Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 31+32




Chương 31: “Xem bản hầu phạt tiểu nha đầu nàng thế nào.”

Đương nhiên là đoàn người này đều mang theo tâm tư, bọn họ chờ bên ngoài hành lang phòng khách ở tiền viện. Hoắc Nghênh Vân vừa nhìn thấy Sở Đàm Vân từ bên kia hành lang đi qua, nhìn có vẻ giống như muốn đi đến bờ hồ hậu viện xem phong cảnh, lập tức vui mừng muốn đi qua đó.

Hoắc Nghênh Phong vội vàng kéo lấy tay áo nàng, khẽ nhắc nhở: “Tỷ, đệ đi cùng tỷ.”

Hoắc Nghênh Vân nhìn đệ đệ, trên mặt nổi lên rặng mây đỏ, đúng thật là nàng hơi sốt ruột. Cuối cùng tự nàng đi qua thì có hơi đường đột, vẫn nên có đệ đệ cùng đi qua thì tốt hơn, nên lúc này cũng đáp ứng.

Hai vị này đi qua, Hương Vũ làm nha hoàn đương nhiên cũng chỉ đành đi qua theo. Nàng đi theo phía sau thiếu gia và tiểu như, nhất thời gương mặt như đưa đám.

Nàng nghĩ, chắc là hầu gia cùng lão thái gia Sở gia uống trà trong phòng khách rồi? Nàng muốn ở lại đây, muốn gặp hầu gia, muốn giúp hầu gia nhớ lại nàng. Nàng không muốn đi qua phía bên kia hồ, bên hồ không có hầu gia, chỉ có thiếu gia và cô gia!

Nàng chỉ hận mình là một tiểu nha hoàn, không thể tự chủ, không thể không theo tiểu thư và thiếu gia qua đó.

Lúc vừa đi được một nửa, vừa lúc đụng phải Bạch Giản ở phía đối diện.

Đã vài ngày không gặp Bạch Giản, lúc này khi Hương Vũ nhìn thấy Bạch Giản thì trong mắt hiện lên vẻ sốt ruột, lại có vẻ chờ đợi.

Ánh mắt của Bạch Giản chỉ lạnh nhạt liếc qua Hương Vũ, sau đó lại tỏ vẻ bình thường không quen biết nàng.

Hương Vũ lập tức cảm thấy thất vọng, bởi vì hầu gia quên nàng, không cần nàng nữa, Bạch Giản cô nương cũng không quan tâm nàng rồi?

Hai huynh muội Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong nhìn thấy Bạch Giản thì đều bước lên trước chào hỏi, trong miệng gọi Bạch Giản cô nương, nhìn qua có vẻ rất cung kính.

Hương Vũ thấy vậy, lại bắt đầu động tâm. Nàng nghĩ đến nếu như nàng có thể có được địa vị giống như Bạch Giản cô nương kia cũng xem như đáng gia.

Phải biết làm cha đương nhiên thân phận sẽ khác biệt, làm cha trong phòng tùy tiện có một nha hoàn thông phòng, nhi nữ đều phải dùng khuôn mặt tươi cười chào đón, không thể đắc tội.

Nàng cứ thế mà mơ mộng tương lai mình trở thành thông phòng của hầu gia, trong lòng hơi thất thần. Khi nàng nhìn kỹ lại thì đã đi theo đến hậu hoa viên bên hồ.

Hoắc Nghênh Vân nhìn xung quanh, hiển nhiên là ngóng trông Sở Đàm Vân. Hoắc Nghênh Phong lại thỉnh thoảng liếc về phía Hương Vũ.

Vào đúng lúc này, Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy Sở Đàm Vân đang ở bên kia ngắm sen, lúc này mới lôi kéo Hoắc Nghênh Phong qua. Hoắc Nghênh Phong muốn dẫn Hương Vũ cùng đi, Hoắc Nghênh Vân như có như không nhìn lướt qua Hương Vũ.

Hôm nay, Hương Vũ chỉ mặc bộ đồ bình thường, trên đầu cũng không có đồ trang sức gì. Nhưng chẳng biết tại sao nàng đứng ở một bên hồ nước này, da như tuyết đôi mắt sáng, mặc váy áo rất bình thường, trông giống như lá sen trong trời chiều, lại có vẻ thanh lịch quyến rũ.

