nam để chụp nhằm thể hiện sức hút đối với người khác phái.

Thấy Tô Vãn Vãn không trả lời, nhà tạo hình tiếp tục hỏi: “Vãn Vãn, đề nghị này được chứ?”

Ánh mắt Tô Vãn Vãn dừng trên lưng Lạc Thành Dã, rãnh lưng lõm xuống được bao bọc bởi cơ bắp cuồn cuộn, dưới ánh đèn, làn da màu lúa mạch toát lên vẻ quyến rũ, tạo thành sự tương phản rõ rệt với những vết cào màu hồng nhạt.

Chỉ trong vài giây, Tô Vãn Vãn đã dựng sẵn bố cục cho buổi quay chụp lần này trong đầu.

Cô bất giác liếm môi: “Rất được.”

Cứ giữ lại đi, dù sao cũng là kiệt tác của cô.

Nhà tạo hình và người phụ trách bên Lạc Thần theo dõi toàn bộ quá trình, bọn họ liên tục dặn dò Lạc Thành Dã lát nữa nên biểu hiện như thế nào, rồi làm sao để thể hiện sự quyến rũ của bản thân.

“Lúc nhìn vào máy ảnh, cậu phải nhìn như thể đang nhìn người trong lòng của mình ấy, ánh mắt phải thật là tình cảm.”

“Đúng đúng, hãy tưởng tượng dùng loại nước hoa này để đi gặp cô gái mình yêu, nhìn cô ấy đầy thâm tình và khiến cô ấy bất giác bước về phía cậu. Đây chính là phong cách của loại nước hoa lần này của chúng ta.”

Nhà tạo hình và người phụ trách bên Lạc Thần đang bô bô hướng dẫn Lạc Thành Dã.

Cho tới khi chính thức quay chụp, họ vẫn không yên tâm.

Bởi vì loại tình yêu đầy quyến rũ gợi cảm đó rất khó thể hiện ra ngoài, làm quá thì sến, mà không đúng vị trí thì không còn hấp dẫn như vậy nữa.

Kết quả vô cùng bất ngờ, màn biểu hiện của Lạc Thành Dã cực kỳ xuất sắc, chụp liên tục mấy tấm, khiến mọi người trong studio không khỏi bị anh cuốn hút. Ai cũng bỏ hết công việc trong tay, dán mắt theo dõi Lạc Thành Dã.

Trong phút chốc, studio yên lặng đến mức chỉ còn lại tiếng tách tách của máy ảnh.

Cảm thụ có lẽ không ai đủ sâu sắc bằng Tô Vãn Vãn, xuyên qua ống kính, người cô nhìn thấy không phải một người mẫu mà là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ.

Người đó có đôi mắt yêu thương, chân thành và tự nhiên nhất như một thiên sứ, nhưng trong từng cái nhíu mày, từng nụ cười lại ẩn chứa sự mê hoặc tà ác của ác quỷ, như thể giây tiếp theo sẽ sải rộng đôi cánh màu đen của mình, ôm chặt lấy bạn rồi mang bạn đến một nơi đầy vui sướng trong biển dục vọng vô biên, bạn chỉ có thể chìm đắm trong đó.

Sau khi kết thúc bộ ảnh này, Tô Vãn Vãn cười nói: “Hoàn hảo.”

Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn đưa mắt nhìn nhau, đôi mắt đen nhánh như muốn hút cô vào trong ấy, đáy lòng cô rung động, trái tim đập thình thịch.

Không lâu sau, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Lạc Thành Dã lại thay đổi địa điểm chụp, lần này là cảnh trong phòng tắm.

Lạc Thành Dã ngồi vào bồn tắm lớn, tạo dáng vô cùng tự nhiên.

Tô Vãn Vãn nhìn một lúc, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, sau một hồi suy ngẫm, cô bảo trợ lý mang bình tưới cây đến.

Cô nhận lấy bình tưới cây và bước đến chỗ bồn tắm.

Đi được vài bước, từ đầu đến cuối Lạc Thành Dã luôn chăm chú nhìn cô, không hề dời mắt.

Tô Vãn Vãn bước đến trước mặt anh, sự ngại ngùng thoáng hiện trên khuôn mặt, cô khẽ nói: “Anh nhắm mắt lại.”

