Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 8: Thiên kim thừa tướng (8)




Lượng hào quang mạt sát thế nào rồi?

[25%]

Vậy tức là gia sản của mẹ nguyên chủ chỉ là một phần nhỏ trên nền tảng của đại tiểu thư. Đại tiểu thư và đại phu nhân của chúng ta vẫn còn sản nghiệp trên danh nghĩa sao?

Đi, chúng ta đi đánh cướp!

Sau đó sản nghiệp trên danh nghĩa của bọn họ liên tiếp gặp vấn đề ,hoặc là bị ngộ độc thực phẩm, hoặc là có người đánh nhau thiệt hại nặng nề trong quán, hoặc là có người đòi thu phí bảo kê ,hoặc là chuyện ma ám ....Nói chung là đủ loại rắc rối ập xuống. Nhưng đấy chưa phải tất cả, sau khi chưởng quầy ở đó mở ngân khố, trống rỗng! Đúng vậy, vốn quay vòng của họ không cánh mà bay khiến các cửa hàng không thể sửa chữa thiệt hại, tiếp tục mở bán .

Sau đó đại phu nhân có nhờ họ hàng giúp đỡ, nhưng phàm là một vài ngày sau đó bọn họ cũng dính tới không ít xui xẻo, không biết có phải dính thứ gì không sạch sẽ từ chuyện của đại phu nhân hay không. Sau đó liền không còn người dám giúp đại phu nhân nữa. Các sản nghiệp không thể thuận lợi tiếp tục mở bán, buộc phải bán đi thu hồi vốn ,và bị ép giá bán xuống mức thấp nhất. Nhưng nếu không bán đi, đợi một thời gian nữa chỉ sợ là một đống phế thải, cho nên đại phu nhân đành cắn răng bán lỗ.

Cô đứng trong góc giao dịch, trả tiền cho lũ khuất cái xong. Từ xa xa, lại thấy thanh niên trẻ cười thần bí kia vẫy tay tiến lại chào hỏi. Vừa nãy cô thấy hắn cũng một gã trung niên nói chuyện, mà người kia chính là chủ thu mua các sản nghiệp với giá lỗ vốn gần đây của đại phu nhân.

"chào! Lại gặp mặt rồi! Chúng ta thật có duyên nha! "

"ai, đừng đi vội mà! Rảnh uống tách trà, chúng ta nói chuyện! "

Ta mới không có chuyện gì cần nói.

Nhưng tên thần kinh kia căn bản không để cô thời gian từ chối, cưỡng ép người đi vào tửu lâu uống trà .

Trong phòng riêng của tửu lâu ,thanh niên trẻ uống trà, cười nói. "Nếu không nhờ có cô, chúng tôi cũng không thể nhanh như vậy thu mua được một đống lớn sản nghiệp của bọn họ! "

Thanh niên rất sảng khoái thừa nhận, không có ý tứ sợ hãi hoặc muốn che giấu.

"bọn họ không vui, ta mới vui! " Đừng nhầm lẫn, ta không có ý định giúp ai cả. Chỗ dựa của đại tiểu thư rớt đài, vận khí của nàng ta cũng giảm xuống một chút . Ừm, giảm 45% , không tệ. Tức là còn khoảng 50% phụ thuộc vào vị nhị hoàng tử kia. Đang load cách đá nhị hoàng tử rớt đài nhanh nhất.

Thanh niên trẻ chỉ cười, tiếp tục uống trà.

"trà uống xong rồi! Đi được chưa? " Thanh niên không có ý quản nữa, cô cũng nhanh chóng rời đi .

Thanh niên nhìn người đi xa, nghĩ thầm : không hiểu chủ tử nghĩ gì mà bảo mình để mắt nha đầu này. Lạnh thành cục, lại kiệm chữ quá đi!

....