Hoắc Nghênh Vân cười, nói: “Thôi, dẫn theo nàng ta làm gì, để nàng ta ở đây chờ là được. Không thì ta qua bên kia đi chơi thuyền, thêm một người cũng không có ý nghĩa gì!”

Đương nhiên Hoắc Nghênh Phong không muốn, y muốn dẫn theo Hương Vũ, nhưng y vừa muốn nói chuyện, Hoắc Nghênh Vân bên kia đã dẫn hắn đi về phía trước.

“Hương Vũ, nàng qua đây.” Hoắc Nghênh Phong hô.

Hương Vũ không muốn đi, nàng chớp mắt mấy cái, nhếch môi, vẻ mặt ngoan ngoãn đứng đó, vốn không lên tiếng.

Hoắc Nghênh Vân cười thầm, nghĩ nha hoàn này cũng xem như nghe lời. Hoắc Nghênh Phong buồn bã, cảm thấy đau khổ.

Mắt thấy thiếu gia và tiểu thư đi qua đường nhỏ bên hồ không thấy bóng dáng nữa, bị bóng cây chặn lại, rốt cuộc Hương Vũ khẽ thở ra.

Nàng muốn lén trở về, trở về bên hầu gia.

Nàng lập tức lặng lẽ đi dọc theo bờ hồ, lúc này gió hè hiu hiu, trong gió mang theo hương hoa sen thoang thoảng, khiến cho lòng người trở nên thanh thản. Nhưng mà Hương Vũ lại không có lòng dạ nào thưởng thức, nàng nhớ hầu gia.

Nàng nhấc váy bước nhanh trên bờ hồ, cũng không sợ hạt sương làm ướt giày thêu.

Ai ngờ đi qua bên rừng trúc, xuyên qua vườn hoa lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện ở phía trước. Nghe ra tiếng nam nhân, nàng vội vàng nghiêng người, trốn sau giàn cây nho bên cạnh.

Vài nam nhân đi qua, chính là khách nhân hôm nay tới, dẫn đầu chính là hầu gia.

Mấy này không gặp hầu gia, ngài ấy mặc áo bào tím, trên đâu ghim kim quan, khí độ trầm ổn nổi bật bất phàm. Hương Vũ trốn sau giàn nho nhìn ngài ấy, bỗng dưng trong lòng lại có thêm chút cảm giác khác thường.

Trước kia khi thấy hầu gia chỉ cảm thấy sợ hãi, thậm chí trong lòng thầm hận ngài ấy bắt nhốt cưỡng ép nàng, nhưng bây giờ sau khi gặp phải Trần Trung nhất gan kia, nàng cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lại nhìn hầu gia, đúng là cảm thấy trong sự uy nghiêm của hầu gia có một sức quyến rũ. Lại bình tĩnh nhìn qua thì thấy hầu gia thật sự tuấn mỹ, còn muốn lóa mắt hơn thiếu gia trẻ tuổi.

Hương Vũ im lặng đứng dưới giàn nho, xuyên qua khe hở của giàn nho mà nhìn hầu gia.

Lúc này, chùm nho đã trưởng thành, lá cây nho xanh um tươi tốt, nho sáng óng long lanh giống như từng chuỗi phỉ thúy treo ở nơi đó, tản ra mùi nho ngọt ngào, cứ thế lung lay trước mặt Hương Vũ.

Hương Vũ cắn môi, giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy từng chùm nho đong đưa qua, ánh mắt dõi theo hầu gia.

Lúc hầu gia bước xuống bậc thang, ngài ấy vung áo choàng lên, uy nghiêm bức người, khí thế trang nghiêm.

Tim Hương Vũ đập thình thịch, nàng thầm nghĩ lúc trước mình ngốc quá. Lúc trước nàng tìm gì mà Vương Nhị Cẩu, tìm gì mà người trông chuồng ngựa, dù cho người ta sẽ lấy nàng làm chính thê, nhưng tâm tư của nam nhân sao nàng có thể hiểu thấu được. Người ta có ý với nàng cũng chưa chắc là muốn cưới nàng, dù cho muốn cưới, nhưng hễ đến lúc quan trong gì đó còn không phải sẽ tiện tay vứt bỏ nàng sao.

