Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 26: Thằng hề thanh mai trúc mã (3)




Sau đó Liễu Nhu phải đi tìm Lâm Mạt nhờ giúp đỡ . Lâm Mạt sắp xếp cho họ một căn nhà nhỏ.

Nhưng Liễu dì ở Liễu phủ sung sướng đã quen, làm sao chịu nổi cảnh căn nhà nhỏ bé đơn sơ, lại không có người hầu thế này ! Đã vậy còn phải mặc áo vải thô, không trang sức, kém sang. Thế là Liễu Nhu lại ở trước mặt Lâm Mạt xoát đáng thương, càng cảm động, hắn ta càng đưa nhiều đồ tới tiếp tế hai mẹ con Liễu Nhu. Có thể nói là sau khi rời phủ ,hai mẹ con Liễu Nhu vẫn sống rất tốt.

Lại nói về hai nhà Liễu - Lâm. Liễu gia là kinh thương, của cải giàu có sung túc nhất thành . Lâm gia nghe nói trước kia từng có một vị lão tổ đỗ đạt to tới chức thừa tướng ,sau về hưu nghỉ tại thành nhỏ này ,mở lớp sách dạy chữ ,người người nghe tiếng thơm gửi con vào . Có thể là muốn gần người dính hương, để bản thân đi thi cũng đỗ đạt. Lâm gia có thể nói là thư hương thế gia.

Lại nói trước kia Liễu Như Yên lúc mới quen Liễu Nhu, cho rằng nàng đơn thuần nên rất nghe theo ý kiến của nàng ta. Nàng ta nói Lâm Mạt thích những cô gái trưởng thành, trang điểm đậm như lão thái bà, Liễu Như Yên cũng tin. Nàng ta nói Lâm Mạt muốn cưới người giỏi chịu đựng, Liễu Như Yên mấy lần bị bọn họ làm mất mặt vẫn như cũ không nói gì giải thích, cho rằng Lâm Mạt sẽ hiểu mình. Nàng ta nói rằng....

Mẹ nó! Chị gái về đến nhà, bằng tốc độ ba tiếng ,quét sạch từ trên xuống dưới vết tích Liễu Nhu để lại. Ngồi trên ghế, với gương mặt sáng bóng sạch sẽ, thỏa mãn uống trà.

Lâm Mạt hôm sau đó lại tìm đến Liễu phủ, đòi công đạo cho Liễu Nhu.

Có đứa ngu nào có thể chịu đựng được việc vị hôn thê /hôn phu của mình đi nói giúp người khác ,mà vẫn chịu đựng giữ mối quan hệ của hai người? Nhưng nguyên chủ cũng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của thời đại này nên mới không dám cự tuyệt giải trừ luôn được cuộc hôn nhân được đính ước từ bé này.

Nguyên chủ không làm được, chị gái nhỏ làm được! Còn có thể làm rất tốt!

"Như Yên, ngươi ra đây cho ta! Hôm nay nếu ngươi không cho Nhu nhi một cái công đạo, ta nhất định sẽ không thú loại nữ nhân điêu ngoa lại đố kỵ như ngươi! "

"Làm như ta muốn lắm ý ! Vậy giải trừ hôn ước đi! "

Sau đó đóng cửa cái sầm.

Lâm Mạt chỉ là muốn dọa nạt nàng ta, ai ngờ người ta mang giấy báo hủy hôn tới tận cửa. Còn sợ nhân gia chối nợ, ra đường rải đầy giấy hủy hôn, tố cáo toàn dân thiên hạ, hai nhà Lâm - Liễu đoạt tuyệt quan hệ. Nhà trọ, khách điếm còn đem bọn họ kể thành truyện tình tay ba lan rải, cẩu huyết, để thu hút khách quan tới điếm .

Sau đó ,mẹ Lâm Mạt tới Liễu phủ nói lý .

