Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 21+22




Chương 21: Tiểu viện hoang vu cất giấu tiểu nha hoàn

<<VietWriter>>Trong phủ Định Viễn hầu, và thậm chí trong toàn bộ phủ Định Viễn này, Hoắc Quân Thanh chính là bầu trời, một ánh mắt tùy tiện của hắn cũng đủ để bầu trời của phủ Định Viễn biến sắc.

Chỉ là hai từ đơn giản, thậm chí âm thanh cũng không lớn, nhưng lại có khí thế bức người.

Vả miệng ư?

Hoắc Nghênh Vân cắn môi, càng ngày càng chắc chắn Hương Vũ đã đắc tội với phụ thân, vậy mới khiến phụ thân nổi giận thế này. Còn Lý ma ma nghe vậy lập tức phụ họa: “Vâng, nô tỳ sẽ đánh tên tiểu tặc này thật mạnh tay!”

Nói xong liền lao tới, tay thủ sức đánh Hương Vũ.

Nhưng ai ngờ, bà ta vừa mới đi được hai bước, Bạch Giản và Chu Y lại tiến tới, một người chộp tay giữ lấy bà ta, người còn lại trực tiếp hung hăng tát vào mặt bà ta.

Cần phải biết rằng Bạch Giản và Chu Y đều là tỳ nữ được Hoắc Quân Thanh nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, công phu đến lực đạo đều sung mãnh, một bạt tai của Chu Y giáng xuống thì một nam nhân bình thường cũng chịu không nổi chứ huống hồ gì là Lý ma ma, cả người bà ta không thể đứng vững, cơ thể theo đó mà nhoáng lên một cái.

Sau khi bị ăn tát, bà ta không dám tin nhìn Chu Y, không hiểu tại sao Chu Y lại đánh mình?

Bà ta ôm mặt cãi lại: “Lão nô làm sai ở đâu, vì sao cô nương lại đánh lão nô như thế này? Kẻ trộm đó là Hương Vũ chứ không phải lão nô.”

Tuy nhiên, khi bà ta nói vậy, Chu Y đứng trước mặt bà ta lại lạnh như băng, mặt không chút cảm xúc, bộ dạng này giống hệt như Định Viễn hầu.

Lý ma ma còn định nói thêm gì đó, Chu Y đã giơ tay tát liên tục thêm mấy cái nữa, cái tát sau còn dữ dội hơn cái tát trước khiến Lý ma ma giống như lá rụng trước gió.

Khi âm thanh chan chát cuối cùng cũng dừng lại, Lý ma ma đã quỳ ở đó như một con chó nhà có tang, khuôn mặt tê nóng như lửa đốt, sưng đỏ đến khó coi và khóe miệng trực tiếp rỉ máu.

Bà ta vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, không thể hiểu nổi, lớn tiếng gào lên: “Hầu gia, hầu gia làm vậy là…”

Bà ta không dám mắng Chu Y, là lão nô tỳ lâu năm trong phủ đương nhiên là bà ta biết hầu gia rất yêu quý và coi trọng hai tỳ nữ bên cạnh này, chưa nói những cái khác, ngay cả tiểu thư và thiếu gia cũng có chút sợ hãi với bọn họ!

Nhưng mà lúc này Định Viễn hầu Hoắc Quân Thanh ngồi ở ghế đầu cũng không thèm nhìn bà ta lấy một cái. <<VietWriter>>

Bà ta nhìn tiểu thư Hoắc Nghênh Vân cầu cứu, nhưng lại thấy Hoắc Nghênh Vân lạnh lùng như thể chuyện này không liên quan gì đến nàng ấy.

“Tiểu thư…” Bà ta ôm mặt sắp khóc cầu cứu.

“Điêu nô này thật là quá hung hăng càn quấy!” Hoắc Nghênh Vân đứng bên cạnh Hoắc Quân Thanh thêm một chút phụ họa.

Trong lòng Lý ma ma chợt nguội lạnh, rốt cuộc bà đã làm gì sai chứ, sao tiểu thư lại không giúp bà lên tiếng?

Lý ma ma không biết mình đã làm gì sai, không phải rõ ràng là nên đánh Hương Vũ sao?

Lý ma ma mù tịt.

Hoắc Nghênh Vân đứng bên cạnh, có vẻ như không hề liên can gì, nhưng trong lòng đã nổi sóng.

Đây rốt cuộc là sao nhỉ?

Phụ thân đang làm gì vậy? Rốt cuộc Hương Vũ đã gây họa lớn đến mức nào mà phụ thân lại phẫn nộ như vậy?

Hay là phụ thân đang nhắm vào chính mình?

Ông ấy biết mình đã lấy khăn thêu của hạ nhân giả làm của mình để gạt ông ấy nên cố tình cho người đánh hạ nhân của mình để cho mình một bài học sao?

Hoắc Nghênh Vân nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Lý ma ma, trong lòng tràn đầy bất an, nàng đoán không ra ý đồ của phụ thân.

Lúc này, ánh mắt sắc lạnh của Hoắc Quân Thanh rơi vào trên người nàng.

Hoắc Nghênh Vân ớn lạnh dọc sống lưng, nàng nơm nớp lo sợ hé miệng cười, khôn khéo nói: “Thưa phụ thân?”

Bất luận là ai gây họa, hiện tại xui xẻo đều là chính nàng, nàng cảm nhận được phụ thân không hài lòng với mình.

Hoắc Quân Thanh: “Nàng ấy ăn quả mâm xôi thì là trộm sao?”

“Nàng ấy” trong miệng Hoắc Quân Thanh đương nhiên là ám chỉ Hương Vũ.

Lúc này Hoắc Nghênh Vân rất căng thẳng, không biết là nên gật đầu hay không, loay hoay mãi cuối cùng mới gật đầu: “Đúng vậy, thưa phụ thân, nàng ta đã ăn trộm quả mâm xôi, đây là vi phạm gia quy…”

Hoắc Quân Thanh lại nói: “Đó là đồ trong thư phòng của bản hầu để cho báo đen ăn, nhưng nó lại không ăn nên mới tùy tiện ném cho tiểu nha hoàn này.”

Hả?

<<VietWriter>>Hoắc Nghênh Vân bị sốc, Lý ma ma cũng tái mặt.

