Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 14: Chương 14




Đường Miên và Tiết Ngao đứng dưới cây đại thụ cạnh sân điền kinh của khu dạy học bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh nhìn đầy thăm dò của Tiết Ngao, Đường Miên vẫn vô cùng bình tĩnh, cách đó không xa bên kia đường chạy còn có tốp năm tốp ba học sinh chuyên thể thao chạy bộ, một vòng lại một vòng, chạy ngang qua chỗ bọn họ, tầm mắt ngẫu nhiên còn hướng tới hai người nhìn qua.

Rốt cuộc, Tiết Ngao nhịn không được mở miệng trước: “Chuyện ngày hôm qua sau cậu đoán được? Chẳng lẽ, cậu thật sự có thể đoán mệnh?”

“Nếu tôi nói là đúng vậy thì sao?” Đường Miên ngây thơ vô số tội hỏi lại.

“Mẹ kiếp, con nhỏ này cậu đang đùa với ông đây sao? Làm học trò ngoan chán rồi nên muốn chơi trò giả thần giả quỷ hả? Tối hôm qua là do cậu trùng hợp đoán trúng đúng không? Ha ha, cậu còn muốn gạt tôi? Tôi cũng sẽ không tin cậu.” Tiết Ngao vừa nói vừa trộm quan sát biểu tình của Đường Miên, nhưng nhìn một hồi lâu cũng không thấy Đường Miên lộ ra một biểu tình khác thường nào, khiến Tiết Ngao thấp thỏm lo sợ.

Mẹ nó, chẳng lẽ vận khí của cậu tốt đến mức có thể gặp được một cao nhân đoán mệnh sao?!

“Tiết gia công tử, cậu tới tìm tôi vậy có nghĩa là đã tin, cậu không cần phải thử tôi đâu, rốt cuộc tôi có gạt cậu không thì trong lòng cậu tự biết, nếu không tôi sẽ nói thêm cái khác, bạn học Tiết là con một, cha mẹ cậu cảm tình rất tốt, cha làm chính trị, mẹ làm bác sĩ, hai năm trước đã từng bị tai nạn xe nhưng may mắn thoát chết, đại nạn không chết ất có phúc, mấy năm nay sự nghiệp của cha cậu lên như diều gặp gió, tiền tài cũng ồ ạt vào nhà, bạn học Tiết sở dĩ từ Kinh Thị chuyển trường lại đây…… ẩn tình bên trong không cần tôi nói rõ đâu nhỉ?”

Cơ nghiệp của Tiết gia lớn, nhân mạch chủ yếu đều ở Kinh Thị, còn tại sao cha Tiết Ngao lại chuyển công tác ở tỉnh H không thể không khen Tiết gia có tầm nhìn tốt, rời đi lúc sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao, thực sự thức thời, Tiết gia không chỉ có một chi của Tiết Ngao, mà còn có những chi khác nếu muốn ở lại Kinh Thị thì phải tranh chấp với họ...!

Tiết Ngao nghe Đường Miên nói sắc mặt nháy mắt tái đi, đừng nhìn Tiết Ngao chỉ là một cậu ấm không ra gì, trên thực tế để được yên ổn sống trong hào môn thì không thể là phế vật, nếu thật là phế vật chỉ sợ đã sớm bị gia tộc vứt bỏ, là người Tiết gia vứt bỏ sao có thể theo đến tỉnh H?

Tuy rằng chuyện trong nhà Tiết Ngao đều mặc kệ, nhưng là tốt xấu cũng gì cũng biết được ít nhiều, huống hồ tai nạn 2 năm trước xảy ra ở Kinh Thị, đừng nói Đường Miên là người tỉnh H, dù là người ở Kinh Thị chưa chắc đã biết.

Tầm mắt của Tiết Ngao dừng trên mặt Đường Miên nhìn chằm chằm một hồi lâu mới nói: “Xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh, rất biết bói toán, vậy cậu có đoán được hôm nay tôi đến đây để làm gì không?”

“Tìm tôi tất nhiên là có việc, nói trước với cậu muốn mời tôi giúp phải trả một khoản không nhỏ đâu.” Ngày hôm qua xảy ra chuyện, hôm nay đầu bị băng một khối, đây không phải đến đưa tiền thì làm gì?