Giống như Vương Nhị Cẩu cưới cô nương Vạn Tú các đó, giống như Trần Trung nghĩa chính ngôn từ nói hầu gia nhà hắn không phải loại người như thế.

Đây là sự đau buồn thi thân là nữ nhân, ngóng trông gả cho nam nhân để thay đổi cuộc sống trong giấc mộng kia, đây là mười phần sai.

Người khí độ như hầu gia, tay cầm quyền cao, toàn bộ một nửa Định Viễn phủ đều là của ngài ấy, chỉ một ánh mắt vô tình của ngài ấy cũng đủ khiến cho Định Viễn phủ chấn động. Hầu gia như thế, nếu nàng theo ngài ấy, trong tay tùy tiện thả chút gì đó cũng đủ cho nàng ăn nửa đời cũng không hết.

Hương Vũ cứ kinh ngạc nhìn hầu gia như thế, nàng giật mình hiểu ra. Cả đời trong giấc mộng kia, sai lầm lớn nhất của nàng không phải làm thông phòng cho cô gia, mà là làm thông phòng cho một kẻ chẳng có năng lực gì.

Nếu cô gia có chút tiền trong tay, sắp xếp nàng ở trạch viện bên ngoài thì cũng không trở thành như thế! Đáng tiếc nàng theo cô gia một hồi, cuối cùng kết cục cũng không có bao nhiêu bạc trên người.

Ai ngờ đang suy nghĩ, đột nhiên hầu gia vẩy áo bào từng bước đi tới, hơi nghiêng đầu nhìn qua bên này.

Hương Vũ chỉ cảm thấy, đôi mắt trầm tỉnh sắc bén kia dường như xuyên thấu qua giàn nho màu xanh biếc dạt dào mà nhìn qua bên này.

Nàng giật mình, chùm nho trong tay bị nàng nắm lấy bóp rơi vài quả, lăn xuống mặt đất.

Trong phút chốc, Hương Vũ bắt đầu thấp thỏm không yên, lại sợ bị người ta phát hiện, hầu gia trách tội, vậy chẳng phải nàng lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng sao. Nếu như từ bây giờ hầu gia không để ý đến nàng, nàng cũng không thể đi qua đó được, chỉ có thể vờ như không có chuyện gì, chẳng phải sẽ sống nghẹn một hơi sao.

Nàng ngừng thở, siết chặt dây nho ở bên cạnh. Mùi hương của nho quanh quẩn trước mũi nàng, hương vị như ngọt lại như chua thấm vào ruột gan. Ngàn vẫn cắn môi, không dám phát ra âm thanh gì.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc mấy người kia cũng cười nói đi về phía Tây.

Đợi cho đến khi không thấy bóng dáng những người kia, Hương Vũ mới khẽ thở ra, lại không biết trong lòng có cảm xúc gì.

Nàng nhớ tới ánh mắt liếc tới của hầu gia, vẻ xa lánh hờ hững uy nghiêm bắn ra bốn phía, không biết hầu gia còn muốn nàng không…

Nàng cảm thấy sầu muộn, nếu ngài ấy không muốn nàng nữa thì nàng phải làm gì đây. Bất chợt nàng nhíu mày, thở dài, khẽ lẩm bẩm: “Ta không muốn làm nha hoàn hồi môn, cũng không muốn dụ dỗ cô gia.”

Ai biết vừa nói xong lời này, trong lúc đó lại vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn bên tai: “Thật sao? Vậy nàng muốn dụ dỗ ai?”

Hương Vũ bị dọa đến thân thể run lên, vô thức muốn quay đầu lại. Đột nhiên người kia lại giơ tay lớn ra, che kín miệng nàng: “Không được lên tiếng.”

Hương Vũ mở to mắt, thân thể cứng ngắc không dám động.

Là hầu gia, lại là hầu gia.

Hầu gia đến tìm nàng.

Hương Vũ không biết vì nàng quá mong chờ hay là quá căng thẳng, vậy mà thân thể nàng lại khẽ rung động, hai chân cũng cảm thấy mềm nhũn, gần như đúng không vững.

Đương nhiên Hoắc Quân Thanh cũng cảm nhận được, hắn thu tay che miệng nhỏ của nàng lại.

