Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa

Chương 17




Nguyễn Nhuyễn vượt qua đầu phố rồi đi tới con đường chính dẫn thẳng tới cổng thành. Nàng nhìn vầng trăng to hơn móng tay một chút bị mây dày che mất, màn đêm đen kịt. Suốt dọc đường, nhà nào cũng đóng chặt cửa, thậm chí không có lấy một ngọn đèn dầu thắp sáng, cả con phố dài im ắng đến đáng sợ.

Nguyễn Nhuyễn ôm chặt tay nải, hít một hơi thật sâu, mở túi hạt cải mang theo bên người, để túi đựng quần áo vào trong, Trục Nguyệt Kiếm loé lên ánh sáng lạnh lẽo.

Tay phải cầm ngang kiếm, Nguyễn Nhuyễn thầm niệm khẩu quyết muốn ngự kiếm đi, nhưng sau khi niệm khẩu quyết vài lần, thanh kiếm không có phản ứng gì.

Mặc dù tu vi của nàng chỉ đến luyện khí kỳ nhưng vẫn có thể ngự kiếm. Hôm nay không biết tại sao nhưng nàng đã thử nhiều lần song đều không thành công. Cổng thành đóng thì nàng vẫn có thể bay qua cổng thành. Nhưng nếu không thể ngự kiếm thì mình ra khỏi thành cũng sẽ không có ai xung quanh.

Nguyễn Nhuyễn không nghĩ mình có đủ dũng khí để ngủ một mình ngoài trời nơi hoang dã. Ngay khi nàng đang do dự có nên mặt dày mày dạn trở về quán trọ hay không, một loạt tiếng bước chân sột soạt vang lên trong đêm tĩnh mịch. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gấp gáp hơn, như thể nó đã ở gần bên tai.

Chân nặng tựa ngàn cân, người Nguyễn Nhuyễn cứng ngắc, chậm rãi quay đầu lại, mười mấy người có hành vi kỳ quái đang tiến lại gần nàng. Khuôn mặt của những người đó xám đen, môi trắng bệch, động tác đi đến từ đầu rất chậm, như có bệnh không tiện nói ra. Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Nhuyễn, bước chân của họ dần dần tăng tốc, gần giống như đang chạy.

Nguyễn Nhuyễn khẽ run lên vì bị dọa, nắm chặt thanh kiếm dài trong tay và vung nó ra phía ngoài trong vô thức. Kiếm chĩa ra, hai ba người theo đó ngã xuống. Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã có thêm nhiều người đổ ra từ đầu phố, đôi mắt trắng dã của họ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nhuyễn.

Nàng nhìn thấy một đám người đen kịt như quỷ đang tiến về phía mình, muốn bao vây nàng lại. Nguyễn Nhuyễn không thể nhịn được nữa, nàng kìm nén tiếng hét đứt quãng trong cổ họng, chạy ngược trở lại. Gió rít bên tai, tiếng bước chân phía sau vẫn tiếp tục bám theo.

Băng qua con phố thật dài rồi rẽ qua đầu phố, trái tim đang đập thình thịch lập tức dịu xuống khi nhìn thấy góc áo ẩn hiện trong bóng đêm. Nàng tăng tốc chạy đến chỗ người thanh niên đang đứng, hét lên một tiếng đầy thảm thiết: “Đại sư huynh, cứu mạng!”

Nắm lấy ống tay áo to rộng của nam nhân, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng trốn phía sau chàng, chỉ về phía trước với giọng nói run rẩy: “Đại sư huynh, có quái vật đang đuổi theo ta.”

“Không phải nói muốn đi à, sao lại quay trở lại?” Thẩm Ân lạnh nhạt gỡ từng ngón tay thiếu nữ đang nắm chặt ống tay áo của mình ra, nói đùa: “Chẳng lẽ muội hối hận à?”

Ngón tay bị gỡ ra, Nguyễn Nhuyễn suýt nữa kêu lên, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Nàng duỗi hai tay ra ôm lấy đùi nam nhân, nói gì cũng không thả, bị dọa đến nghẹn ngào: “Đại sư huynh, ta sai rồi.”

“Huynh tha thứ cho ta được không?” Hít mũi một cái, thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn người kia, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Chóp mũi hồng hồng, đôi mắt hạnh ngập nước, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mím chặt, thân thể khẽ run lên. Nàng thật sự bị dọa sợ.