Lúc này Tiết Ngao thật sự tin tưởng Đường Miên có bản lĩnh, cậu ta tới tìm Đường Miên đúng thật là có việc.

Chuyện này bắt đầu từ nửa tháng trước, nửa tháng nay mẹ Tiết Ngao luôn cảm thấy tinh thần không được tốt, đặc biệt là buổi tối, bà cảm thấy cả người đều lạnh toát, toàn thân đều đau đớn.

Nhưng mẹ Tiết Ngao là bác sĩ, đã khám ở bệnh viện bà đang làm, thân thể không có vấn đề gì, nhưng Tiết Ngao vẫn rất lo lắng, gần đây sắc mặt của mẹ cậu ngày càng kém, vô cùng xanh xao.

Có lần Tiết Ngao xuống nhà uống nước lúc nửa đêm thấy mẹ cậu ngồi một mình ở phòng khách, lúc đầu Tiết Ngao còn tưởng rằng mẹ ngủ không được mới ở phòng khách ngồi, ngày hôm sau Tiết Ngao hỏi thì bà lại nói không nhớ chuyện đêm qua.

Tiết Ngao cũng uyển chuyển hỏi qua, mẹ cậu không có bệnh mộng du, cho nên loại bỏ khả năng bị mộng du.

Tiết Ngao không phải không hoài nghi mẹ cậu gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu, đã từng tìm đến hai đại sư, nhưng bao nhiêu bùa chú dùng rồi Tiết Ngao mới phát hiện toàn thứ vô dụng, chuyện này Tiết Ngao vẫn luôn đặt ở trong lòng, chưa từng nói với ai.

Tiết Ngao cũng thử hỏi ba cậu vài lần, ba cậu nói mẹ chỉ là mất ngủ thôi, bảo Tiết Ngao đừng nghĩ nhiều.

Lời Đường Miên nói lúc sáng hôm qua Tiết Ngao đều không để trong lòng, đến buổi tối lúc từ bệnh viện trở về Tiết Ngao mới đột nhiên nghĩ đến chuyện này, nên sáng sớm đã đến trường tìm Đường Miên.

Đường Miên nghe Tiết Ngao nói xong thì trầm mặc.

Tiết Ngao thấy Đường Miên trầm mặc trong lòng có chút không chắc chắn, thấp thỏm hỏi: “Chuyện này có phải hay không rất khó làm?”

“Không phải.” Đường Miên lắc lắc đầu: “Tôi đến nhà cậu một chuyến xem thử mới có thể biết tình huống như thế nào, còn có, này thù lao……”

Tiết Ngao mắt trợn trắng, xem ra chuyện này không phải vấn đề lớn Tiết Ngao muốn giải quyết thì phải dùng tiền, còn không phải chỉ là tiền thôi sao? Tiết gia tốt xấu cũng là có của ăn của để tiêu ba đời không hết chẳng lẽ không trả được chút tiền này?

“Cậu cho một con số đi, ngày mai tôi sẽ đến đưa cậu đến nhà tôi một chuyến xem thế nào.” Tiết Ngao nói.

“Được.” Tiền sắp vào tay Đường Miên sảng khoái đồng ý.

Tiết Ngao hào phóng như vậy, trong lòng Đường Miên hảo cảm đối với cậu bay lên vèo vèo.

Tiết Ngao cùng Đường Miên chốt đơn xong thì chia nhau ra về lớp, vừa vào tới phòng học đã thấy Lục An làm mặt quỷ với Tiết Ngao.

“Tiết ca, cậu cùng hoa khôi sao lại thế này, hai người các cậu…… Ân hừ?!”

“Cút, trong đầu cậu toàn chứa loại bã đậu gì vậy? Tôi là có chuyện quan trọng cần làm, không có việc gì thì mau về chỗ của cậu đi.” Tiết Ngao quát xong một câu liền gục xuống bàn ngủ, đầu cậu có chút đau, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt.

Lục An thấy Tiết Ngao lười phản ứng cậu, trong lòng giống như bị mèo cào vô cùng ngứa ngáy, Tiết Ngao cùng với hoa khôi có quan hệ gì? Việc quan trọng cần làm là việc gì mới dược?