Ai ngờ hắn vừa thu tay lại, tiểu nha hoàn lại khẽ kêu lên một tiếng, lại lui về sau giống như muốn chạy trốn.

Trong mắt Hoắc Quân Thanh hiện lên vẻ lạnh lẽo, tay lớn bóp lấy eo nhỏ của nàng.

Mùa hè nàng mặc váy áo mỏng manh, xuyên qua chiếc váy màu xanh lá mạ, hắn có thể cảm nhận được vòng eo tinh tế mềm mại, thật sự là vừa mềm vừa mịn. Hắn nằm trong tay, cảm xúc vô cùng tốt.

Sau khi bị hắn bóp lấy, dường như nàng bị dọa, lại giãy dụa lung tung tại chỗ, lắc lắc eo nhỏ muốn chạy.

Trong phút chốc Hoắc Quân Thanh trở nên tức giận lạnh lùng không thôi, đã nắm được nàng đương nhiên không cho nàng đi, lại kéo thân thể kia dựa sát vào mình.

Sau khi nàng dựa sát vào hắn, cảm nhận được được nơi mềm mại non nớt nhô lên kia của nàng, trong ngực hơi nghẹn lại, đột nhiên thân hình cứng đờ.

Trời tạo vạn vật có âm dương, đương nhiên nam nữ khác biệt, giống như trong trong bát quái song ngư kia, hình dạng kết cấu khảm hợp lẫn nhau. Sau khi Hoắc Quân Thanh ôm sát tiểu cô nương này vào người mình thì mới hiểu được đạo lý trong đó. Thân thể nữ hài nhi mềm mại linh lung, đúng là hoàn mỹ khi khảm cùng hắn.

Trong cổ của Hoắc Quân Thanh tràn ra sự thỏa mãn, thở dài, sau đó mới cúi đầu xuống bên tai nàng, ngửi ngửi mùi thơm trong tóc xanh, nghiêm mặt nói: “Nói, tiểu nha đầu, nàng muốn dụ dỗ ai?”

Thân thể xinh đẹp của tiểu nha đầu không ngăn được rung động, môi đỏ bừng mấp máy, dường như không biết nói gì.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, cứ như thế khẽ nghiến răng bên tai nàng: “Dụ dỗ nhi tử của bản hầu? Hay là công tử trẻ tuổi nhà ai đến hôm nay?”

Hương Vũ nghe lời này quả thật muốn khóc, nàng cảm động đến mức muốn khóc.

Hầu gia không quên nàng, hầu gia còn nhớ nàng, hầu gia còn muốn nàng!

Nàng nhếch môi, nước mắt rơi xuống, thật lòng thật dạ run giọng mà nói: “Hầu gia, nô tỳ không muốn dụ dỗ ai cả, nô tỳ chỉ muốn hầu gia.”

Nhưng mà Hoắc Quân Thanh tin sao, trong phút chốc hắn nở nụ cười lạnh: “Còn dám lừa gạt bản hầu, vừa rồi lúc nàng đứng sau giàn nho, trông mông nhìn chằm chằm vào hậu sinh trẻ tuổi. Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm, nàng tưởng bản hầu không biết sao?”

Nói xong mấy chữ cuối cùng, hắn lại có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà Hương Vũ oan quá, oan ức quá!

Hương Vũ rơi lệ, ủy khuất: “Hầu gia, nô tỳ đang nhìn hầu gia… Nô tỳ lén đến đây chính vì muốn tìm hầu gia.”

Hoắc Quân Thanh lại cười nhạo một tiếng: “Vậy nàng nói cho bản hầu biết, vừa rồi khi bản hầu xuống cầu thang đã bước mấy bước?”

Sao? Lúc đó nàng một lòng suy nghĩ rốt cuộc hầu gia nghĩ thế nào, sao lại có thể đếm bước chân gì chứ!

Hương Vũ mếu môi khóc, cúi đầu cầu khẩn nói: “Quá khó rồi, chuyện này nô tỳ không biết, có thể đổi chuyện khác không?”

Còn muốn đổi câu hỏi?

Hoắc Quân Thanh cười lạnh, cúi đầu xuống, môi đặt bên tai Hương Vũ, trên chỗ da thịt mềm mại như ngọc tuyết, hắn khẽ cắn một cái, giọng nói thanh âm trong trẻo lạnh lùng căng cứng: “Nếu như thế thì xem bản hầu phạt nàng thế nào.”