Lạc Thành Dã ngoan ngoãn nhắm mắt, sau đó nghe thấy tiếng “tí tách”, những giọt nước mát lạnh rơi trên tóc và má anh. Một lúc sau, một bàn tay mềm mại khẽ chạm vào mi mắt, lau đi những giọt nước xung quanh, trong xoang mũi ngập tràn mùi nước hoa nhàn nhạt quen thuộc.

Đó là nước hoa anh tặng cô.

Lạc Thành Dã vô cùng sung sướng.

Anh mở mắt ra, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Tô Vãn Vãn.

Tô Vãn Vãn vừa chỉnh lại tóc cho anh vừa nói: “Vừa rồi anh thể hiện tốt lắm.”

“Bởi vì anh không nhìn ống kính, mà là em.”

Chỉ một câu đơn giản, lại chẳng khác gì hũ mật rót vào đáy lòng, hương vị ngọt ngào thấm vào tim, chẳng mấy chốc vị ngọt này đã lan ra khóe môi Tô Vãn Vãn.

Cô nhéo mặt anh: “Cái anh này, miệng ngọt vừa thôi.”

“Ngọt hay không…” Lạc Thành Dã nhướng mày, “Em rõ nhất mà.”

Bên dưới mái tóc ướt sũng mềm mại là một đôi mắt đen nhánh trong suốt, đuôi mắt hơi nhướng lên, anh nhìn Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt vô cùng chăm chú và trìu mến. Khi cô định rút tay về, anh nhanh chóng hôn lên đầu ngón tay cô.

Tô Vãn Vãn đỏ mặt, giận dữ mắng: “Đừng nghịch.”

Lạc Thành Dã cười như chú chó lớn trộm được miếng giăm bông.

Tô Vãn Vãn chế nhạo anh: “Anh có biết rằng anh bây giờ trông giống hệt mấy chú chó săn anh nuôi ở New Zealand không? Được thưởng cho miếng giăm bông là vui mừng hớn hở, chỉ muốn lăn lộn trên cỏ vài vòng ấy.”

“Này, em đừng nói mình như vậy, sao em lại là miếng giăm bông được.”

Tô Vãn Vãn thẹn quá hóa giận đấm Lạc Thành Dã một cái, trên cánh tay đột nhiên xuất hiện vết đỏ.

Đúng lúc Phan Khải đi qua xem xét tình hình, thấy dấu tay màu hồng này, anh ta kêu lên: “Có cần gọi chuyên viên trang điểm tới che đi không?”

Tô Vãn Vãn không ngờ Lạc Thành Dã da dày thịt béo mà dễ để lại vết đỏ như vậy.

Ai ngờ mắt nhà tạo hình sáng bừng như bắt được vàng, vỗ tay nói: “Pơ phệch! Vệt đỏ này quá pơ phệch!”

Nhà tạo hình tiếp tục khen: “Nhiếp ảnh gia Tô này, sao cô có thể nghĩ ra cách này hay vậy! Quả là một nhiếp ảnh gia đầy nghệ thuật và sáng tạo!”

Tô Vãn Vãn: “…..”

Lạc Thành Dã cười ná thở.

Sau khi Tô Vãn Vãn giúp Lạc Thành Dã chỉnh trang lại, ánh sáng trong hội trường tối đi, chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào Lạc Thành Dã. Anh đang nằm trong bồn tắm, cơ bắp bóng loáng đẫm hơi nước. Gáy dựa vào thành bồn, đầu hơi ngẩng lên, hai mắt nhắm nghiền, lười biếng tựa một chú mèo, cánh tay đặt trên thành bồn tắm có một vết đỏ nhạt, trông giống như dấu hôn khiến người ta nghĩ ngợi viển vông.

Sau khi chụp xong bộ ảnh này, hiện trường phải được sắp xếp lại lần nữa, mọi người nghỉ ngơi một lúc.

Nhà tạo hình và người phụ trách bên Lạc Thần hào hứng nói: “Thành Dã, biểu hiện của cậu hết sức tuyệt vời!”

“Tôi nghĩ sau khi bộ ảnh này ra lò, nước hoa của chúng ta sẽ được bán hết sạch!”

Người phụ trách bên Lạc Thần cười ha hả: “Tôi có thể mường tượng ra dáng vẻ của mấy cô gái liên mồm nói mua mua mua.”

Nhà tạo hình: “Không chỉ mấy cô gái nhỏ, đến đàn ông như tôi cũng phải rung rinh đây này.”

