Xuyên Thành Vợ Của Vật Hi Sinh Nam Phụ Thập Niên 70

Chương 9: Hắn chuẩn bị phải làm ba




Edit: Tiểu Đặng

Diệp Vệ Đông đọc xong bức thư, cẩn thận cất đi, sau đó lại mở ra một bức thư khác.

Bức thư này thời gian gửi sớm hơn một chút so với bức thư vừa nãy, trong thư không nói chuyện gì quan trọng, đều là một ít chuyện nhỏ vụn vặt, nói nhiều nhất chính là trong nhà mới nuôi một con chó gọi là tiểu bạch, Giản Dao chủ yếu là nói nó đáng yêu như nào, lại còn dính người, thời điểm hắn không ở nhà đều là nó dỗ cô vui vẻ, cùng cô ngủ.

Diệp Vệ Đông cười khẽ, ánh mắt dịu dàng, tuy rằng cô không nói thẳng, nhưng hắn biết, cô cũng nhớ hắn.

Phạm Khải chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Diệp Vệ Đông, thò đầu vào, tầm mắt không khỏi dán vào tờ giấy trong tay hắn.

"Thư của em dâu phải không?"

Thấy Diệp Vệ Đông gật đầu, Phạm Khải lập tức hưng phấn lên, hơi có chút tò mò: "Nói mới nhớ, không biết em dâu kia của tôi là người như nào, cư nhiên có thể khiến cậu từ kim cương ngàn năm biến thành dịu dàng ôn nhu như này a, nếu có cơ hội thật muốn gặp mặt một lần."

Từ lần trước gia hỏa này trở lại bộ đội, hắn ta liền phát hiện không thích hợp. Gia hỏa này lúc nào cũng tỏ ra vô cảm, luôn thích tỏ vẻ lạnh lùng hợp lực thao luyện khiến binh dưới tay của hắn kêu ngao ngao.

Lần này trở về sau kỳ nghỉ, thường xuyên ở thời điểm ngầm nhìn ảnh chụp trong tay, khóe miệng giơ lên, trong mắt đều mang theo ý cười dịu dàng.

Phạm Khải biết Diệp Vệ Đông Xem chính là ảnh chụp của vợ hắn, tò mò muốn nhìn xem người trông như nào, kết quả hắn còn không cho ai nhìn.

Giữ kín không khác gì bảo bối, Phạm Khải trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Vốn dĩ biết hắn lần này kết hôn, đã khiến không biết bao chị em phải thương tâm. Nếu mà biết hắn coi vợ như trân bảo như vậy, chắc hẳn bọn họ sẽ phải nghiến răng vì ghen tị.

Diệp Vệ Đông liếc mắt nhìn Phạm Khải một cái, thu liễm ý cười, giả bộ bình tĩnh.

Vừa nhét bức thư vào trong ngực vừa nói: "Vợ tôi mang thai."

Hắn chuẩn bị làm ba.

Khi đọc được thư, Diệp Vệ Đông có chút bất ngờ, phản ứng đầu tiên không phải kích động, mà là có chút hoảng loạn. Hắn nghĩ đến hắn và Giản Dao đã thương lượng tốt là tạm thời chưa cần có con, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng không nghĩ đến kế hoạch đột nhiên bị quấy rầy, hắn không biết cô sẽ nghĩ như thế nào.

Giản Dao rất quan tâm, Diệp Vệ Đông tiếp tục đọc tiếp, nhìn đến cô nói đây là niềm vui ngoài ý muốn, cô bắt đầu chờ mong sự xuất hiện của đứa trẻ này, Diệp Vệ Đông cũng không khỏi mềm lòng.

Hắn biết, cô kỳ thật là một người mềm mỏng, làm hắn nhịn không được tâm mang vướng bận. Hắn biết cô có tính cách của mình, không ai có thể khi dễ cô. Nhưng hắn vẫn là không bỏ xuống được, chỉ có ở bên người cô hắn mới có thể an tâm.

......

"M* nó......" Phạm Khải mở to hai mắt nhìn, ngạc nhiên nói: "Cậu được a! Diệp Vệ Đông, tốc độ nhanh đấy."

