Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 15: Nữ hoàng tại thượng (3)




Quan viên ngoài việc sáng phải lên triều sớm, còn phải chạy 100 vòng mới được về.

Đối với quan võ, đây là điều bình thường, đối với quan văn, đây là địa ngục hành xác. Có người muốn xin miễn giảm số vòng chạy, hoặc lấy lí do thân thể không khỏe để không tham gia , trốn ở nhà đều không được, đều là có binh lính tới tận nơi gông cổ họ đi thực hiện nghĩa vụ.

Có điều sau đó có người lén lút đút lót cho binh lính, phải đút rất nhiều lần mới được tạm tha. Mọi người truyền tai nhau, rất nhiều quan văn cũng đút lót binh lính, họ phải bỏ ra một số tiền lớn để không cần phải thực hiện cái nghĩa vụ này hàng ngày.

Mà binh lính sau khi nhận đút lót xong thì phải nộp lên cho nữ hoàng Thu Dao. Cho nên giờ này nàng ta đang ngồi đếm tiền.

Đã nói là đại hội thể thao có thể kiếm tiền rồi mà các ngươi không nghe.

[...] Ra đây là hình thức cướp bóc kiểu mới.

Thượng Quan Uyển Nhi sau một ngày bị hành xác, mông nàng ta giờ này đã muốn nở hoa. Muốn xin nghỉ mấy ngày không lên triều, nhưng bị bác bỏ, sau đó có quan văn khác nhắc nhở nàng ta có thể thông qua binh lính đút lót. Nhưng nàng ta cũng không nghe, ương ngạch nghĩ rằng tới thì tới ,xem Thu Dao làm gì được nàng.

Đối với việc thượng triều ,phải nghe một đám quan văn lải nhải mấy thứ vô dụng, sau cùng còn bị ép đưa ra phương án giải quyết. Thượng Quan Uyển Nhi nghĩ đến không có ai giúp nàng ta, xem nàng đối đáp ra sao, xử lý thế nào. Cuối cùng chắc chắn cũng sẽ đến cầu xin nàng giúp thôi.

Nghĩ hay lắm !

"bệ hạ, chuyện này phải giải quyết thế nào? "

"còn hỏi trẫm giải quyết thế nào? Trẫm cho các ngươi quyền lực để trưng bày? Chút chuyện này cũng không làm xong, vậy ngươi tự mình cách chức, bãi quan về quê làm ruộng đi! "

"Từ hôm nay trở đi, việc ai người lấy làm, trẫm chỉ muốn nghe kết quả. Quan viên nào làm tốt thưởng 100 lượng bạc, làm không tốt hoặc cố ý tới hỏi thăm dò ý kiến trẫm, phạt 1000 lượng !" Ở hiện đại, làm việc không tốt chính là đánh vào kinh tế mà phạt thì mới biết sợ mà làm tốt được. Đâu có giống như đám này, ăn không ngồi rồi, rảnh hơi còn có thời gian tới làm khó chủ .

"bệ hạ, phạt như vậy không phải rất quá đáng sao? "

"đi ra ngoài chạy 30 vòng, chạy xong rồi mới quay lại! "

"..."

"lời trẫm nói là thánh chỉ ! Các ngươi có thể có ý kiến , nhưng trẫm không muốn nghe, nên tốt nhất hãy cứ sẽ giữ chúng nó ở trong lòng đi! "

"bãi triều! "

"A, đúng rồi, Thượng Quan ái khanh đừng về vội, chạy xong 100 vòng rồi về . Bổ thượng cho lần trước thiếu! "

"nhưng rõ ràng là bệ hạ... "

Thượng Quan Uyển Nhi chưa nói xong đã bị cắt ngang.

"Khanh là thần tử hay trẫm là thần tử? "

"Thần! " Nàng ta cắn răng nói. Còn không quên trừng mắt lại.

Ta sợ quá nha!

"Là thần tử thì phải nghe quân, Thượng Quân ái khanh, hành động này của ngươi được xem là gì? Khi quân phạm thượng! "

"Nếu ái khanh muốn nhận 'đặc ân', trẫm không ngại giúp Thượng Quan ái khanh ôn tập một chút ! Người tới.... "

Thu Dao nói như đọc rap, một lèo nhanh chóng chạy đề tài. Biểu hiện phất tay muốn gọi người thì đột nhiên Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng .

"Thần đi! " Sau đó nhanh chóng gia nhập hàng ngũ quan viên chạy bộ quanh cung điện.

Có điều thể lực của quan văn vốn yếu nhớt, lại thêm cơ thể nàng ta đang mang thương. Không chạy được vài vòng thì dừng nghỉ thở dốc. Có điều binh lính bên cạnh không ngừng thúc dục nàng ta chạy đi, còn cầm theo mũi giáo chĩa vào uy hiếp. Thượng Quan đại nhân chạy không tới mười vòng thì ngất xỉu, thế là bị đưa về phủ.

Thu Dao nghe tin, thầm nhủ : tám chín phần mười là giả bộ. Nếu là quan viên khác nếu không ói tiền ,thì sẽ bị nàng sai lính giội nước cho tỉnh rồi chạy tiếp. Nhưng ai bảo vị này là 'Thượng Quan ái khanh' của trẫm đâu chứ ,một lần mà chơi chết nàng ta thì lấy ai đi mạt sát hào quang.

[...]

Sau đó vị hoàng phu Hàn Yên trên danh nghĩa muốn gặp Thu Dao. Chắc chắn là nhận tin của Thượng Quan kia nói gì đó, nên tới đây vấn binh khởi tội? Tới vừa lúc, thằng cha này cũng cần mạt sát một chút. Cái vị nhị hoàng tử kia lần trước còn chưa kịp chơi chết hắn ,hắn đã rớt đài rồi, có chút không thú vị.

[...] Rốt cuộc là ai một bên thúc đẩy, đá hắn rớt đài sớm hử?

"Thu Dao, nàng làm vậy là có ý gì? "

"..." Đơn giản là tìm đánh đó!

"Thượng Quan đại nhân là đại thần của nàng trong triều, làm vậy nàng không sợ sẽ khiến các đại thần khác bất mãn sao? "

"..." Có sao? Cứ tới, chúng ta ôn tập ngày đại hội thể thao.

"hơn nữa, nàng không nói lý, nàng..... "

CMN hắn còn muốn lải nhải tới bao giờ, xông lên đánh một trận không phải tốt hơn sao ?

Thu Dao trước kia là mắt mù mới nhìn trúng loại cực phẩm này.

[Thu Dao lúc quen biết với hắn là một bộ lương nam hiền thục hiểu chuyện. Hắn bây giờ dính quá nhiều chuyện thế tục, sớm không còn trong sáng, thanh thuần nữa rồi ]

Thanh thuần, trong sáng? Là ngu xuẩn thì có .

Ngươi nói xem, kể cả khi Thu Dao không sủng ái hắn, thì hắn vẫn có thể sống vinh hoa phú quý, không phải vất vả một đời.

Nay lại lựa chọn cùng Thượng Quan Uyển Nhi mưu đồ tạo phản, là có phúc không biết hưởng, là lòng tham không đáy ,lấp không đầy.

Có tham vọng ,nhưng lại không có thực lực. Kể cả khi hắn lên ngôi vua thì sao, còn không phải nằm trong tầm khống chế của họ Thượng Quan kia sao?

Hơn nữa kết cục của một kẻ phản bội, sẽ tốt đến cỡ nào? Là chưa từng nghĩ tới, hay là căn bản tự tin mình sẽ không rớt đài?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.