Chuyện Buổi sáng Tiết Ngao tìm Đường Miên đã truyền khắp trường, ngay cả Phó Hàn Đông cũng biết, chuyện này Phó Hàn Đông nghe được là do Khương Triều nói, hắn ta nói Đường Miên sở dĩ không dây dưa Phó Hàn Đông là bởi vì chuyển đổi mục tiêu coi trọng Tiết gia công tử Tiết Ngao.

So với Phó Hàn Đông chỉ là con nhà có tiền thì Tiết Ngao lai lịch càng thêm thâm sâu, quyền tiền là thứ mê người, hơn nữa quyền không phải là thứ có thể nắm giữ bằng tiền.

Phó Hàn Đông nghe Khương Triều lải nhãi, trong lòng có chút không khó chịu, cũng không phải đối với Đường Miên có ý, nhiều nhất chính là dục vọng chiếm hữu của nam nhân quấy phá, vốn là đồ vật thuộc về cậu lại bị Tiết Ngao giữa đường cướp mất, Phó Hàn Đông tự lý giải trong lòng.

Đường Miên cũng mặc kệ người khác nói như thế nào, cô chỉ biết tiếp đơn hàng này của Tiết Ngao khẳng định túi tiền của cô sẽ biến lớn a~.

So với tiền phiên dịch và nhuận bút sáng tác truyện còn nhiều hơn mấy lần a~.

.

Kiếm Hiệp Hay

Ngày hôm sau, Tiết Ngao trước khi ra cửa cố ý hỏi cha mẹ, sau khi chắc chắn rằng họ sẽ không về nhà vào buổi trưa liền dự định giữa trưa sẽ mang Đường Miên về nhà.

Tan học Đường Miên và Tiết Ngao cùng nhau rời khỏi trung học số 6, đám bạn học ngầm ăn dưa bắt đầu bổ não.

Có cảm giác hoa khôi và trùm trường đứng chung một chỗ có chút xứng đôi a~.

Đương sự là Đường Miên và Tiết Ngao không hề hay biết có người lén ghép đôi bọn họ, lúc này Đường Miên đi theo Tiết Ngao tới đại viện, Tiết gia chọn nhà ở quả thực không tồi, ở khu này không dễ gì có được căn biệt thự riêng biệt.

Tiết Ngao lấy ra chìa khóa mở cửa, sau đó quay đầu lại liếc nhìn Đường Miên phía sau, nói: “Vào đi.”

Đường Miên cũng không khách khí, cất bước vào cửa.

Sau khi vào cửa tầm mắt Đường Miên quét một vòng quanh phòng khách, xác định phòng khách bên không có vấn đề liền nói: “Có tiện đi xem phòng ngủ của ba mẹ cậu không?”

“Phòng ngủ……” Tiết Ngao do dự một lát, dù sao cũng là phòng ngủ của cha mẹ, tùy tiện dẫn người đi vào cảm giác không tốt lắm, nhưng khi Đường Miên dùng đôi mắt không một chút tạp chất nào nhìn cậu Tiết Ngao cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, liền mở miệng ứng tiếng nói: “Đi theo tôi.”

(Băng Băng: sao ta cứ cảm thấy Miên Miên đang dụ dỗ trẻ vị thành niên vậy?????????????)

Phòng ngủ cha mẹ Tiết Ngao ở lầu hai, lên cầu thang rồi rẽ sang phải, chính là gian phòng ngủ thứ nhất.

Tiết Ngao mở cửa phòng ngủ, Đường Miên đứng ở ngoài hơi nheo mắt lại, lúc cánh cửa hoàn toàn mở ra Đường Miên thấy một bầu không khí u ám, trong phòng tràn ngập âm khí, người ở trong căn phòng này ước chừng chưa đến một tháng sức khỏe sẽ xuống dốc trầm trọng.

Âm khí sẽ dần dần ảnh hưởng người thân thể, sống lâu ở một nơi như vậy trên người sẽ nhiễm âm khí, dẫn tới vận rủi đeo bám lên người, dựa theo những gì Tiết Ngao nói, tinh thần của mẹ Tiết không ổn định chỉ sợ cũng là bởi vì âm khí trong phòng ngủ lây nhiễm.