Hắn lớn hơn Diệp Vệ Đông một chút, đến nay vẫn còn độc thân. Vốn dĩ có Diệp Vệ Đông độc thân cùng hắn, kết quả hắn về nhà liền phản bội tổ chức.

Bây giờ đến con cũng đã có, hắn đây thúc ngựa cũng đuổi không kịp a!

Diệp Vệ Đông cong cong môi, nhẹ nhàng nói: "Đi, đi ăn cơm, ăn xong tôi còn phải gọi điện thoại về nhà."

"Đi đi đi, tôi cũng sắp chết đói rồi!" Phạm Khải chợt nhớ ra mình đến đây để gọi Diệp Vệ Đông cùng đi ăn cơm, được hắn nhắc tới, hắn phát hiện chính mình đã đói đến ngực sắp dán vào lưng.

Hắn khoác vai Diệp Vệ Đông, hưng phấn nói: "Diệp doanh trưởng, vấn đề cá nhân của cậu đã giải quyết. Vậy thì giúp huynh đệ tý a, tôi vẫn còn độc thân đâu. Tôi cũng không kén chọn, em dâu có em gái nào không......"

Hắn tin tưởng ánh mắt Diệp Vệ Đông.

Diệp Vệ Đông liếc xéo hắn một cái: "Không có."

"Vậy chị gái thì sao?"

"Chị gái đúng là có một người......"

"Lớn lên đẹp không? Tính cách thế nào?" So với hắn lớn một chút hắn cũng không ngại.

Phạm Khải chờ mong những lời tiếp theo của hắn, chỉ nghe Diệp Vệ Đông nhàn nhạt nói: "Chỉ là con đều có hai đứa."

Phạm Khải tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có chị em ruột, thì chị em tốt cũng được a!" Lại bổ sung một câu.

"Không có."

Ai, Phạm Khải có chút mất mát.

Ở nhà ăn cơm nước xong, Diệp Vệ Đông chuẩn bị đi gọi điện thoại về nhà.

Kết quả đi được nửa đường thì bị chặn lại.

Là một người phụ nữ mặc quân trang với mái tóc ngắn gọn gàng.

Diệp Vệ Đông bước chân dừng lại, nhìn cô ta đi tới, lặng lẽ lùi lại phía sau hai bước, cách xa cô ta một chút.

"Có chuyện gì sao?"

Tề Lan thấy hắn ngữ khí lãnh đạm, bi thương nhìn hắn, "Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao?"

Diệp Vệ Đông nhíu mày thành một chữ xuyên 川, ánh mắt đạm mạc nhìn cô ta một cái, cũng lười cùng cô ta khách khí. "Cô nếu nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện, thì xin mời tìm người khác, tôi không rảnh rỗi như vậy."

Tề Lan bị người trong lòng ghét bỏ như vậy, lập tức không kìm được nước mắt, nói: "Tôi, tôi......"

Phạm Khải ở một bên nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt cùng tôi không quan hệ. Trong lòng yên lặng phun tào, hắn lớn lên cũng không kém Diệp Vệ Đông a, sao lại không có ai coi trọng hắn chứ?

"Tôi còn có việc, đi đây." Diệp Vệ Đông nhìn Phạm Khải liếc mắt một cái, Phạm Khải lập tức nói: "Được rồi, cậu mau đi, tôi không có chuyện gì, để tôi trò chuyện cùng đồng chí Tề."

Tề Lan nhìn bóng dáng Diệp Vệ Đông đi xa dần, trong lòng chua xót, thiếu chút nữa, nam nhân ưu tú như vậy, chính là hắn. Dượng nói chờ hắn nghỉ phép trở về liền đề bọn họ nói chuyện, như thế nào hắn trở về một chuyến liền kết hôn đâu......

Cô ta hít hít mũi, nhìn về phía Phạm Khải: "Anh muốn cùng tôi nói cái gì?"

"......" Phạm Khải khụ một tiếng, ôn hòa nói: "Tề đồng chí, núi non sợ gì không có củi đốt, cô cần gì phải nhìn chằm chằm Diệp Vệ Đông làm gì. Hắn đã kết hôn, đào người góc tường nhà người ta cũng không tốt lắm phải không......"