"chủ tử, lần này đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã thu mua hết sản nghiệp dưới trướng của nhà Tô gia, chuyện này vẫn phải cảm ơn vị nhị tiểu thư kia! "

"nhà mẹ đẻ của Tô gia đại tiểu thư lần này xem như tổn thất lớn. Đến lúc đó nhị hoàng tử không kiếm được lời từ cuộc hôn nhân này! "

"ván cờ này, xem ra phần thắng muốn nghiêng về chúng ta rồi! "

"vậy cũng chưa chắc, tài lực không có, nhưng danh tiếng ,quyền lực trên triều của Tô thừa tướng vẫn còn . Hơn nữa vị phụ thân kia của ta vẫn luôn thiên vị hắn. Chuyện này, vẫn còn chưa xong đâu "

"cứ tiếp tục theo dõi đi! "

"dạ! "

Thanh niên nói chuyện với nam tử xong liền lui ra.

Vị nhị tiểu thư kia, là một nước cờ ngoài ý muốn xuất hiện trên bàn cờ của họ. Lần này là may mắn, nhưng lần sau.....

Nếu quả thật tổn hại đến bọn họ, vậy trước tiên phải trừ khử mầm mống này trước.

....

Không lâu sau, hoàng cung mở Bách Hoa Yến. Nói trắng ra là xem mắt tập thể. Tất cả con quan, thanh niên thiếu nữ trong độ tuổi trăng tròn được mời tham dự.

Ừ, nhưng cô không nhận được vé mời ,chắc chắn là họ Tô kia giấu đi rồi. Nhưng hệ thống kêu gào một, hai phải tham dự bữa tiệc vớ vẩn này, nghe nói là có sự kiện quan trọng cần ta tới mạt sát hào quang.

Vậy phiếu mời đâu?

[chúng ta có thể lấy của người khác ]

Là cướp a!

[...]

...

Đại tiểu thư thấy Tô Nhan xuất hiện ở bữa tiệc thì rất tức tối, nhưng sau đó lại nhanh bình thường trở lại, quét cái đuôi khổng tước của nàng ta,kiêu ngạo như đi dạo trên sân nhà.

Dưới sự hỗ động không ngừng của đại tiểu thư, mỗi người đều lập nhóm ba, bốn người đứng chung một chỗ, mà mình cô thì bị cô lập một mình.

Nguyên chủ lúc này : éo quan tâm, tỷ đứng một mình thì vẫn là bá vương thực nhân hoa. Ăn thịt các ngươi xương cốt không còn.

[...]

Sau đó rất nhanh nhìn thấy đại tiểu thư đứng chung cùng với một thanh niên cao - tuấn - sang chảnh . Nói chuyện rôm rả vui vẻ, nhìn rất xứng đôi, nữ tài sắc trai sáng chói .

Hai đứa kia chim chuột chán chê, đột nhiên tiến lại phía Tô Nhan.

"nhị muội, giới thiệu với muội đây là nhị hoàng tử! Còn đây là công tử A, công tử B, C, D, X, Y, Z...... " Tóm lại : Đây là chồng (tương lai) của chị, sáng chói nhất trong lũ vịt giời này. Em có thấy không? Ghen tị không?

Đại tiểu thư cười nói, đến khóe mắt cũng có thể vểnh lên sự kiêu ngạo .

Thế rốt cuộc mẹ trẻ này muốn gì?

"Nhị muội mới từ quê dưỡng bệnh lên, có thể còn nhiều điều chưa biết. Có thể hỏi bọn họ, đây đều là đồng liêu của nhị hoàng tử. Nếu có gì khó khăn, muội cứ nói thẳng với tỷ "

Giả bộ tỷ tỷ tốt, khoe cái friendlist hờ của nàng ta thì có ích gì ?

" 1000 lượng bạc, tỷ cho vay không? "

"..."

Đại tiểu thư không kịp phản ứng, nói vậy khoe khoang cho sang mồm thôi, chứ không nghĩ Tô Nhan thực sự đáp lại lời nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.