“Chậc.” Dáng vẻ thanh tú nước mắt như mưa này đúng là không ai có thể cưỡng lại được, lông mi của Thẩm Ân rũ xuống che đi màu đỏ tươi trong mắt, kìm nén ý muốn vươn tay vuốt ve khuôn mặt trắng như sứ kia, khẽ thở dài: “Thật nhát gan.”

Cuối cùng chàng cũng liếc một cái về phía đám người đen kịt vây lấy họ kia. Một ánh kiếm lóe lên với thế dễ như trở bàn tay, Nguyễn Nhuyễn còn chưa thấy thấy Thẩm Ân ra tay như thế nào, một mảnh đen kịt nháy mắt biến thành tro tàn, âm thầm biến mất trong bóng tối.

Nguyễn Nhuyễn thấy cảnh này mà kinh ngạc đến đờ người, hồi lâu không nói nên lời, sửng sốt ôm đùi Thẩm Ân.

“Vẫn chưa chịu dậy?” Giọng nam nhân vững vàng, đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

“Ta…” Nguyễn Nhuyễn buông bàn tay đang ôm đùi ra, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ân, lầm bầm như muỗi kêu: “Nhũn chân.”

Thẩm Ân cười như không cười nhìn chằm chằm thiếu nữ gần như vùi đầu vào ngực, khóe môi cong lên thành vòng cung xinh đẹp, chàng ngồi xổm trước mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Cần ta giúp không?”

“Thế thì ngại quá.” Nguyễn Nhuyễn được hỏi thăm mà lo sợ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong giọng nói chứa vài phần ngượng ngùng khó có thể nhận ra.

Ôm thì ôm đi, dù sao đêm hôm khuya khoắt cũng không có ai nhìn thấy. Hơn nữa tuy tính cách Thẩm Ân lạnh lùng như băng, thỉnh thoảng còn khùng điên nhưng nàng không cưỡng nổi ngoại hình ngàn dặm mới tìm được này của chàng. Nghĩ thế này, nàng vẫn chiếm hời.

Nguyễn Nhuyễn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lúc nam nhân nói một câu “Giữa sư huynh sự muội sao phải khách khí”, thân thể nhẹ đi, chân đột nhiên rời khỏi mặt đất.

Khóe mắt giật giật, hai chân buông thõng cũng đá mạnh trên không, trên mặt Nguyễn Nhuyễn không có biểu tình gì, nói: “Đại sư huynh, bỗng nhiên chân của ta có sức rồi, huynh vẫn nên thả ta xuống đi.”

Nắm lấy phần cổ sau áo của nàng như thế này, nâng cả người nàng lên như túm gáy một con mèo, nàng không cần thể diện chắc? Mất mặt cũng không sao nhưng cổ lại đang bị siết đến sợ.

“Vội cái gì, sắp đến rồi.” Thẩm Ân chậm rãi bước vào nhà trọ, sau đó bình tĩnh lên phòng. Về đến nơi, đóng cửa lại thật kỹ mới buông lỏng cổ áo trên tay.

Chàng nhìn thấy thiếu nữ được tự do nhanh chóng trốn đi, hận không thể trốn càng xa càng tốt. Nàng núp trong góc phòng để sửa sang lại quần áo, trong miệng còn lẩm bẩm: “May mà y phục của Cát Tường các có chất lượng tốt, nếu không sẽ bị mở bung ra rồi.”

Tai nghe thấy lời lẩm bẩm này, Thẩm Ân cười nhẹ, chàng vốn tưởng câu nói đầu tiên của tiểu cô nương nhất định là đang mắng mình, nhưng không ngờ rằng nàng còn tâm trí quan tâm đến chất lượng quần áo.

Mắng tất nhiên là mắng, nhưng chỉ dám mắng thầm trong lòng. Trên đường gặp phải những thứ gì đó kia, hiện tại trong lòng Nguyễn Nhuyễn vẫn còn sợ hãi.

Sau khi sửa sang quần áo xong, nàng lại sờ vào cái cổ bị siết của mình, nhận ra không đau đớn chút nào. Kìm nén sự tò mò, nàng đi chậm tới trước mặt Thẩm Ân, nhỏ giọng, “Những thứ đó là gì vậy, thật đáng sợ.”

“Con rối người.” Thẩm Ân không giấu diếm, nói thẳng ra, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Nguyễn Nhuyễn, chàng im lặng, sau đó giải thích: “Là người bị hút mất linh hồn.”