Lại nói, dù cô ta đào cũng đào không đổ, người ta cũng lười phản ứng lại cô ta, đây không phải là tự tìm khổ cho mình sao?

Tề Lan nhấp môi dưới, nhìn hắn suy tư một chút, Phạm Khải bị ánh mắt cô ta nhìn đến có chút giật mình.

Cô gái này có chuyện gì vậy, không phải là coi trọng hắn chứ!

Tề Lan đúng thật là có suy nghĩ này, Diệp Vệ Đông tuy rằng tốt, nhưng đã kết hôn.

Cô ta lại không cam lòng cũng vô dụng, Phạm Khải người này kỳ thật cũng không tồi, cũng rất hòa nhã với mọi người, có vẻ là người dễ nói chuyện, không giống Diệp Vệ Đông......

Cô ta ừ một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, lại nghe Phạm Khải tiếp tục nói:

"Chúng ta làm người a, vẫn là phải có chút đạo đức, phá hư gia đình của người khác không tốt, cô một cô gái vẫn nên cùng đã kết hôn đàn......"

Ngừng một chút, sửa lời nói: "Vẫn nên cùng đàn ông giữ chút khoảng cách cho phù hợp......"

Vẻ mặt Tề Lan thay đổi, hắn có ý tứ gì? Nói cô ta không có đạo đức? Mệt cô ta còn tưởng rằng hắn là người tốt!

"Lời này của anh là có ý tứ gì? Tôi làm gì mà không đạo đức?"

Phạm Khải mỉm cười nói: "Tôi không ý gì, chính là nhắc nhở cô một chút."

"Tôi không cần anh phải nhắc nhở!"

"Vậy coi như tôi lắm miệng đi." Phạm Khải một bàn tay cắm trong túi, một cái tay khác vỗ vỗ vai cô ta, "Tôi trở về ngủ a, Tề đồng chí, tạm biệt!"

Phạm Khải chậm rì rì mà lắc lư trở về ký túc xá, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn như vậy không phải là giữ thể diện cho cô ta, đồng chí Tề Lan, hẳn là chướng mắt hắn đi.

Hắn thật đúng là mệt mỏi quá mà, giải vây giúp Diệp Vệ Đông, thiếu chút nữa bị ăn vạ.

Không được, phải để Diệp Vệ Đông bù đắp cho trái tim nhỏ bé bị sợ hãi của hắn.

Tề Lan xác thật chướng mắt hắn, cô ta gần như hận chết hắn.

Cô ta lại không dây dưa với hắn, hắn quan tâm cái rắm, dám nói cô ta không có đạo đức, còn bảo cô ta cách xa bọn họ một chút, cô ta mới chướng mắt hắn, hắn so với Diệp Vệ Đông còn kém xa!

Giản Dao cùng Diệp Vệ Đông nói chuyện qua điện thoại, biết hắn đã hoàn thành nhiệm vụ đã trở lại, nhẹ nhàng thở ra, hai người hàn huyên chuyện tình gần đây, sau đó lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Một tuần sau, Giản Dao nhận được túi đồ Diệp Vệ Đông gửi về.

Ba hộp sữa mạch nha, hộp bánh quy vỏ sắt, thịt hộp, kẹo. Các loại thực phẩm dinh dưỡng cùng đồ ăn vặt, điểm tâm để tràn đầy một túi......

Tạm thời Giản Dao không cảm thấy hứng thú lắm đối với mấy thứ này, đồ vật trong không gian đủ để cô chăm sóc chính mình thật tốt.

Cô trực tiếp cầm lấy thư trong bọc, nhìn nhìn, khóe miệng nhịn không được giơ lên.

Cô nhẹ giọng đọc nội dung thư cho Diệp mẫu nghe, đọc đến cuối thư, thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói lớn.

Giản Dao vừa nghe liền biết là Diệp đại tỷ tới.

Cô còn chưa nói gì, Diệp mẫu đã thúc giục cô mang đồ vật đi cất.