Hoắc Quân Thanh: “Tiểu nha đầu này là trộm, lẽ nào bản hầu cũng là trộm luôn à?”

Ngay khi những lời này thốt ra, Hoắc Nghênh Vân đã quỳ sụp xuống: “Nữ nhi không tốt, nữ nhi nghe lời châm ngòi của ma ma hạ nhân, còn tưởng lầm rằng quả mâm xôi kia là do trộm được, nữ nhi thật sự không biết, tất cả đều là do Lý ma ma.”

Cả người Lý ma ma mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ngửa ở đó.

Quả mâm xôi của tiểu tỳ đó là do được thưởng từ chỗ của hầu gia ư? Chuyện này… Bà ta nói tiểu nha đầu đó là trộm há chẳng phải là nói hầu gia cũng là trộm luôn sao?

Còn có, còn có, tiểu nha đầu này phải được hầu gia tán thưởng tới mức nào thì mới được hầu gia ban thưởng, nhưng bà lại nói rằng nàng là trộm, bà rước phải xui xẻo thế nào mà lại đi đắc tội với hầu gia chứ!

Chuyện đến nước này, Lý ma ma cuối cùng cũng biết mình sai rồi, rất sai vô cùng sai, bà ta không nên tùy tiện bóp nắn một quả hồng mềm (*).

(*) ý là không nên tùy tiện bắt nạt kẻ yếu.

Bà ta muốn chạy lại cầu xin hầu gia thứ tội, nhưng đôi mắt bà ta đăm đăm, hai chân vô lực, đôi môi run rẩy: “Hầu gia tha mạng, hầu gia tha mạng, lão nô biết sai rồi, xin hãy tha cho lão nô!”

Hoắc Quân Thanh giơ tay ra hiệu, Bạch Giản và Chu Y lập tức hiểu ý, đứng dậy lôi Lý ma ma như lôi một con chó chết rồi ném ra ngoài.

Vứt ra xong đơn nhiên sẽ có người tới xử lý, đến lúc đó trực tiếp cho uống thuốc câm rồi bán ra là được rồi. Thậm chí đừng nói đến Lý ma ma, ngay cả con cháu liên quan đến Lý ma ma đều sẽ cùng lúc bị đuổi ra ngoài.

Trong phủ Định Viễn không có nữ chủ nhân quản sự nội trợ, trong phủ chỉ có gia pháp khắc nghiệt như quân pháp, một khi phạm lỗi thì sẽ không nhân nhượng.

Sau khi đuổi Lý ma ma ra ngoài, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng lá cây xào xạc bên ngoài phòng.

Hoắc Nghênh Vân đột nhiên cảm thấy ngột ngạt.

Vậy chính xác thì Hương Vũ đã làm gì trong thư phòng mà phụ thân lại thưởng cho nàng ta quả mâm xôi vậy? <<VietWriter>>

Làm thế nào mà nàng ta…lại được phụ thân ưu ái vậy?

Hoắc Nghênh Vân nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên sợ hãi.

Nếu nha đầu Hương Vũ này có ý đồ câu dẫn phụ thân và trở thành thiếp thất của phụ thân vậy thì… Nàng phải làm sao đây? Há chẳng phải nàng sẽ trở thành trò cười trong mắt thiên hạ sao?!

Sau này nàng làm sao mà đối mặt với tiểu nha đầu đã từng bị chính mình quát tháo lớn tiếng nhỉ?

Nhưng vào lúc này, nàng thấy phụ thân đang nhìn về phía Hương Vũ.

Nàng tinh ý nhận ra rằng ánh mắt phụ thân nhìn Hương Vũ không có chút thương xót, chỉ có thờ ơ và khinh thường.

Hoắc Nghênh Vân cắn môi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng biết mình nghĩ nhiều rồi.

Trong Vạn Tú Các của phụ thân có rất nhiều nữ nhân, phụ thân đối xử với bọn họ cũng không tồi, ít nhất cũng không dùng ánh mắt này nhìn bọn họ.

Có lẽ là lúc đó Hương Vũ tình cờ ở trong thư phòng, còn báo đen thì không muốn ăn mâm xôi, trước nay phụ thân hành sự khó lường nên mới tùy tiện thưởng cho tiểu nha hoàn này.

Còn Hương Vũ lúc này lòng đã tan nát rồi.

Nàng cảm thấy mình lỗ lớn rồi.

Vốn dĩ theo kinh nghiệm của mình, lúc này nàng đã bị đánh đập, mắng mỏ rồi tùy tiện bị đuổi ra ngoài để phối cho nam nhân.

Đây cũng là kết cục mà nàng hy vọng.

Tuy nhiên giờ đây, sau khi bị xử tội oan là trộm, bị đánh đau rồi, chỉ còn bước cuối cùng là đuổi ra ngoài phối nam nhân mà thôi, kết quả, hầu gia lại xuất hiện.

Người rửa sạch oan khuất cho nàng.

Vậy… Vậy giờ có còn được đuổi đi phối nam nhân nữa không?

Lòng Hương Vũ cảm thấy vừa thấp thỏm vừa mất mát, rất không cam lòng.

Hoắc Quân Thanh là loại người thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu ngay được tâm tư của nàng. <<VietWriter>>

Hắn lập tức nhếch lên nụ cười chế nhạo, ngừng nhìn nàng mà nói với Hoắc Nghênh Vân bên cạnh: “Hôm qua thưởng đồ ăn cho nha hoàn này chỉ là nhất thời cao hứng. Thực ra, nói nàng ta ăn trộm cũng hơi oan uổng, đánh chết rồi thì cũng chỉ là một nha hoàn, không tính là gì cả, nhưng truyền ra ngoài cũng không hay ho gì lắm, cũng tổn hại đến danh tiếng của con và thanh danh của phủ Định Viễn hầu.”

Hoắc Nghênh Vân vốn đang lo lắng đề phòng, lúc này nghe phụ thân nói vậy, trong lòng lập tức nhẹ nhõm, sầu muộn cũng bay và còn cảm thấy xúc động.

Lúc này nàng vội vàng nói: “Phụ thân nói đúng, nữ nhi biết sai rồi, là nữ nhi trẻ người non dạ, suýt nữa đã bị lợi dụng, sau này nữ nhi nhất định sẽ hành sự cẩn thận.”