Chương 32: Dưới giàn nho

Ngay vừa lúc nãy, nam tử mặc áo bào tím đội kim quan nói chuyện với mấy vị khách nhân đều là vẻ oai phong nghiêm túc, khí thế nghiêm trang, ai nhìn thấy hầu gia như thế mà không sợ. Đừng nói đến những nô bộc nha hoàn trong phủ, ngay cả mấy vị khách nhân kia ai cũng quần áo hoa lệ, nhưng ở trước mặt hầu gia ai mà không phải cẩn thận cười xòa.

Hầu gia thế này cách Hương Vũ rất xa, đó là nhân vật trên trời, là nhân vật chỉ có thể nhìn trộm cách nhánh nho xanh mơn mởn kia.

Nhưng mà chỉ trong phút chốc, hầu gia lại đứng trước mặt nàng.

Nam tử có thân hình cao lớn thắng tắp đứng dưới giàn nho hiển nhiên phải khom xuống. Một đám lá xanh đậm thậm chí rủ xuống vai ngài ấy, hầu gia thế này là người phong quang, quang vinh, quyền thế ngập trời ngoài kia như hai người khác nhau.

Bên môi ngài ấy mang theo nụ cười nhạt lạnh lẽo, trong đôi mắt sâu thẳm cũng hiện ra ý lạnh. Bây giờ ngài ấy lại ở bên tai nàng ép hỏi, nói muốn trừng phạt nàng.

Lực đạo bàn tay của nam nhân mạnh mẽ như thế, đến mức nàng muốn xoay vòng eo nhỏ nhắn cũng không thể, chỉ có thể chấp nhận dính vào người hắn.

Khí tức mãnh liệt không thể nào xem thường nương theo quả nho chua chua trong trẻo quanh quẩn Hương Vũ. Cả người nàng giống như không xương, thân thể muốn ngã xuống lại vô thức nắm lấy gì đó, một tay bất lực nắm lấy, lại nắm lấy một chùm nho.

Chùm nho sáng long lanh như ngọc bích sao chịu được, lại có mấy quá rơi xuống.

Nước nho theo đó tràn ra, đầu ngón tay của Hương Vũ trở nên ướt át, mùi hương trong trẻo càng trở nên nồng đậm, quanh quẩn mũi nàng.

Hoắc Quân Thanh nhíu mày nhìn cô nương đang sợ hãi, giơ tay lên, mạnh mẽ nắm lấy tay nàng: “Tiểu nha đầu, còn muốn trốn sao?”

Đôi bàn tay nắm qua bút cầm qua kiếm kia dường như mang theo sức mạnh bẩm sinh, lúc Hương Vũ bị nắm lấy như thế, vô thức lại nhớ đến hai lần đó. Nàng đã từng trải qua rồi, đầu ngón tay ngài ấy vừa thô ráp lại cứng chắc, vô cùng kinh hoạt, có thể làm cho nàng lên không được mà xuống cũng không xong.

Hương Vũ hoảng hốt, tim đập thình thịch. Nàng đã ngóng trông hầu gia sủng ái nàng, lấy đi thân thể của nàng, nhưng nàng lại sợ, dù sao nàng cũng không biết.

Tuy rằng trong giấc mộng đã làm qua rồi, nhưng mà rốt cuộc thì trong mơ cũng không phải sự thật, không có cảm giác thực tế như vậy. Điều này khiến nàng vẫn vô thức e ngại những chuyện chưa biết qua kia.

Huống hồ, thân thể của hầu gia trước mặt lại càng tráng kiện hơn cô gia không biết bao nhiêu lần!

Trong đầu nàng hỗn loạn, thậm chí Hương Vũ còn nhớ đến chuyện lão ma ma kia nói. Lời đồn một đêm hầu gia hưởng dụng bảy tám nữ nhân, ngày hôm sau những người đó đều không thể xuống giường được.

Cho dù là thật hay giả, Hương Vũ cũng đều sợ.

Hương Vũ không tự chủ mà á một tiếng, thân thể run rẩy lùi lại.