Lạc Thành Dã nhận lấy khăn mặt trợ lý đưa, ánh mắt trêu chọc nhìn về phía Tô Vãn Vãn: “Đó là nhờ cô Tô dẫn dắt tốt.”

“Đúng vậy.” Nhà tạo hình tiếp lời: “Cô Tô còn nghĩ ra cách tạo vệt hồng trên cánh tay, cả vết cào không biết là sản phẩm của ai kia nữa, chậc chậc, chúng bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.”

Tô Vãn Vãn “khụ” một tiếng mất tự nhiên.

“Những cái này…” Thật ra đều là công lao của cô Tô cả.

Lạc Thành Dã còn chưa nói xong đã bị Tô Vãn Vãn bịt kín miệng, cô nói nhỏ: “Anh im đi.”

Lạc Thành Dã vô tội chớp chớp mắt mấy cái, tỏ vẻ bản thân sẽ không nói nữa, lúc này Tô Vãn Vãn mới thu tay về.

Lạc Thành Dã được voi đòi tiên: “Lần này anh thể hiện tốt như vậy, còn nghe lời nữa, có nên được thưởng không nhỉ?”

Tô Vãn Vãn dở khóc dở cười: “Anh muốn gì nào?”

Lạc Thành Dã ngẫm nghĩ: “Mấy hôm trước anh mới đổi một cái bồn tắm lớn, chúng ta…”

Tô Vãn Vãn biết tên này miệng chó không mọc được ngà voi, cô vội vàng che miệng anh: “Ở đây còn có người!”

“Ò.”

Thật ra nhà tạo hình và người phụ trách bên Lạc Thần không nghe rõ vừa nãy Lạc Thành Dã nói gì, nhưng thấy vẻ mặt và hành động của hai người, bọn họ lập tức bừng tỉnh, cũng biết dấu vết trên người Lạc Thành Dã là bút tích của ai.

“Tôi qua bên kia xem ảnh chụp thế nào.”

“Tôi cũng đi.”

Nhà tạo hình và người phụ trách bên Lạc Thần thức thời rời khỏi đây, nhường không gian cho Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã.

Thấy họ đi rồi, Lạc Thành Dã cười nói: “Bây giờ không có ai.”

Tô Vãn Vãn trừng mắt lườm anh: “Vậy cũng không cho phép anh nói.”

“Được rồi.” Lạc Thành Dã nghe lời chuyển sang đề tài khác, “Anh cực kỳ mong đợi hành trình một năm sắp tới.”

Tô Vãn Vãn vừa xấu hổ vừa cảm thấy ngọt ngào, cô ậm ừ khẽ đáp.

Lạc Thành Dã bỗng hắt xì một cái.

Tô Vãn Vãn: “Anh mau lau khô nước trên người rồi mặc quần áo vào kẻo bị cảm lạnh.”

“Anh nghĩ anh bị cảm lạnh rồi, đầu choáng quá.” Lạc Thành Dã làm nũng, dựa vào người Tô Vãn Vãn, làm bộ yếu ớt sắp ngã.

Đối với dáng vẻ này của anh, Tô Vãn Vãn chỉ còn nước bó tay. Cô nhận lấy khăn mặt rồi lau tóc giúp anh, “Lúc mới quen, em thấy anh rõ là lạnh lùng, vừa hoang dã vừa ngầu lòi, giống như chó sói trong rừng ấy.”

Lạc Thành Dã ghé sát vào hỏi: “Hiện tại thì sao?”

Tô Vãn Vãn phẩy phẩy khăn mặt trước mặt anh, tỏ vẻ ghét bỏ: “Giờ thì là chó săn, loại không biết xấu hổ.”

“Phụt.” Lạc Thành Dã bật cười.

“Sao trông anh đắc ý vậy?”

Lạc Thành Dã đáp: “Đó là do gặp được em mà, được em thuần dưỡng nên không hoang dã nữa.”

Tô Vãn Vãn hừ khẽ: “Nói thì hay lắm cơ.”

Lạc Thành Dã tự tin ưỡn ngực: “Anh làm cũng rất tốt.”

Một câu hai nghĩa khiến mặt Tô Vãn Vãn đỏ bừng, cô ném khăn lên người Lạc Thành Dã: “Anh tự mặc quần áo đi.”

Nói xong, cô xoay người đi ra.