Giản Dao chớp chớp mắt, nghe lời đem đồ Diệp Vệ Đông gửi bỏ lại túi để trong phòng.

Diệp đại tỷ không phải một mình đến, còn mang theo ba đứa con gái đến cùng.

Giản Dao nhìn mấy đứa bé, lần lượt gọi là Đại Nha Nhị Nha Tam Nha, đứa lớn năm sáu tuổi, nhỏ nhất trạc tuổi Nữu Nữu.

Một đám xanh xao vàng vọt, không chỉ trên quần áo tất cả đều là mụn vá không nói, trông còn không sạch sẽ lắm.

Nhưng chúng cũng thật ngoan, nhìn đến các cô còn biết ngoan ngoãn chào hỏi.

Diệp gia đều là người ưa sạch sẽ, Diệp mẫu thấy cháu ngoại một đám không khác ăn mày, tức đến đau ngực.

Bà dùng tay chỉ chỉ Diệp đại tỷ, hận sắt không thành thép: "Chính con ăn mặc nhìn ra hình ra dạng, còn con gái mình lại mặc kệ? Tốt xấu gì thì quần áo cũng phải sạch sẽ chứ!"

Đại Nha thận trọng kéo kéo góc áo, ngượng ngùng nói: "Bà ngoại, là con giặt quần áo không sạch sẽ, không phải việc tại mẹ."

Trong nhà quần áo đều là bé giặt, bé người nhỏ không có nhiều sức lực, luôn giặt không sạch sẽ.

"Con mới bao lớn a......"

Diệp đại tỷ không chút nào để ý: "Con đây là rèn luyện chúng nó a, để bọn nó về sau gả chồng còn biết đường làm việc, quá lười sẽ bị ghét bỏ."

"Con khi còn nhỏ mẹ có đối xử với con như thế này không?" Diệp mẫu nghe mà tức không nuốt xuống được, bà cũng không biết khuê nữ như thế nào lại biến thành như vậy.

......

Giản Dao không muốn nói chuyện, Diệp đại tỷ cũng đã một nắm tuổi rồi, còn có suy nghĩa như vậy, cô có chút không hiểu được. Có sức lực nháo như kia, còn không bằng đối tốt với các con một chút, đừng để mấy đứa nhỏ đi sai hướng.

Cô vẫy tay, mang bánh quy Diệp Vệ Đông mua lấy ra, chuẩn bị cho mấy đứa ăn, thấy tay bọn nhỏ bẩn, cô dừng lại.

"Mẹ, mẹ dẫn bọn nhỏ đi rửa tay đi."

Diệp mẫu cũng nói mệt mỏi, mang theo mấy đứa trẻ đi rửa tay rửa mặt.

Giản Dao cho bọn nhỏ mỗi người cầm hai miếng bánh quy, Diệp đại tỷ cũng thò tay qua muốn lấy, Giản Dao trực tiếp đem nắp hộp đóng lại. Diệp đại tỷ sờ soạng không tới, lập tức tâm trạng cũng không tốt.

"Mẹ, mẹ nhìn cô ấy, trong lòng có coi con là đại tỷ không......" Những lời khác cũng không dám nói nhiều. Chưa kể Giản Dao sẽ không quan tâm cô, ngay cả Diệp mẫu cũng sẽ không giúp cô. Rốt cuộc vẫn là Giản Dao đang mang thai.

Diệp mẫu nhàn nhạt nói: "Con đã bao lớn rồi, còn giành đồ ăn của bọn nhỏ a."

"Con thích đoạt!" Diệp đại tỷ không phục, trực tiếp giật lấy bánh quy trong tay tam nha. Cho vào miệng một miếng, mấy miếng đã ăn xong.

Tam nha đang cầm bánh quy ăn từng miếng nhỏ, đột nhiên trong tay trống rỗng, chỉ còn chút vụn bánh quy......

Tam nha bẹp bẹp miệng, trong mắt chợt ngấn lệ, muốn khóc lại không dám khóc.

Diệp mẫu tức giận đánh tay cô ấy, "Con thật có tiền đồ a!"

Giản Dao: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.