Hoắc Quân Thanh gật đầu: “Nếu đã biết mình sai thì ở nhà chép kinh phật, bế quan suy nghĩ nửa tháng, trong vòng nửa tháng không được phép bước ra khỏi viện tử nửa bước. Ngoài ra, phạt một năm tiền tiêu vặt, ngừng được cấp quần áo trang sức bốn mùa trong một năm.”

Hả?

Hoắc Nghênh Vân sửng sốt, như vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không?

Cái gì mà tiền tiêu vặt một năm, cái gì mà nửa tháng không được ra ngoài chứ?

Vài ngày nữa là sinh thần nhà phu nhân Sở gia rồi, nàng còn đang định qua đó thể hiện cơ!

Còn có cái gì mà ngừng cấp quần áo trang sức một năm nữa, vậy nàng mặc quần áo cũ thì còn mặt mũi gì mà ra ngoài nữa? Nàng còn tuổi trẻ thanh xuân, hai năm nữa là đến tuổi kết thân rồi, phụ thân có hiểu không vậy, sao có thể đối xử với con gái nhà mình như thế chứ?! <<VietWriter>>

Hoắc Quân Thanh nhướng mày: “Sao nào?”

Chỉ một câu hỏi ngược như thế sao lại làm cho người ta sinh ra sợ hãi vậy chứ?

Hoắc Nghênh Vân cảm thấy thống khổ trong lòng, nhưng không dám nói gì, chỉ đành cúi đầu nói: “Vâng, phụ thân, nữ nhi tuân lệnh.”

Hoắc Quân Thanh phất áo choàng đứng dậy rời đi.

Khi bước đến bên cạnh Hương Vũ, hắn cuối mắt nhìn tiểu nha hoàn đáng thương trên mặt đất: “Nếu không có nàng ta thì sao có thể gây ra tai họa như vậy? Đưa nàng ta nhốt vào căn nhà gỗ hoang vắng ở hậu viện để cảnh tỉnh đi.”

Khi Hương Vũ quỳ ở nơi đó nghe được lời này thì chỉ còn thấy một góc áo choàng gấm màu đen.

Trong lòng nàng hơi hoảng, khi định nhìn lên, thì hầu gia lạnh lùng kiêu ngạo đã bước đi xa.

Oan khuất của Hương Vũ đã được rửa sạch, hết thảy bụi bẩn đã lắng xuống, nhưng vẫn bị nhốt trong ngôi nhà gỗ.

Sau khi cân nhắc suy đoán cẩn thận, Hoắc Nghênh Vân nhận thấy rằng mình thực sự đã nghĩ quá nhiều rồi.

Mặc dù nói có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp trong Vạn Tú Các, nhưng phụ thân dường như không phải loại người tham luyến nữ sắc. Với tính tình xưa nay của ông ấy, thậm chí ông ấy còn có chút không thích kiểu nữ tử xinh đẹp thanh tú như Hương Vũ, loại ông ấy sủng ái kỳ thực là loại nữ tử thân hình cứng cáp như hai nha hoàn bên cạnh ông, Bạch Giản và Chu Y.

Về phần Hương Vũ, quả nhiên là phụ thân cực kỳ không vừa lòng với nàng, bằng không, nếu đã biết rõ ràng rằng nàng ta không làm gì sai thì cũng không đến nỗi trừng phạt như vậy. <<VietWriter>>

Hoắc Nghênh Vân thở phào nhẹ nhõm, nếu như phụ thân thật sự thích Hương Vũ, vậy thì nàng phải cố gắng cẩn thận nhớ lại mấy năm qua đã la quát gì và đối xử hà khắc thế nào với Hương Vũ rồi.

Bây giờ thì không cần lo lắng nữa, về phần mình bị phạt, đương nhiên nàng rất buồn rầu và rất lo lắng, nhưng chuyện đã đến nước này, chỉ có thể tận lực nghĩ cách khác.

Sau khi ngẫm hiểu điều này, Hoắc Nghênh Vân lại nhìn về phía nha đầu Hương Vũ, lại thấy bộ dạng khóc thút thít của nàng ấy, nàng lại an ủi một câu: “Chuyện này là ta không đúng, hàm oan cho ngươi, nếu đã không phải là trộm, sao ngươi không nói cho ta biết, như vậy khiến lòng ta rất áy náy. Bây giờ nếu phụ thân đã phạt ngươi úp mặt vào tường hối lỗi thì người hãy ngoan ngoãn tự kiểm điểm, sau khi kiểm điểm xong thì quay lại làm việc là được.”

Hương Vũ nghe vậy mà lòng nguội lạnh.

Xem ra chuyện ra ngoài phối nam nhân cứ thế mà bị phá hỏng rồi!

Có điều tiểu thư đã nói vậy với nàng, Hương Vũ không thể không quan tâm, nàng không quên nở nụ cười nói mình không sao, không hề để trong lòng bất cứ chuyện gì.

Nhìn thấy nàng như vậy, Hoắc Nghênh Vân lại an ủi nàng thêm một chút, sau đó kêu người đưa nàng đến hậu viện.

<<VietWriter>>Hương Vũ đi đến một viện tử hẻo lánh, phòng ốc cũ kỹ, cỏ dại mọc đầu sân, thoạt nhìn vô cùng hoang vắng, mấy người Nguyệt Tinh đến tiễn Hương Vũ, nhìn thấy những thứ này lại không kìm được nước mắt, ôm Hương Vũ vào lòng an ủi.

Hương Vũ chớp chớp mắt nhìn viện tử, thật ra nàng lại không hề thấy buồn.

Không thể thuận lợi ra ngoài phối nam nhân, nàng cảm thấy mình vẫn phải nổ lực tiếp tục tìm một nam nhân.

Bây giờ bị phạt đày đến đây, cách hậu viện không xa có một cánh cửa nhỏ, nơi cửa nhỏ đó thường xuyên có người ra vào.

Đây là cơ hội, Hương Vũ cảm thấy có lẽ tạm thời được rời khỏi viện tử của tiểu thư biết đâu có thể tìm được một nam nhân rồi gả đi thì sao.

Sau khi tiễn mấy tỷ muội đi, cánh cửa đen được đóng lại, phát ra một tiếng “Két” nghe vừa cũ kỹ vừa u buồn.