“Đây là một loại tà thuật bị các môn phái lớn cấm tu luyện, nó dựa vào việc hấp thụ linh hồn của con người để tu luyện. Người bị mất linh hồn sẽ trở thành cái xác không hồn, điểm khác biệt so với người chết là họ vẫn còn hơi thở. Thích uống máu tươi và ăn thịt người, không khác gì quái vật. Loại người chết sống này dễ bị điều khiển nhất, cho nên còn được gọi là con rối người.”

“Đại sư huynh, sao huynh biết nhiều như vậy?” Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc nhìn Thẩm Ân, chớp chớp mắt.

Nam nhân ngồi bên giường lườm nàng, đặt đôi bàn tay thon dài trắng nõn của mình lên thắt lưng, kéo nhẹ thắt lưng ra rồi mới đáp: “Đọc sách nhiều.”

“Huynh, huynh làm gì vậy?” Nguyễn Nhuyễn nhìn thấy Thẩm Ân chậm rãi cởi thắt lưng ra, ngoại bào sạch sẽ bị cởi ra đặt ở trên một tấm bình phong, trên người chỉ có một lớp áo trong rất mỏng.

“Đi ngủ.” Dường như chàng cảm thấy câu hỏi của nàng rất lạ lùng, còn cúi đầu xuống nhìn nàng.

Mặc dù đúng là cần phải ngủ vào ban đêm, nhưng không phải mới xảy ra chuyện khủng khiếp như vậy sao? Không phải nên báo tình hình cho Ninh Giảo và Mạch Tịch, sau đó mọi người cùng nhau đi điều tra à?

Nguyễn Nhuyễn nhìn Thẩm Ân cởi giày như không có ai ở đó, nằm thẳng trên giường, hai tay song song khoanh trước ngực, thậm chí còn khoan thai nhắm mắt lại. Như có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, chàng hé môi nói ra hai chữ: “Không vội.”

Không lâu sau khi dứt lời, có tiếng thở đều đều truyền đến từ trên giường, nàng có thể nghe thấy rất rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.

Cứ đi ngủ như vậy? Nguyễn Nhuyễn luống cuống chân tay đứng giữa phòng.

Dường như không thích hợp nếu những người khác đi ngủ mà nàng vẫn còn thức, nhưng khi nghĩ đến những con rối người ăn thịt người đó, nàng sợ hãi trở về gian phòng của mình và ở một mình. Càng nghĩ, cuối cùng nàng vẫn không dám bước ra khỏi cửa phòng. Nàng tự tìm một chiếc ghế, chán nản gục xuống bàn, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Ngọn nến đã cháy gần một nửa chập chờn, chiếu ra một cái bóng lơ lửng trên bức tường. Lúc này Thẩm Ân đang nằm trên giường, mở mắt ra và vung tay lên, ánh nến yếu ớt vụt tắt, cả gian phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Làm quen với việc nhìn đồ vật trong bóng tối, Thẩm Ân ngồi dậy từ trên giường. Khi đi đến bên cạnh bàn, bước chân chàng hơi dừng lại, chàng bế thiếu nữ đang say ngủ trên bàn đặt lên giường, còn hạ chú ngủ mê man cho nàng. Sau đó chàng mới mở cửa đi ra ngoài, bóng dáng nhanh chóng chìm trong bóng đêm.

Ngày hôm sau, mặt trời mọc, ánh nắng lọt qua những đám mây, thành tịch mịch dần trở nên sống động khi những người bán hàng rong dựng quầy hàng vào buổi sáng. Tiếng ồn ào xuyên qua cửa sổ truyền vào căn phòng đóng kín, Nguyễn Nhuyễn vươn vai, chậm rãi mở mắt ra, liền bắt gặp một đôi mắt đen kịt.

Mờ mịt nhìn lên, đập vào mắt nàng là trần nhà sáng màu. Nàng cố nhắm mắt lại rồi mở nhưng khuôn mặt quá đỗi thanh tú vẫn ở trước mặt nàng, gần đến mức nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở chậm chạp nhẹ nhàng của người kia.

Nàng duỗi ngón tay ra vuốt hàng mi dài cong vút của người đang nằm trên giường cùng nàng. Đôi mi dài xinh đẹp kia khẽ run lên theo động tác của nàng, lướt nhẹ trên đầu ngón tay, tựa như một chiếc quạt nhỏ. Đầu ngón tay ấm áp lướt qua sống mũi cao, đáp xuống đôi môi hồng nhạt.