Lạc Thành Dã nhặt quần áo bên cạnh lên, vừa mặc vào vừa dán chặt mắt vào cô.

Chỉ chốc lát sau, khu quay chụp bên này vắng tanh, mọi người xúm lại bên kia xem ảnh chụp.

Tả Hà Lộ từ studio bên cạnh đến thăm, nhìn thấy Tô Vãn Vãn, trên mặt cô ta vẫn là nụ cười ấm áp nhiệt tình như cũ.

Tô Vãn Vãn không thể không bội phục diễn xuất của cô nàng này, cũng mỉm cười phối hợp với Tả Hà Lộ, không biết giữa cô và Tả Hà Lộ, ai sẽ giành được giải Oscar đây?

“Vãn Vãn, trùng hợp thật đó. Tớ đang chụp ở studio bên cạnh này. Đến giờ trà chiều tớ mới biết bọn cậu chụp ở bên này, cho nên thuận tiện mua cho cậu luôn.” Tả Hà Lộ đưa cà phê và bánh kếp ngàn lớp cho Tô Vãn Vãn.

“Cảm ơn cậu nhé.” Tô Vãn Vãn cười đáp: “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ khẩu vị của tớ.”

“Chúng ta quen nhau lâu như vậy, đương nhiên phải nhớ chứ.” Tả Hà Lộ nói với những người khác, “Mọi người cứ ăn thỏa thích nhé.”

“Wow, nhiều thế!”

“Cảm ơn Tiểu Lộ nha!”

Hầu hết những người trong studio ở đây đều biết Tả Hà Lộ, họ đều mỉm cười chào hỏi và cảm ơn lòng tốt của cô nàng.

Ban đầu Tả Hà Lộ tán gẫu linh tinh với Tô Vãn Vãn một lúc, cuối cùng mới vào chủ đề chính. Sau một thoáng do dự, cô ta nhỏ giọng nói: “Vãn Vãn, cậu có thể ra ngoài một lúc được không, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Được.” Tô Vãn Vãn đi theo Tả Hà Lộ tới một góc, “Cậu muốn nói gì? Tớ nói trước nhé, nếu cậu định hỏi thăm chuyện Âu Thụ Tuyền thì tớ không lộ ra được đâu, dù sao hiện tại chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh mà.”

Thấy thái độ thẳng thắn và bộc trực của Tô Vãn Vãn, Tả Hà Lộ cảm thấy an tâm hẳn, chắc Tô Vãn Vãn không hề nghi ngờ cô ta, nếu không đã không có thái độ như vậy.

“Thật ra là chuyện Lạc Thần.”

“Lạc Thần?”

“Quả thật tớ và thái tử gia Sang Mỹ có quan hệ, bọn tớ đang quen nhau. Nhưng tớ không ngờ vì muốn giúp tớ lấy được quảng cáo của Lạc Thần mà anh ấy lại làm một số chuyện ngấm ngầm như vậy, anh ấy không cố ý đâu.”

“Hy vọng cậu không trách tớ và anh ấy, hết thảy đều do anh ấy quá yêu tớ.” Tả Hà Lộ thở dài.

Tô Vãn Vãn rất muốn thả like cho Tả Hà Lộ, chiêu này quả là lợi hại, đẩy hết mọi chuyện sang người khác, hơn nữa với lời giải thích này, cô đâu thể tới đối chất với thái tử gia Sang Mỹ xem đúng sai thế nào được?

Cho nên đây là một lời giải thích không thể kiểm chứng.

Tả Hà Lộ vô cùng chân thành: “Hôm nay tớ nói những lời này vì hy vọng chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta. Sau khi thầy ra nước ngoài, trong giới chỉ còn mỗi cậu là thân với tớ nhất.”

Tô Vãn Vãn cảm thán, tại sao Tả Hà Lộ không trở thành diễn viên mà lại đi làm nhiếp ảnh gia nhỉ?

Cô vỗ vai Tả Hà Lộ, an ủi: “Tớ hiểu, chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, tớ không tin cậu thì tin ai chứ.”

Đối với phản ứng của Tô Vãn Vãn, Tả Hà Lộ không nghi ngờ mảy may.