Hương Vũ nhìn cái viện tử, cổng tre cũ kĩ, cỏ cao đến nửa người, trong phòng giăng đầy mạng nhện, thậm chí có cả châu chấu thận trọng búng qua trước mặt nàng, nàng thở dài một hơi.

Cũng không biết bắt nàng bế quan suy ngẫm bao lâu, vì vậy tốt hơn hết nàng nên dọn dẹp phòng ốc trước đã.

Ai ngờ ngay khi nàng vừa cầm chổi lên đã nghe thấy tiếng “Ngao” từ dưới chân tường.

Nàng giật mình.

Sau khi nghĩ ra điều gì đó thì nàng vội vàng đi tới nhìn.

<<VietWriter>>Lại nhìn thấy một con báo đen to lớn đang đứng cong thân như một con mèo, nghiêng cái đầu tròn, vểnh hai lỗ tai lên nhìn nàng, bộ lông đen nhánh dưới ánh mặt trời lộ ra từng lớp lớp hoa văn màu đen tuyệt đẹp.

Đây là con báo đen của hầu gia.

Nàng chợt ý thức được điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn sang.

Chương 22: Báo đen

<<VietWriter>>Viện tử này quả thực là hoang vắng.

Cổng tre sớm đã cũ kỉ, cỏ dại gần ngang thắt lưng, lúc này gió lạnh thổi qua, cỏ đuôi chó phát ra tiếng sột soạt.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không nghe được âm thanh nào ngoại trừ tiếng sột soạt.

Cũng không có người nào cả.

Hương Vũ cảm thấy nhẹ nhõm một chút, hầu gia không hề đến.

Khoảnh khắc vừa nãy nàng vô cùng sợ hãi, sợ hầu gia đột ngột xuất hiện, dù gì nếu hầu gia xuất hiện vào lúc này và muốn thân thể của nàng, nàng không thể nào không cho được.

Nàng không có cách nào phản kháng lại hầu gia!

Hương Vũ nghĩ đến đây, thở phào nhẹ nhõm, hỏi Báo đen: “Báo đen ca ca, hầu gia không đến chung phải không? Ngươi tự mình tới sao?”

Con báo đen nghiêng cái đầu tròn của mình, phát ra âm thanh “Ngao” và đung đưa cái đuôi lớn màu đen của mình.

Cái đuôi lông đen xù xì xen lẫn vào giữa đám cỏ đuôi chó rồi cùng nhau đung đưa, rồi cùng với cái sân vắng vẻ và cũ kỹ này, trông thật sự là vừa thê lương và buồn cười.

Hương Vũ cảm thấy buồn cười nên tiến lại gần: “Sao ngươi lại tới chỗ này của ta? Chỗ này có rất ít người tới lui, là do phạm lỗi nên bị nhốt ở đây sao!”

Báo đen “Ngao” một tiếng rồi dùng chân trước đạp đạp xuống đất.

Hương Vũ nhìn sang, lại phát hiện có một cái bình sứ nhỏ, một cái bình sứ nhỏ màu đen có nút gỗ trên đó.

Nàng thắc mắc: “Đây là cái gì, ngươi lấy ở đâu ra vậy?”

Con báo đen cúi đầu, dùng miệng hất hất cái bình sứ, sau đó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xám sáng ngời nhìn Hương Vũ, như thể muốn đưa cho nàng cái bình sứ nhỏ này.

Hương Vũ khó hiểu cầm lên tay, sau đó mở nút gỗ ra ngửi thử, một hơi khí thơm mát phả vào mặt nàng.

Hương Vũ ở cùng với tiểu thư nên cũng có chút kiến thức, nàng ngửi thấy bên trong hình như có mùi bạc hà và xạ hương, dược liệu được sử dụng đều quý giá.

Nàng nhìn báo đen, báo đen kháu khỉnh bụ bẫm cũng nhìn nàng, bộ dạng lại có chút đáng yêu.

Cũng giống như con chó đen lớn của lão đầu trông cửa trước kia.

Hương Vũ mím môi cười, không nhịn được đưa tay lên sờ đầu nó, mềm mại như bông, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu.

Nàng cười nói: “Báo đen, đây là thuốc à? Cho ta dùng sao?”

Vừa nói nàng cũng vừa chỉ vào mặt mình.

<<VietWriter>>Sau khi bị ăn mấy tát, mặt nàng đã sưng tấy đỏ lên rồi, lúc nói chuyện ảnh hưởng đến vết thương đến giờ vẫn còn âm ỷ.

Dựa vào trực giác và kiến thức trước kia, nàng cảm thấy rằng loại thuốc này chắc là dùng để điều trị vết bầm tím và vết thương.

Báo đen dụi râu vào tay áo của Hương Vũ và phát ra âm thanh “Ngao”, nghe như thể đang tán đồng.

Hương Vũ cảm nhận được ý của báo đen, đây quả nhiên là thuốc mà nó mang đến cho nàng.

Nàng ngập ngừng rồi nói: “Cảm ơn ngươi, báo đen ca ca, vậy để ta thử thoa một chút xem sao.”

Nàng bị xử phạt đưa đến một nơi cô quạnh như vậy, cũng không biết sau này còn sẽ bị xử lý thế nào nữa, nhưng vì nàng chưa chết, vì nàng vẫn còn muốn sống tiếp, nàng phải nghĩ về tương lai của mình.

Tương lai của nàng đơn giản chỉ là tìm kiếm một nam nhân và gả cho nam nhân.

Muốn lấy một nam nhân tốt thì dù thế nào cũng phải bảo vệ gương mặt cho tốt, không thể để hủy dung được, nàng biết, nam nhân dù có tốt đến đâu cũng không thích một nữ tử bị hủy dung.

Lúc này Hương Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng ngồi ở trên bậc thềm bên cạnh, cẩn thận lấy ra thuốc mỡ bôi lên mặt, mới bắt đầu bôi còn có chút lo lắng, rốt cuộc dù con báo này trông khá có linh tính, nhưng nó không phải là đại phu, cũng không biết đã lấy được thuốc mỡ này từ đâu, nhỡ đâu mình đoán sai thì chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?

May mà sau khi thoa được một lúc, nàng đã thấy yên tâm, da mặt mát mát lạnh lạnh rất dễ chịu, cơn đau nóng cũng thuyên giảm đi rất nhiều.