"Ai da, Liễu đại nha đầu a, lớn thế này rồi a! Đều trổ mã tới mức này rồi a, xem ra Lâm dì già rồi, không theo kịp người trẻ các ngươi rồi "

"Đúng vậy a, ngài bận nhìn Lâm Mạt cùng Liễu Nhu âu yếm mà tán dương, làm gì rảnh tới mức tới xem một nha đầu trên danh nghĩa hôn thê như ta đâu! Nếu không phải ta làm lớn chuyện, chắc cả đời này đều không thấy được mặt Lâm dì nữa rồi! "

"Đều là Lâm dì không tốt, không dạy dỗ tốt tiểu tử kia, để nó quên mất vị hôn thê như con"

"hơn nữa, ai da con xem nam nhân ai mà không có tam thê tứ thiếp, để mở rộng nỗi dõi tông đường. Con sau này về làm đương gia chủ mẫu, đương nhiên muốn rộng lượng. Nếu không sẽ bị người đời chê cười! "

"Hừ! Đều hủy hôn rồi, làm gì còn sau này. Còn chê cười, bây giờ đại gia đều biết rồi, nên cười sớm đã cười. Ta không ngại! "

"..."

Mẹ Lâm Mạt còn muốn mượn chuyện này chê trách một phen, ai ngờ nha đầu này nói chuyện quá thẳng thắn, căn bản không thể khuyên răn. Bắt đầu lấy giá trưởng bối ra đe doạ.

"nhưng chuyện hôn sự, là cha mẹ làm chủ. Một đứa nha đầu như con, nói hủy là có thể hủy sao ?"

Có lẽ trước kia Lâm mẫu cũng từng nói như thế với Liễu Như Yên, nên mới có hiệu quả. Với chị gái nhỏ....

Cô vẫy tay ,gọi tiểu nha hoàn bên cạnh lại ,thì thầm một chút. Tiểu nha đầu lúc đầu hơi kinh sợ. Sau bị nhét hai thỏi bạc vào tay ,lập tức chạy đi làm.

Lâm mẫu thấy Liễu Như Yên bình tĩnh uống trà không nói gì, cho là cô bị làm khó xử, định tiến lại tiếp tục ức hiếp, rèn sắt khi còn nóng. Ai ngờ ....

Ào!

"Phi! Cái gì vậy..... ?"

Lâm mẫu nhìn sang tiểu nha hoàn tay vẫn cầm xô nước, tức giận hùng hổ mắng to. " Xú nha đầu từ đâu tới không hiểu phép tắc.... "

Khi Lâm mẫu giơ tay muốn cho tiểu nha hoàn bạt tai, thì đột nhiên bị người đạp một phát . "A.... "

"Cô.... Liễu nha đầu, sao con có thể bao dung nô bộc không hiểu chuyện như vậy được? Con xem nó làm gì ta này? "

"ta bảo nàng ta giội đấy! Cái mồm bà thối quá, nói nhiều vô nghĩa ,lại khó nghe. Giội một phát xem có sạch hơn không ?"

"Quả nhiên, hoa sen trong bùn còn phát hương thơm . Bà là thối từ trong phát ra, giội nước cũng chẳng sạch được! "

"người đâu, tiễn khách! Còn muốn để đống này bốc mùi trong nhà tối ngủ cho thơm sao?! "

"Cô.... !"

Gia đinh nhanh chóng kéo bà ta ném ra cổng lớn, đóng cái sầm. Mà Lâm mẫu thì trợn tròn mắt, miệng muốn mắng lại không tìm thấy lời. Ở cổng lớn đập cửa tới nát họng không được, thì bỏ về.

....

Tiểu nha đầu sau khi đuổi được Lâm phu nhân đi thì bắt đầu huyên náo.

"tiểu thư, vừa rồi người thật soái! "

"người không biết lúc trước Lâm phu nhân kia quá đáng thế nào đâu. Rõ ràng người cùng Liễu Nhu tới phủ thỉnh an, bà ta lại chỉ nhìn Liễu Nhu, không thèm quan tâm tới ngài. Hai người họ còn cười cười nói nói vui vẻ. Người không biết, còn tưởng Liễu Nhu mới là vị hôn thê của con trai bà ta đâu?! "

"em sớm nhịn bà ta lâu rồi ! Hôm nay tiểu thư làm quá tuyệt, quá đã! Lâu lắm rồi mới được xả hơi thoải mái như vậy! "

"nhưng mà tiểu thư, nhỡ như lão gia trở về... "

"không sao đâu! Là ai về cũng không thể thay đổi quyết định của ta! "

"bà già kia bốc mùi thật đấy! Em đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa! "

"dạ, tiểu thư! "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.