Nhưng ai biết ở đằng sau chính là cây gỗ chống đỡ giàn nho, nàng vừa lui lại thân thể nhỏ bé yếu đuối lại đụng phải cây gỗ kia. Trong phút chốc, lá cây nha đung đưa, chùm nho khẽ lắc lư, thậm chí chim chóc đậu trên đó còn “Vút” một tiếng bay đi.

Sau lưng Hương Vũ đau đớn, vốn trong lòng nàng đã sợ hãi, nhất thời trong mắt tràn ra nước mắt.

Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu cô nương này đã thấy môi nhỏ đỏ bừng, hai má đỏ hồng phòng lên, nước mắt trong suốt đọng trên hốc mắt. Dường như nàng chịu ủy khuất vô cùng lớn, sau một giây nước mắt có thể rơi xuống.

Hắn bóp eo nàng, giọng nói căng đến mức như dây cung bị kéo căng: “Khóc cái gì mà khóc? Biết sai rồi sao? Bản hầu còn chưa phạt nàng, nàng lại ủy khuất như thế.”

Hương Vũ mấp máy môi nói: “Đau…”

Hoắc Quân Thanh: “Ngốc.”

Hương Vũ vội vàng im lặng, đôi mắt rưng rưng càng có vẻ ủy khuất mà nhìn hầu gia.

Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nàng như thế, chỉ cảm thấy lúc này ánh mắt nàng giống như một con chó nhỏ, một con chó con đang chờ người ta cho ăn, có vẻ tội nghiệp.

Hắn càng siết chặt eo nhỏ của nàng, hơi nghiêng về phía trước.

Hắn đứng dưới giàn nho vốn phải khom người, thân hình hắn thẳng tắp, hai vai rộng lớn lại nghiêng về phía trước, tiểu cô nương buộc lòng phải nghiêng về phía sau.

Cô nương có eo nhỏ mềm mại như thế lại bị bàn tay của nam nhân giữ chặt, thân thể phải ngả về sau. Nàng ngã ra như thế muốn tránh cũng không được, chỉ có thể ngước mắt nhìn nam nhân trước mắt tản ra hơi thở đầy khát vọng mãnh liệt.

Hương Vũ ngửa mặt lên, đôi mắt khẽ chớp mà nhìn hắn đè ép nàng, trái tim đập thình thịch, nàng vừa mong chờ lại e ngại.

Hắn chậm rãi cúi đầu, đôi môi đặt lên môi nàng.

Trong khoảnh khắc răng môi đụng vào nhau kia, trong nháy mắt Hương Vũ cảm thấy đầu óc nàng nổ tung. Hương thơm của nho đã bay xa, tiếng côn trùng khẽ kêu cũng không tồn tại, trước mắt nàng một mảnh trắng xóa, thân thể xụi lơ bất lực, trong miệng còn phát ra âm thanh ưm mơ hồ.

Hoắc Quân Thanh đỡ sau lưng nàng, cúi đầu công thành chiếm đất.

Mấy ngày hắn rời đi này, rốt cuộc tiểu cô nương này đã làm gì đương nhiên hắn biết rõ.

Nghĩ đến mới vừa nãy thôi, nàng còn si ngốc nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi người ta, nhất thời trong mắt hắn lóe lên vẻ rét lạnh.

Một tiểu nha hoàn thế này nên nhận trừng phạt.

Bởi vì có suy nghĩ này, nên Hoắc Quân Thanh lại thêm chút sức lực.

Hương Vũ ý thức được không đúng, nàng vô thức muốn khước từ hắn, nhưng lúc này đâu còn sức nữa. Nàng phí công giãy dụa chỉ làm cho hắn thêm mấy phần hào hứng.

“Ô ô…” Nàng khóc, trong miệng mơ hồ nói: “Không muốn.”

Vậy mà ngài ấy lại cắn nàng, cắn môi nàng, đau quá.

“Không muốn?” Hơi thở của Hoắc Quân Thanh quẩn quanh bên môi nàng, trong mắt lại có vẻ lạnh lẽo: “Không ăn nơi này vậy bản hầu ăn chỗ nào?”

“Ô ô ô…” Hương Vũ khóc đến thân thể run rẩy, nàng phát hiện những tin đồn ngoài kia đều là thật. Hầu gia này thật ác độc, ngài ấy vốn không phải là người!