Trong mấy năm qua, cô ta có một ấn tượng rập khuôn về Tô Vãn Vãn, thứ nhất, cô ta cảm thấy với tính cách của Tô Vãn Vãn, nếu như biết sự thật, Tô Vãn Vãn nhất định sẽ xé xác cô ta ngay chứ không bao giờ bằng mặt không bằng lòng; thứ hai, ở một mức độ nào đó, cô ta cho rằng Tô Vãn Vãn cực kỳ ngu ngốc, nếu không đã không bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay mấy năm liền.

Cho nên Tả Hà Lộ hoàn toàn yên tâm với câu trả lời của Tô Vãn Vãn.

“Thực ra sau khi thầy đi, tớ chụp hơi quá sức, haiz, quả nhiên tớ không đủ năng lực.” Tả Hà Lộ tỏ vẻ yếu thế, sau đó chắp tay thành hình chữ thập xin giúp đỡ, “Vãn Vãn, đúng lúc cậu ở đây, cậu có thể sang studio bên cạnh xem giúp tớ được không? Xin cậu đó.”

“Được thôi.” Tô Vãn Vãn đồng ý luôn, khi rời đi, cô báo với nhân viên công tác một câu, dặn mọi người bố trí xong xuôi thì qua bên cạnh tìm mình.

Mọi người đều đáp lời, mà khi Tô Vãn Vãn đi ngang qua Lạc Thành Dã, anh bỗng giữ chặt cổ tay cô, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi nói nhỏ: “Về sớm chút nhé.”

“Dạ.”

“Đừng nhìn người mẫu khác lâu quá.”

Tô Vãn Vãn bật cười, “Em biết rồi.”

Sự thân mật của hai người họ giống như trái bom phát nổ khiến mọi người xung quanh ồ lên.

Ra khỏi studio, Tả Hà Lộ tâm tình phức tạp, hỏi: “Cậu đang quen Lạc Thành Dã hả?”

“Đúng vậy.”

Tả Hà Lộ ngoảnh đầu nhìn lướt qua, phát hiện Lạc Thành Dã vẫn đang dõi mắt theo Tô Vãn Vãn, cô ta vô tình thể hiện tâm trạng thật của mình, ghen tị nói: “Tình cảm của hai người tốt thật.”

Tô Vãn Vãn trêu ghẹo: “Chẳng phải cậu và thái tử gia Sang Mỹ cũng vậy sao?”

Tả Hà Lộ cười gượng.

Dục vọng của con người là một điều gì đó rất khó diễn tả, ngay từ ban đầu, Tả Hà Lộ quen thái tử gia Sang Mỹ vì mục đích giao dịch, cô ta cảm thấy bản thân rộng lượng và thông minh, không quan tâm đến tình cảm mà chỉ để tâm đến lợi ích.

Nhưng lúc này nhìn thấy dáng vẻ thân mật ngọt ngào giữa Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã, cô ta lại thấy hâm mộ —— dù cho trước đó, rõ ràng cô ta rất khinh thường ánh mắt chọn bạn trai của Tô Vãn Vãn.

“Vậy buổi chụp vừa nãy chắc là ăn ý lắm nhỉ?” Tả Hà Lộ thu hồi cảm giác ghen tị, quay lại chủ đề chính.

“Cũng khá thuận lợi, người bên Lạc Thần có vẻ rất hài lòng.” Tô Vãn Vãn cười nhạt nhìn Tả Hà Lộ, cố ý nói: “Tớ cũng thích bộ ảnh chụp bên cửa sổ của anh ấy, sau đó đưa tổ hậu kỳ chỉnh lại, thêm nước hoa trên bậu cửa sổ nhằm tăng độ xuân sắc cho bức ảnh.”

“Bên cửa sổ hả?” Tả Hà Lộ âm thầm ghi nhớ, “Tớ cũng rất mong chờ thành phẩm cuối cùng, đến lúc nước hoa được tung ra thị trường, tớ sẽ mua cho vị kia nhà tớ một chai.”

Tô Vãn Vãn đến studio bên cạnh điều chỉnh giúp các thông số của máy ảnh, bố trí lại ánh sáng và vị trí của vật thể.

Trong quá trình hỗ trợ, Tô Vãn Vãn nhanh chóng nhận ra Tả Hà Lộ đã biến mất, cô lập tức gửi tin nhắn cho Na Na Mỹ, sau đó giả vờ không để ý, tiếp tục nghiêm túc thảo luận về vấn đề quay chụp với chuyên viên ánh sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.