Nàng kinh hỉ đến mức không nhịn được sờ sờ cái đầu đầy lông của con báo đen: “Đúng là có tác dụng, hình như ta không còn đau như trước nữa.”

Báo đen vẫy đuôi kêu một tiếng “Ngao”, đôi mắt màu xám cũng sáng lên, trông rất khoan khoái.

<<VietWriter>>Trước đây Hương Vũ đặc biệt sợ con báo đen này, tưởng nó sẽ ăn thịt người, cảm thấy nó nhiễm sự uy nghiêm quyền thế cùng sát khí của hầu gia, nhưng bây giờ nghe con báo đen kêu lên một tiếng ngao như vậy, lại nhìn thấy bộ dạng kháu khỉnh bụ bẫm của nó, thật ra lại rất ngây ngô, thích đến mức muốn ôm nó vào lòng.

“Ngươi đúng là một con báo đen tốt bụng!”

“Ngao…”

“Nếu không có ngươi, khuôn mặt ta có lẽ sẽ bị hủy mất.”

“Ngao…”

“Nhưng ta lại không có gì để cảm ơn ngươi …”

“Ngao…”

“Haiz, lúc trước ta còn định cho ngươi ăn quả mâm xôi, không ngờ sau đó ngươi lại không ăn được.” Nghĩ lại nàng vẫn còn thấy áy náy đây nè.

“Ngao!”

Con báo đột nhiên kêu lên, chớp chớp đôi mắt xám rồi xoay người nhảy qua tường, khi chạy thì cái đuôi lông xù cụp xuống, xém chút nữa là bị kẹp vào giữa mông.

Hương Vũ khó hiểu nhìn con báo đen, thật là kì lạ, đang nói chuyện vui vẻ, sao nó lại bỏ chạy rồi?

Nó không thích nàng nhắc đến quả mâm xôi sao? Buồn vì đã không ăn được quả mâm xôi sao?

Sau khi báo đen bỏ đi, trong viện tử chỉ còn lại một mình nàng, Hương Vũ đứng dậy đi dọn dẹp phòng ốc trước. Căn phòng này có chút cũ kĩ, bên trong rách nát không chịu nổi, các góc phòng phủ đầy mạng nhện, còn có mùi ẩm mốc, không hề có giường, chỉ có một cái kháng được xây bằng gạch nung.

Hương Vũ bắt đầu dọn dẹp, bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng sắp xếp cho ra dáng một căn phòng. Đến buổi tối, bên ngoài có người mang đồ dùng hàng ngày đưa cho nàng qua khe cửa, có cả một hộp thức ăn.

Sau khi Hương Vũ mở ra, nàng rất ngạc nhiên khi thấy đồ ăn thực sự không tệ, như thể còn tốt hơn trước kia ở trong viện tử của tiểu thư.

Còn về phần đồ dùng hàng ngày, mặc dù tất cả đều là vải thô nhưng cũng khá đầy đủ, cái gì cần có cũng đều có.

Hiện tại trong lòng nàng rất vui, xem ra lần bế quan suy ngẫm này cũng khá thoải mái, hơn nữa tạm thời không cần hầu hạ tiểu thư, một mình sống ở đây quả thật là nhàn nhã tự tại. <<VietWriter>>

Sẽ tuyệt hơn nếu có thêm một nam nhân, khi nàng đang ăn một miếng cá giòn trong hộp thức ăn, nàng nhịn không được mà có suy nghĩ này.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày Hương Vũ đều ăn ngon ngủ kĩ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái, tự nàng siêng năng bôi thuốc, chẳng mấy chốc vết thương trên mặt đã lành rất nhiều, không còn đau chút nào nữa. Nàng lại soi vào nước rửa mặt rồi sờ sờ khuôn mặt mình, khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng nõn như trứng bóc, nhìn thôi đã thấy thích.

Nếu có gì đó không thoải mái thì chính là giấc mơ hàng ngày của nàng.

Trong hai ngày qua nàng đều nằm mơ, thường mơ thấy hầu gia.

Trong mơ nàng rất thê thảm, chính là bị quào rách mặt hoặc là bị một con chó đen truy đuổi ở phía sau, mỗi khi nàng nhếch nhác nhất thì hầu gia luôn xuất hiện.

Ngài ấy nhẹ nhàng đỡ nàng lên, sau đó ôm chặt, và sau đó bắt đầu giúp nàng…

Bình thường đang mơ tới khúc này thì nàng đột nhiên bừng tỉnh, tỉnh lại thì vừa thẹn vừa mắc cỡ vừa vô cùng xấu hổ.

Nàng thật không biết liêm sỉ làm sao, thế mà ngày nào cũng mơ giấc mơ này!

Nàng không thích hầu gia chút nào, nếu không phải hầu gia đột ngột xuất hiện, bây giờ nàng đã được đuổi ra ngoài rồi.

Ngài ấy xuất hiện, mặc dù đã trừng phạt Lý ma ma rất nặng và trút giận dùm nàng, nhưng nam nhân của nàng đã bay đi mất rồi, còn nàng thì lại bị nhốt ở đây.

Hương Vũ cảm thấy vị hầu gia này hỉ nộ khó lường, thâm hiểm khó dò, đối với loại người này dù nàng có chết cũng không nên đi theo, nói không chừng một ngày nào đó lại bị nuốt sống mất! <<VietWriter>>

Cũng không biết có phải là do giấc mơ đó không mà mấy ngày nay bầu ngực của nàng càng lớn hơn trước, y phục trước đây có hơi nhỏ, hơi ôm lấy cơ thể, lót ở eo chỉ có một cái thắt lưng nhẹ, lót ở mặt trước lại có hơi động lòng người.

Hương Vũ đã xem rất kỹ, cứ xem cứ xem mà đến bản thân cũng thấy xấu hổ, nhất thời nàng nghĩ rằng chắc là nam nhân sẽ thích cơ thể của mình nhỉ?

Ở cái tuổi trẻ này của nàng, thân thể lại mê người như vậy, dựa vào đâu mà không tìm được một nam nhân chứ?

Bây giờ bị cấm túc ở đây, đừng nói là nam nhân, ngay cả một con muỗi đực cũng không nhìn thấy, thế này thì không được, nhất định phải tìm cách!