Theo độ cong của môi, nàng cẩn thận dò xét môi của nam nhân, dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên môi dưới, ép buộc nam nhân hé môi, chiếc lưỡi hồng nhuận lấp ló trong miệng. Bàn tay kia cũng không nhàn rỗi, men theo vạt áo lỏng lẻo, sờ soạng hai lần vào bộ ngực rắn chắc của nam nhân.

Sau đó nàng nhanh chóng thu tay lại, che mặt, cuộn mình thành một đống và bật ra một tràng cười giòn giã: “Mặc dù Thẩm Ân này keo kiệt lại hay ghi thù, chất phác lại vô vị nhưng nàng có thể tha thứ cho bất cứ điều gì bởi khuôn mặt xinh đẹp này. Nhất định chàng không biết mình đã làm gì với chàng trong giấc mơ, nếu biết, chắc chắn chàng sẽ rất tức giận.”

Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Ân, dáng vẻ ngại ngùng tức giận nhưng lại không thể làm gì nàng, trong lòng Nguyễn Nhuyễn lập tức cảm thấy thoải mái, không nhịn được cười thành tiếng. Bả vai gầy cũng run rẩy lên xuống, khuôn mặt trắng nõn nhuốm đỏ vẻ hưng phấn.

“Còn dám làm loại chuyện này?” Thẩm Ân nở một nụ cười quái dị, đôi mắt đen láy không biểu lộ cảm xúc. Trước vẻ mặt kinh ngạc của thiếu nữ, hắn trả lại chuyện làm xằng làm bậy vừa rồi của nàng không thiếu một phần, ngón tay mảnh khảnh áp lên chiếc cổ trắng ngà xinh đẹp của thiếu nữ, rơi xuống vạt áo thanh lịch, còn muốn đi vào trong.

“Chờ đã!” Nguyễn Nhuyễn như bừng tỉnh từ trong mộng, hất bàn tay không yên phận ra, lật người ra mép giường, không bất ngờ ngã xuống đất. Nàng xoa xoa cái đầu đau nhức vì nện vào sàn nhà, rồi từ từ ngồi dậy từ mặt đất sau một hồi choáng váng.

Người thanh niên tao nhã thản nhiên buông ra vạt áo bị kéo mở rộng, uể oải đứng dậy, lấy áo ngoài bên trên trên bình phong xuống, không kiêng kị gì mà mặc quần áo chỉnh tề ở trước mặt Nguyễn Nhuyễn. Thấy thiếu nữ vẫn ngồi dưới đất bối rối nhìn mình, Thẩm Ân ngoắc ngón tay, không cho từ chối nói: “Lại đây.”

Đầu tiên Nguyễn Nhuyễn không nhúc nhích, cúi đầu im lặng trong chốc lát, sau đó đồng tử co rụt lại. Sắc mặt nàng trắng bệch, run rẩy đứng dậy từ mặt đất, lung lay sắp đổ đi đến chỗ Thẩm Ân, bất ngờ ngồi xổm xuống ôm lấy đùi chàng, cố gắng ép ra tiếng khóc người nghe rơi lệ kẻ gặp thương tâm: “Đại sư huynh, ta sai rồi.”

Thẩm Ân ghét bỏ rút chân ra, vuốt ve nếp gấp nơi vạt áo, kéo một chiếc ghế đến rồi ngồi xuống, chống khuỷu tay lên bàn đỡ cằm, sau đó an nhàn thoải mái hỏi: “Sai ở đâu?”

Nguyễn Nhuyễn chột dạ bước từng bước nhỏ đến, đánh cách: “Ta không nên thèm muốn gương mặt xinh đẹp và cơ thể hoàn mỹ của huynh.”

“… A, đúng là dám nói.” Khóe miệng Thẩm Ân cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười, vẻ mặt có chút đáng sợ.

“Ta đang nằm trên mặt bàn, không hiểu sao lại lên giường, cứ ngỡ mình đang nằm mơ.” Liếc nhìn người nam nhân đang ngồi thẳng lưng, xác định chàng sẽ không tức giận, lúc này trong lòng Nguyễn Nhuyễn mới thả lỏng. Lau đi nước mắt không tồn tại, nàng thì thào nói: “Dù sao huynh cũng trả thù rồi, cũng phải lỗ.”

Thân thể Thẩm Ân dừng lại, liếc nhìn hai lần về phía ngực thiếu nữ, ẩn ý nói: “Nếu nói như vậy thì ta đã lỗ lớn rồi.”

“…” Mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ bừng, không dám nói tiếp nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.