Xin Hãy Yêu Em

Chương 53: Giấc mơ




Sáng hôm sau.

Băng Thiên đã chuẩn bị lại quần áo đầu tóc. Sáng nay anh đi làm từ rất sớm chỉ có 1 người lái xe chạy vào gấp gáp nói.

- Thiếu phu nhân! Lúc sáng thiếu gia có căn dặn sáng nay khi nào cô đi đâu thì tôi sẽ là người lai cô.

Khuôn mặt Băng Thiên vô hồn ánh mắt nhìn vào khoảng không gian bên ngoài như người không có sức sống. Anh gấp gáp muốn bỉ con đến mức kêu người đến đây chờ cô sẵn chỉ chờ trực khi cô ra thì đưa thẳng cô đến bệnh viện. Này là sợ cô chạy mất hay sao?

Băng Thiên không nói gì chỉ gật đầu và bước ra khỏi nhà. Ngoài trời hôm nay vẫn se se lạnh vì tiết trời mùa xuân vẫn chưa qua đi. Người lái xe nhận được sự đồng ý của cô chạy vội đi lấy xe để đón cô.

Hôm nay không hiểu sao vẫn là cái sân ngày ngày cô bước đi, thường ngày thấy nó rất dài không hiểu sao hôm nay nó lại ngắn như vậy? Tưởng chừng như chỉ cần bước 1 bước là có thể rời khỏi căn nhà này. Những bước chân nặng trĩu khiến cô bước đi khó khăn và nặng nhọc.

Khi ra đến cổng, tài xế đã mở cửa xe chờ cô bước vào cung kính cúi đầu. Mọi khi cô có đi đâu chăng nữa thì cũng sẽ không có người đưa đi đón về như thế này chỉ mình cô tự lái xe đi rồi lại tự lái xe về. Nhìn cảnh này cô nhếch môi cười khinh bỉ.

Bước lên xe ngồi Băng Thiên ngước nhìn không khí xung quanh cảm thấy thật nặng lòng, nhìn những đưa bé cười đùa với cha mẹ chúng khiến cô chạnh lòng.

Cứ nghĩ đến sắp phải rời xa vé con chỉ còn lại mấy chục phút nữa thôi mà cũng thấy trôi qua thật nhanh. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn bao giờ hết.

Sờ chiếc bụng nhỏ ấm nóng của mình bất giác cô mỉm cười hạnh phúc. Lần đầu tiên biết được bản thân có con cô cũng đã hạnh phúc biết nhường nào vậy mà hôm nay…

30phút sau.

Tại cửa bệnh viện. Cô đang chờ đến số của mình bước vào trong phòng phá thai mà trái tim cô đập liên hồi, sợ hãi đến cùng cực. Ở đây không nhiều người đi phá thai hầu như người ta đến siêu âm, đi đẻ là chủ yếu. Ngước nhìn những đứa bé chào đời, được ba mẹ chúng chào đón thật hạnh phúc biết bao vậy mà con cô không có phúc được hưởng tình yêu thương của cha mẹ nó.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên đánh tan dòng suy nghĩ của cô. Băng Thiên chạy ra 1 góc khuất mà nghe máy. Khi nhìn thấy tên người gọi là Bà Dương thì cô có chút chạnh lòng. Tay run cố kìm lại cảm xúc để nghe máy.

- Alo! Mẹ à.

- Con đang ở đâu?

Nghe bà trực tiếp hỏi cô có chút chột dạ thức thời chưa tìm ra được câu trả lời nhưng nhanh chóng trí não cô đã nảy số.

- Con đang ở chỗ làm mẹ à.

Lúc này bà Dương mới thở phào nhẹ nhõm, tiếng thở dài ấy Băng Thiên cũng nghe thấy được nhưng bản thân lại không vui chút nào khi nói dối bà.

- Ừm! Đang ở chỗ làm thì tốt. Làm mẹ sợ hết hồn.

- Sao vậy mẹ?

Lúc này bà Dương mới bình tĩnh kể lại giấc mơ đáng sợ của mình cho Băng Thiên nghe.

- Lúc nãy đang ngủ mẹ chợt mơ thấy có 1 đưa bé gọi bà nội ơi bà nội ơi mà mẹ không thể chạy đến được đột nhiên mẹ thấy con đang nằm trong bệnh viện máu chảy nhiều quá mà… Mẹ còn thấy con phá thai.

THỊCH.

Nghe bà nói trái tim cô lỡ mất 1 nhịp há hốc mồm khó thở không biết nên nói gì thì đột nhiên cánh cửa phòng bệnh bật mở 1 cô y ta bước ra gọi tên.

- MỜI CÔ BẠCH BĂNG THIÊN VÀO PHÒNG MỔ.

Tiếng gọi đó rất to không thể không nghe thấy được. Khi tiếng gọi ấy vừa dứt Băng Thiên như chết lặng còn đàu dây bên kia bà Dương cũng đã cảm nhận được có điều chẳng lành vội gọi cô la hét trong điện thoại.

- Băng Thiên! Con mau bói thật chi mẹ biết, con đang ở đâu? Mau ra khỏi nơi đó cho mẹ. THIÊN THIÊN.

Lúc này tai cô đã ù đi rồi không còn nghe thấy bà nói gì nữa nước mắt đã rơi xuống từng hạt. Cô không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Băng Thiên chỉ để lại câu nói nghẹn ngào cho bà Dương rồi tắt máy bước vào cửa tử thần.

- Mẹ! Con xin lỗi.

TÚT TÚT TÚT…

Mấy tiếng ngắt kết nối vang lên đều đều bà Dương đứng chết lặng nhìn vào khoảng không vô định… vậy kà giấc mơ của bà…đã thành hiện thực.

Bà Dương giật mình trở lại hiện thực vội giục ông Dương nước mắt đã chảy xuống luống cuống, vội vàng không kịp để cho ông Dương hiểu gì đã nói.

- Nhanh! Mau lấy trực thăng tư nhân đến đây chúng ta cần phải về nước ngay bây giờ.

Thấy vợ mình vội vàng thì ok g Dương giữ bà lại mà nói.

- Bà từ từ đã nào. Có chuyện gì nói tôi nghe coi.

Nghe ông nói bà càng tức giận hơn lớn tiếng quát đồng thời còn không quên hộn đồ vào vali mà kéo ông theo ra ngoài.

- Giờ này mà còn từ từ già nữa? Thiên Thiên nó đang đi phá thai rồi kìa.

Nghe đến đây ông trợn mắt kinh ngạc lập tức kêu người lấy máy bay tue nhân đến và 2 người trở về nước nhanh chóng.

Trên đường về bà còn gọi cho Băng Thiên mấy chục cuộc mà cô không nghe máy cả Tử Phong cũng vậy. Điều này khiến bà lo lắng hơn nước mắt cứ chảy dài. Ông Dương có an ủi vai nhiêu thì bà càng lo lắng bây nhiêu chẳng lẽ lời bà già hôm mùng 1 nói đã thành sự thật?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.