Vì vậy, buổi chạng vạng ngày hôm đó, trời vừa đổ một chút mưa, thời tiết mát mẻ, bên ngoài rất yên tĩnh, dường như không có người, nàng liền rón rén chui ra ngoài qua khe cửa, may mà bên ngoài không có ai chặn lại. Lúc này nàng cực kì vui mừng, nhưng cũng không dám đi xa, chỉ dám đứng gần đó, nghĩ rằng biết đâu đụng phải một người thì sao?

Đang nghĩ đến đây nàng đã thấy phía trước có một người xách một thùng nước đang đi tới.

Hương Vũ vui mừng khôn xiết, vừa định tới chào hỏi, ai ngờ vừa tập trung nhìn lại, thì ra là người làm vườn A Phúc.

Hương Vũ vô cùng thất vọng, tự hỏi tất cả nam nhân trong hầu phủ đều chết hết rồi sao, sao mà đón đầu thế này cũng không ăn thua vậy!

A Phúc đó cũng đã nhìn thấy Hương Vũ, hắn vừa thò đầu như muốn đi tới thì Hương Vũ đã xoay người rời đi.

A Phúc nhìn thấy vậy, thất vọng thở dài rồi bỏ đi.

Hương Vũ càng thêm thở dài khi thấy A Phúc rời đi, nàng nghĩ, có lẽ tìm một con cóc hai chân còn dễ hơn tìm một nam nhân!

Nghĩ vậy, nàng hướng về tiểu viện mà đi, ai ngờ ngay trước cổng tiểu viện đã có một người đứng sẵn đón đầu, bộ dạng rất hiu quạnh.

Hương Vũ nhìn thấy người đó thì ngay lập tức muốn trốn tránh.

Nhưng người đó đã nhìn thấy Hương Vũ và vui vẻ đánh tiếng chào hỏi.

Hương Vũ không còn cách nào khác chỉ đành miễn cưỡng bước tới: “Thiếu gia.”

Đã lâu nàng không gặp thiếu gia, không ngờ hôm nay lại đụng mặt.

<<VietWriter>>Khi Hoắc Nghênh Phong nhìn thấy Hương Vũ, tự nhiên rất vui vẻ: “Mấy ngày nay ta hay thường đến thăm nàng, nhưng lần nào ở đây đều đóng chặt cửa, không có chìa khóa, ta cũng không thể tùy tiện ra vào, không ngờ hôm nay lại gặp được nàng.”

Hoắc Nghênh Phong không nói đến việc từ khi nghe nói Hương Vũ xảy ra chuyện thì đau khổ muốn chết, liền chạy tới chỗ tỷ tỷ hỏi thăm, sau đó vội vàng đến nơi giam giữ Hương Vũ, ai ngờ nơi này không cho phép mọi người tùy tiện ra vào. Hoắc Nghênh Phong tự nhiên thấy đau lòng, lòng nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, hắn đặc biệt chạy đến cầu xin phụ thân đừng trừng phạt Hương Vũ như thế này.

Ai ngờ rằng hắn van xin cả nửa ngày nhưng phụ thân chỉ bắn ra một ánh mắt lãnh đạm, khiến hắn không thể nói ra lời nào được nữa.

Sau đó, hắn chạy tới đây liên tục mấy ngày, mòn mắt muốn xem động tĩnh bên trong, kết quả là đến bóng dáng của Hương Vũ cũng không thể thấy.

Chưa từng nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp được Hương Vũ!

Hoắc Nghênh Phong vừa kích động vừa thương tiếc nhìn nàng: “Ta nghe nói hôm đó nàng bị đánh, nàng không sao chứ? Hương Vũ, nàng thật sự chịu khổ rồi, đều tại ta không thể bảo vệ cho nàng!”

Ánh mắt của hắn rơi vào gò má trắng hồng, kiều mị của nàng, đẹp như đóa hoa đào mới nở ở góc sân tiền viện, như hồng ngọc, không mảy may nhìn ra chút dấu vết của việc từng bị đánh.

Đương nhiên Hương Vũ cảm nhận được sự nhiệt tình trong ánh mắt của Hoắc Nghênh Phong, nàng có hơi ngẩn ra.

Sao vừa ra khỏi cửa lại gặp phải hai nam nhân, người này tới người kia đều chẳng ra gì thế này?

Thiếu gia thì tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng mà hắn là thiếu gia.

Nàng sợ hầu gia, nhưng không thể không công nhận rằng những gì hầu gia nói hôm đó là đúng. Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn, nếu ở bên thiếu gia chỉ có thể là một người thông phòng, hơn nữa vốn là nha hoàn trong viện của tiểu thư lại đi làm thông phòng cho thiếu gia thì không được đàng hoàng ngay thẳng cho lắm, e rằng về sau sẽ bị người châm biếm.

Ai mà muốn làm một thông phòng bị chế giễu cơ chứ, dù có vinh hoa phú quý thì đã sao, căn bản là nàng không cần!

Ánh mắt Hương Vũ nhìn thiếu gia có chút lạnh nhạt: “Làm phiền thiếu gia lo lắng, đã khỏi rồi.”

Hoắc Nghênh Phong nhìn thấy nàng như vậy, đương nhiên ý thức được gì đó, hắn cau mày nói: “Hương Vũ, nàng đang giận ta sao? Ta vẫn luôn mong nhớ nàng, vẫn luôn muốn nhìn thấy nàng, thậm chí ta còn đi cầu xin phụ thân…”

Tuy nhiên, Hương Vũ không muốn nghe.

Nàng biết thiếu gia nói những thứ này đều vô dụng, giữa nàng và thiếu gia là khoảng cách một trời một vực.

Càng huống hồ, bên trên còn có hầu gia, có hầu gia đó, nàng muốn làm thiếp chân chính cũng khó.

Vì vậy, sắc mặt của Hương Vũ càng ngày càng lãnh đạm, trực tiếp cắt ngang lời của thiếu gia: “Thiếu gia, nô tỳ đã phạm sai lầm, không dám làm phiền thiếu gia lo lắng.”

Nghe vậy, Hoắc Nghênh Phong ít nhiều cũng cảm nhận được, hắn nhìn Hương Vũ bằng ánh mắt mất mát mãnh liệt: “Hương Vũ, hình như nàng hơi khác so với trước đây.”