Cách bài trí trong phòng hết sức đơn giản với một tủ quần áo, một giường ngủ, một cái bàn trang điểm.

Phía đầu giường treo một tấm ảnh cưới, nam soái khí nữ kiều mỹ, Đường Miên nhìn người đàn ông trong ảnh hỏi: “Ba của cậu từng đi tòng quân?”

Tiết Ngao nghe thấy Đường Miên hỏi kinh ngạc nhìn qua: “Chưa từng gặp qua người thật mà cậu vẫn có thể đoán được sao?”

“Không, từ bức ảnh tôi có thể thấy được phong phạm của một người quân nhân trên người của ba cậu.” Đường Miên cười nhạt nói.

“Đúng vậy, ba tôi có phong cách của một quân nhân trong người, thời còn trẻ, ông ấy từng ở trong bộ đội mười mấy năm, sau khi sinh tôi ra thì chuyển sang phục vụ dân sự.” Tiết Ngao nói, sau đó trở lại chủ đề chính: “Căn phòng này có vấn đề gì không?”

“Có, lúc vào phòng cậu không có cảm giác gì sao?” Đường Miên nhàn nhạt hỏi một câu.

“Cảm giác gì?” Tiết Ngao vẻ mặt mờ mịt.

“Vừa rồi ở phòng khách có vẻ ấm hơn một ít, lúc vào phòng ngủ cậu không thấy nhiệt độ hạ xuống lạnh hơn ở bên ngoài sao?” Đường Miên hỏi.

Chưa kể thì thôi, Đường Miên mở miệng nói Tiết Ngao liền nhận thức được, vừa rồi khi cô bước vào phòng ngủ, sống lưng lạnh toát, nhưng lúc đó cậu cũng không quan tâm lắm.

“Kia…… Nơi này có vấn đề gì, chắc không có thứ gì dơ bẩn ở đây đâu nhỉ?” Tiết Ngao nhịn không được nhìn xung quanh, lại sợ rằng mình có thể sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy.

Đường Miên nhìn biểu cảm của Tiết Ngao, nhịn không được khẽ cười một tiếng: “Đường đường là trùm trường vậy mà gan lại bé hơi thỏ đế, một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi còn không sợ, cậu sợ cái gì?”

“Ai nói tôi sợ, tôi không sợ!” Tiết Ngao vỗ ngực nói, nhưng chân lại khống chế không được tiến đến gần Đường Miên vài bước: “Đường Miên, phòng ngủ của cha mẹ tôi rốt cuộc là có cái vấn đề gì?”

“Cậu sợ?” Đường Miên liếc nhìn Tiết Ngao.

Ý tứ rất rõ ràng: Không sợ vậy cậu dựa lại đây làm gì?!

“Tôi không……” Sợ.

Tiết Ngao còn chưa nói xong, đã phải im bật khi thấy ánh nhìn tràn ngập nghi ngờ của Đường Miên.

Được thôi cậu thừa nhận, cậu…… có một chút sợ hãi.

Người bình thường đối với những sinh vật lạ đều sinh ra phản ứng sợ hãi, cái này có thể lý giải đây cũng không phải do cậu nhát gan!

Đường Miên không thèm để ý đến Tiết Ngao đang tự bổ não ở bên kia, lúc này lực chú ý đều ở trên một đồ vật.

Duỗi tay cầm lấy một thứ trên bàn trang điểm, cẩn thận quan sát một lát, hoa văn cổ xưa nhìn qua liền biết đồ vật này tuổi đời không ít.

“Thứ này ở chỗ nào tới?” Đường Miên mở miệng hỏi.

Tiết Ngao quay đầu lạ nhìn, thấy cây Đường Miên cầm trên tay một chiếc lược cổ, bên trên có họa tiết hình hoa đào, thoạt nhìn rất tinh tế, chiếc lược này được chế tác từ gỗ đàn hương, nhìn cây lược gỗ đàn hương kia, Tiết Ngao mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương của đàn hương.

Chiếc lược gỗ đàn hương nhuộm màu đỏ thẳm, Đường Miên cầm trong tay làm cho ngón tay của cô càng thêm trắng nõn, khiến người nhìn sinh ra một loại cảm giác quỷ dị…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.