Hoắc Quân Thanh tao nhã đưa tay lên lau giọt nước mắt trên mặt Hương Vũ: “Không được khóc.”

Nói xong lời này, hắn cúi đầu xuống lần nữa, dán lên lỗ tai sáng long lanh như ngọc của nàng.

***

Hoắc Nghênh Phong thật sự cảm thấy phiền tỷ tỷ này của mình, đương nhiên y hiểu tỷ tỷ muốn gặp Sở Đàm Vân kia, nhưng đáng giá sao?

Trong suy nghĩ của hắn, ở trong địa giới của Định Viễn phủ này, nếu nói môn đăng hộ đối, ai hợp hơn phủ Định Viễn bọn họ? Sở gia cũng là nhà quan lại đọc sách bình thường thôi, không biết kém quyền thế của phụ thân bọn họ bao nhiêu.

Nhưng Sở gia lại cứ tỏ vẻ thanh cao, người ta đã như thế, tỷ tỷ y cần gì phải quấn lấy Sở Đàm Vân như thế, dường như sợ người ta không muốn cưới tỷ ấy vậy.

Ban đầu, những chuyện này cũng không liên quan đến y, y cũng không nói gì. Nhưng mà hôm nay, tỷ tỷ vì muốn gặp Sở Đàm Vân kia mà lại kéo y qua, đến mức bây giờ y không thể đi tìm tiểu Hương Vũ được.

Vì sao y lại đi theo, chẳng phải vì Hương Vũ sao?

Hoắc Nghênh Phong hơi bất mãn, mất mác nhìn xung quanh. Nhưng ánh nắng mặt trời chiếu xuống hậu hoa viên, tiếng ve kêu ầm ĩ đáng ghét, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nơi nào có bóng dáng Hương Vũ?

Có lẽ nàng đã trở về rồi, nàng không muốn nói chuyện với y nên vội vàng né.

Nhưng mà lần trước rốt cuộc là có ý gì, vì sao đột nhiên lại giận? Y đã muốn cho nàng làm thị thiếp của mình, chắc hẳn nàng phải vui vẻ mới đúng chứ.

Hoắc Nghênh Phong thở dài, y biết mình nên trở về tiếp đãi khách nhân, nhưng mà y không muốn.

Lúc tâm trạng một người không tốt còn phải tỏ vẻ nghiêm túc bồi khách nhân hàn huyên qua loa thật sự là mệt mỏi.

Hoắc Nghênh Phong cứ thế đi dọc theo đường hoa nhỏ đi về phía trước, lúc đi tới giữa không phát hiện ra trán đã đổ mồ hôi. Y vừa thấy một giàn nho ở bên cạnh, mà dưới giàn nho lại có băng ghế đá nên đi qua đó ngồi xuống.

Dưới giàn cây nho xanh biếc dạt dào, từng chùm nho rủ xuống, lúc gió thổi qua mùi thơm ngát xông vào mũi. Nhưng tâm trạng của Hoắc Nghênh Phong lại không vui, y không nhịn được mà thở dài: “Hương Vũ, rốt cuộc trong lòng nàng nghĩ thế nào, vì sao không để ý tới ta?”

Mà cách giàn nho kia một tầng dây leo, Hương Vũ run rẩy bám vào ngực hầu gia bị dọa đến khuôn mặt trắng bệch, thân thể nàng cứng đờ cắn môi không dám lên tiếng.

Nàng không ngờ thiếu gia lại tới đúng lúc này, nhưng y tuyệt đối đừng nói lung tung gì cả.

Nàng đã nói rõ với y, sao y lại không buông tha nàng chứ? Y muốn nàng thế nào, chẳng lẽ mổ tim ra cho y xem, nói cho y biết mình không muốn làm thiếp của y sao?

Nàng đang suy nghĩ miên man, hầu gia lại ôm chặt lấy eo nàng.

“Ưm…” Trong miệng thơm của Hương Vũ suýt phát ra tiếng gọi khẽ, may mà hầu gia dùng môi che lại kịp lúc.

Nhưng rốt cuộc cũng phát ra một tiếng vang, đương nhiên Hoắc Nghênh Phong nghe được. Y nhíu mày nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không thấy bóng người, nên lập tức nghĩ rằng mình bị ảo giác.