Trước đây Hương Vũ không phải như vậy, nàng thích nói thích cười, ngây thơ dễ thương, giống như một tiểu muội muội. <<VietWriter>>

Hương Vũ nghe xong không khỏi tò mò, bèn hỏi: “Trong lòng thiếu gia, nô tỳ trước kia như thế nào?”

Hoắc Nghênh Phong thở dài: “Trước đây nàng hoạt bát đáng yêu, thân thiết với ta, giống như muội muội của ta vậy.”

Hương Vũ bật cười: “Thiếu gia nói bậy bạ cái gì vậy, nô tỳ chỉ là một nha hoàn, sao có thể giống muội muội của thiếu gia được chứ. Trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, mọi người cùng nhau cười đùa, bây giờ lớn rồi, đơn nhiên cũng biết thân biết phận của mình. Càng huống hồ, hiện tại nô tỳ đang mang tội trên người, cách biệt một trời một vực với thiếu gia, làm sao dám mơ mộng nhiều.”

Nói xong, nàng không nhiều lời với Hoắc Nghênh Phong nữa, đi thẳng vào cổng viện.

Hoắc Nghênh Phong cũng muốn đi vào, nhưng nghĩ đến lệnh cấm của phụ thân, lập tức không dám vượt qua, chỉ đành giương mắt đứng nhìn cánh cửa sơn đen cũ kỹ đóng lại trước mặt mình.

Hắn tràn đầy thất vọng, đứng ngây ngốc ở đó một hồi rồi nghiến răng nghiến lợi: “Là ta vô năng, không giúp gì được cho nàng, ta đây sẽ đi cầu xin phụ thân!”

Nói xong hắn chạy đi.

Sau khi cố giả vờ trấn tĩnh bước vào viện tử, Hương Vũ vội vàng cật lực đóng cửa lại.

Cánh cổng này tuy đã cũ nát nhưng gỗ lại nặng đến mức nàng suýt chút nữa bị trật tay, phải tốn rất nhiều công sức mới đẩy được.

Sau khi đẩy xong, nàng nấp vội sau cánh cửa cẩn thận lắng nghe, nghe một hồi cuối cùng cũng yên tâm khi nghe thiếu gia than thở rời đi.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Nàng không muốn dính líu quan hệ với vị thiếu gia này, nếu chẳng may bị người khác nhìn thấy thì thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được sạch tội.

May mà hắn đã đi rồi.

Mai sau khi gặp phải vị thiếu gia này, nàng sẽ nâng mặt lên và tránh xa nhất có thể, tuyệt đối không thể cho hắn bất kỳ hy vọng nào, nếu không…

Hương Vũ nghĩ về việc ngày hôm đó hầu gia đã kìm kẹp nàng thế nào trong thư phòng và dùng lực đạo thế nào để áp chế nàng.

Nàng hiểu rõ một điều rằng là một nha hoàn, chủ tử muốn thế nào thì là thế đó và nàng không cách nào phản kháng lại được.

Nếu ngộ nhỡ cho vị thiếu gia này hy vọng, mà hắn lên cơn bốc đồng muốn thân thể nàng, thì nàng phải làm thế nào? Sau này ra ngoài làm sao ăn nói với nam nhân của nàng rằng bản thân không còn là một thân trinh trắng chứ?

Nghĩ đến đây, nàng lại càng thầm quyết tâm: “Sau này nhất định phải tránh xa hắn ra.”

Ai ngờ vừa nói xong câu này thì liền nghe thấy một giọng nói: “Tránh xa hắn?”

Ba chữ nhẹ nhàng nhàn nhạt nhưng lọt vào tai Hương Vũ lại như tiếng sấm rền.

Nàng ngây người hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mà cứng ngắc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân đứng giữa đám cỏ dại.

Bức tường ngói xanh đổ nát gần như bị rêu xanh bao phủ, đám cỏ dại cao đến nửa người thấp thoáng y bào của hắn, làn gió ẩm sau cơn mưa hòa quyện với hơi thở không thể xem nhẹ của nam nhân. <<VietWriter>>

Nàng không biết hắn đến từ khi nào, càng không biết hắn đã thấy được những gì và nghe được bao nhiêu.

Nàng đỏ mặt tía tai, tâm hoảng ý loạn, không biết phải nói gì.

Ý thức đầu tiên là muốn chạy trốn, nhưng đôi chân căn bản không nghe sai khiến.

Lúc này, trong đầu nàng lóe lên rất nhiều rất nhiều ý tưởng, lúc thì là tình cảnh nàng bị hầu gia giam cầm trên kệ bách bảo, lúc thì lại là cảnh trong mộng ngài ấy nhắc tới việc muốn giúp nàng xoa.

Nàng yên lặng nhìn hắn, hai mắt mở to, không nói được lời nào.

Hắn lại rảo bước tới.

Khi hắn giẫm lên cỏ mà bước tới, góc áo bào lướt qua cỏ phát ra tiếng sột soạt.

Hắn đi rất chậm, từng bước từng từng đến gần.

Hắn cách Hương Vũ gần thêm một phân, hơi thở của Hương Vũ lại nhanh thêm một phần.

Khi hắn đến đủ gần, gần đủ khiến nàng cần phải ngước mặt lên mới nhìn thấy khuôn mặt hắn, cuối cùng hắn mở miệng: “Mấy ngày trước còn nhớ nhung hắn, sao hôm nay lại muốn tránh xa rồi? Tâm ý thay đổi nhanh như vậy sao?”

Hương Vũ khẽ mở đôi môi, ngây ngốc nhìn hầu gia.

Nàng không biết phải nói cái gì.

Nàng phát hiện ra sau một lời nói dối thì cần phải có thêm nhiều lời nói dối để bổ sung, nhưng bây giờ đối mặt với vị hầu gia này, thực sự là nàng không thể bịa ra được lơi nào.

Trong khi hô hấp, hầu gia đã đến trước mắt rồi, hắn cúi đầu nhìn nàng chăm chú, hơi thở nóng bỏng quấn quít trước mặt nàng, mặt Hương Vũ nóng bừng, ngây ngốc nhìn hắn, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Hoắc Quân Thanh chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nhìn tiểu nha hoàn trước mặt.

Chỉ là một tiểu nha hoàn cỏn con mà thôi, hắn sẽ không quan tâm, cũng tuyệt đối không phải là loại người cậy thế chiếm đoạt thân thể của nô tỳ bên dưới.