“Hương Vũ, Hương Vũ, nàng cũng đã biết buổi tối ta không ngủ được, luôn nhớ nàng.” Hoắc Nghênh Phong lẩm bẩm nói: “Còn nhớ rõ khi còn bé, chân nàng bị gai đâm, ta cõng nàng về. Lúc ấy nàng còn nói muốn gả cho ta mà.”

Hương Vũ nghe lời này thì lông mi run lên, oan ức đến mức nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.

Chuyện lúc năm sáu tuổi có thể nói chắc chắn được sao?

Nàng thật sự hận mình trẻ người non dạ nói những lời không nên nói, thật hận thật hận.

Nhưng vào lúc này, động tác của hầu gia chẳng những không ngừng lại, mà còn thô lỗ hơn.

Chùm nho to nhún nhảy rung động, óng ánh giống như ngọc phỉ thúy, dưới ánh mắt trời phản chiếu ánh sáng động lòng người. Một tay hầu gia nắm chặt chùm nho kia, khẽ nắm lấy, nước nồng đậm xanh biếc bắn ra bốn phía, hương thơm xông vào mũi.

Tiểu cô nương nhỏ bé bỗng nhiên giống như bị đánh một cái không thể chịu được, nước mắt rơi xuống từng giọt, run rẩy suýt nữa trượt xuống khỏi người hầu gia. Nàng sợ mình nói bậy sẽ bị bắt gặp, lại bám vào đôi vai vững chắc của hầu gia, nắm lấy vạt áo ngài ấy.

Vải vóc kia xa hoa phú quý, bả vai kia tràn đầy sức mạnh mạnh mẽ, gò má cạnh chùm nho run run, Hương Vũ cắn môi, cố gắng kìm nén, vốn không dám kêu một tiếng.

Lúc này gió từ bên hồ thổi tới, mang theo tràn ngập hương sen ẩm ướt, mang đến cho hậu hoa viên dạt dào màu xanh biếc này vài phần mát lạnh. Lá nho rậm rạp xanh biếc khẽ lay sàn sạt, chùm nho khẽ rung chuyển, đụng vào mái tóc mềm mại của tiểu cô nương.

Váy màu xanh lá mạ cũng bay lên, làm nổi bật dáng vẻ dịu dàng động lòng người của nàng.

Chẳng biết lúc nào mái tóc xanh của nàng đã bị hầu gia tháo ra, tóc xanh quyến rũ thả trên vai gầy nhỏ. Lọn tóc của nàng khẽ bay làm lộ ra chiếc cổ nhỏ nhắn mềm mại của tiểu cô nương, lại có một giọt nước mắt khẽ đọng lên cằm nàng.

Ở bên kia giàn nho, cuối cùng thiếu gia tự lẩm bẩm kia cũng đứng dậy rời đi. Hương Vũ ngửa mặt, bất lực mà nhìn hầu gia, trong đôi mắt sâu thẳm của ngài ấy lộ ra vẻ lạnh lùng.

Ngài ấy là hầu gia, tính cách vốn kiêu ngạo, bây giờ nghe lời này đương nhiên là không vui.

Hương Vũ nhút nhát duỗi cánh tay thon dài, dè dặt vòng qua bả vai rộng lớn, dịu dàng đặt lên cổ hầu gia.

Sau đó, nàng đặt khuôn mặt còn đọng nước mắt lên lồng ngực hắn, dùng giọng nói dịu dàng vô tội cầu xin nói: “Hầu gia, trong lòng nô tỳ chỉ có hầu gia. Thiếu gia từng nói qua muốn nạp nô tỳ làm thiếp, nhưng nô tỳ chưa từng để ý đến ngài ấy. Nô tỳ cũng đã nói với ngài ấy rồi, là ngài ấy không nghe, nô tỳ có thể làm gì chứ. Nô tỳ cũng không thể nhét những lời nói này vào tai ngài ấy!”

Đôi mắt sâu thẳm khó lường của nam nhân khóa chặt cô nương gầy yếu quyến rũ này lại. Qua một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng dùng ngón tay cái thô ráp khẽ lau đi giọt nước mắt bên má nàng.

Mặc kệ lời giải thích này là thật hay giả, hắn tin trước.

Ai bảo nàng khóc đến mức làm người ta thương yêu như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.