Nếu nàng ta nhìn trúng nhi tử của mình, hắn sẽ không bao giờ nhìn nàng một cái nào nữa.

Chỉ là hắn không muốn vì mình mà để một tiểu nha đầu như vậy vô duyên vô cớ chịu oan khuất, nên hôm đó hắn mới ghé qua một chuyến.

Kết quả là bây giờ, hắn chỉ nổi hứng muốn đi qua xem sao, lại nghe thấy nàng nói như vậy. <<VietWriter>>

Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt như ngậm nước của nàng, chất vấn hỏi: “Nói, trong lòng ngươi, rốt cuộc là có ai?”

Hắn nhướng mày, giọng nói khàn khàn: “Hay là nói, tiểu nha đầu ngươi đang lạt mềm buộc chặt? Miệng thì nói là không nhưng trong lòng thì nguyện ý?”

Khi hắn đang nói chuyện, hơi thở nóng hổi kèm theo sự mát mẻ của làn gió sau cơn mưa nhẹ nhàng ngưng lại trước mặt Hương Vũ, khiến cho thân thể của Hương Vũ không khỏi run lên.

Nàng kéo giọng nghẹn ngào nói: “Nô tỳ, nô tỳ không biết…”

Nàng chỉ muốn rời khỏi hầu phủ và tìm một nam nhân để kết hôn, dù là nghèo hèn hay ngu ngốc gì cũng được, thậm chí là què cũng được, miễn là đừng bắt nàng làm thiếp là được.

Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang run rẩy, khuôn mặt của tiểu cô nương đỏ ửng vì xấu hổ, ngấn trong đôi mắt là nước mắt trong suốt, trông nàng thật trong sạch đơn thuần giống như quả táo xanh mọc ở đầu cành, mang theo hương thơm tươi mát khiến người ta chỉ muốn cắn lấy một miếng.

Nhưng chỉ là một tiểu cô nương như vậy mà tâm ý lại khiến người ta khó nắm bắt đến thế.

Một tia âm u khó lường lóe lên trong đôi mắt của Hoắc Quân Thanh: “Tại sao không dám nhận là bản hầu thưởng cho ngươi? Sợ người đó biết sẽ hiểu lầm ngươi sao? Sợ từ nay sẽ không thể giải thích rõ ràng được sao?”

Đây là lời giải thích có khả năng nhất mà Hoắc Quân Thanh có thể nghĩ ra.

Hương Vũ cắn môi, mở to hai mắt, vô tội nhìn Hoắc Quân Thanh, thật lâu sau mới nói: “Không phải.”

Mặt mày Hoắc Quân Thanh lạnh lùng trầm xuống: “Vậy thì tại sao?”

Hương Vũ mếu máo, nước mắt đã rơi xuống, nàng nói một cách đáng thương: “Nô tỳ sợ làm hỏng thanh danh của hầu gia…”

Tất nhiên đây là lời nói dối, gạt người.

Nhưng vậy mà Hoắc Quân Thanh lại cảm thấy có chút dễ chịu.

“Làm hỏng thanh danh của bản hầu ư?” Hắn nhướng mày, nhìn nàng và chờ đợi nàng tiếp tục bịa chuyện.

“Đúng!” Hương Vũ mạnh mẽ gật đầu, chính là mới đây nàng đã suy nghĩ thông suốt rồi, gả cho nam nhân là kế hoạch lâu dài, nhưng được sống tiếp mới là đại sự cấp bách, nàng đảo mắt, vội vàng nói: “Nô tỳ là thân phận hèn mọn, hầu gia thân phận cao quý, tất nhiên là không thể so sánh nổi. Nếu như truyền ra ngoài, bị bịa đặt phao tin, e rằng sẽ tổn hại đến thần uy của hầu gia. ”

“Có khi nào mà bản hầu sợ người khác đặt điều bịa chuyện về mình ư?” Nói tới đây hắn liền cúi đầu xuống: “Tiểu nha đầu, nói sự thật cho bản hầu.”

Khi nói câu này, hầu gia đã cách rất gần Hương Vũ, gần đến mức chiếc mũi cao vút thẳng tắp của hắn dường như đã chạm vào da thịt của nàng. <<VietWriter>>

Hai chân nàng phát nhũn, cả người mềm ra, toàn thân vô lực, lòng bàn tay gần như đổ mồ hôi lạnh.

Nàng chỉ ngẩng mặt lên và ngây ngốc nhìn hầu gia.

Hoắc Quân Thanh nhìn thấy bộ dạng tiểu nha đầu như vậy, vẻ mặt hơi thu lại: “Ngươi nói có người trong lòng rồi? Rốt cuộc là người nào?”

Đầu óc Hương Vũ quay cuồng, nghĩ tới nghĩ lui mà trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng, nàng làm gì đã có ý trung nhân đâu!

Hoắc Quân Thanh giơ tay lên, ngón tay thon dài tao nhã nhẹ nhàng đặt lên cằm nàng, hơi nâng khuôn cằm nhỏ nhắn thanh tú lên, thấp giọng nói: “Là căn bản không có, chỉ là lừa gạt bản hầu, hay là ngươi thích trúng người nào không thể nói được hả?”

Mặt Hương Vũ đỏ như được thoa một lớp phấn hồng, nàng oan ức nói: “Căn bản không có… Nô tỳ một lòng chỉ muốn làm một nha đầu, tận tâm tận ý hầu hạ bên cạnh tiểu thư, làm gì có chuyện nghĩ đến những điều này…”

Đương nhiên là Hoắc Quân Thanh không tin nàng, mấy ngày trước nàng ở trong phủ quyến rũ mê hoặc lòng người, hắn đã nhìn thấy tận mắt, có điều tiểu nha hoàn này có nhiều tâm tư đến đâu chăng nữa thì cũng không thể nhảy qua được lòng bàn tay hắn.

Mà lúc này hắn không muốn tranh luận chuyện này với nàng.

<<VietWriter>>Hắn cúi đầu nhìn chăm chú đôi gò má non mềm ửng hồng và đôi môi mỏng run rẩy, càng ngày càng hơi cúi xuống.

Phảng phất giống như có mùi hơi chua chua ngọt ngọt những quả trám trên cây đọng lại giữa hai cánh mũi.

Hắn hơi dán sát lại, ngước mũi lên hít lấy để tận hưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.