Vừa Thoát Khỏi Game Giải Đố Lại Bị Kéo Vào Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 5: Trường học xác sống




Mà lúc này tiếng gõ cửa phòng cũng vang lên, một âm thanh lạnh lùng, trong trẻo cất tiếng nói: "Mở cửa."

Một người chơi mới nghe được có người mới khác đến liền đứng dậy mở cửa.

Đập vào mắt mọi người là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và lạnh lùng, cặp mắt đỏ nhạt trên khuôn mặt ấy lạnh lùng nguy hiểm đến cực điểm, nhưng cũng toát ra một loại quyến rũ khiến người ta phải đắm chìm. Cậu thản nhiên đi vào trong sự im lặng của mọi người kéo theo hai tên nhút nhát đang bám sau lưng cậu vào theo, rồi lập tức đóng cửa.

Ngay lúc mọi thứ đang im lặng thì có một âm thanh máy móc vang lên.

"Chúc mừng các người chơi đã tìm thấy đủ đồng bạn của mình. Phần thưởng đã được gửi vào không gian hệ thống, xin người chơi kiểm tra và nhận."

"Tiếp theo người chơi có thể lập tức đi giải cứu học sinh trong trường hoặc làm nhiệm vụ chính của phó bản đợi đến hết thời gian rồi ra ngoài."

Mặt của các người chơi trong phòng hiện lên những vẻ mặt kinh hỉ khác nhau chỉ có Tạ Hoài Du và Cố Lãng là không có chút cảm xúc nào.

Phòng livestream 4444 đã có 7721 người xem.

[Haha thật sự là 1 cái đùi gà sốt phô mai kìa.]

[Thêm 200ml dung dịch tẩy rửa nữa kkkk.]

[Tui giờ lại không muốn xem ẻm chết nữa, tui muốn xem ẻm bị hệ thống chơi mỗi ngày.]

[Cuộc sống này quá không dễ dàng mà haha.]

Phòng livestream 0001 cũng không yên tĩnh chút nào

[Ôi người mới vào đẹp quá vậy, lấy cái thân hình gầy yếu đó mà tới đây được cũng hay thật.]

[Aaa tui muốn bỏ anh nhà qua kia đợi cảnh mỹ nhân chết.]

[Xin lỗi để lầu trên thất vọng rồi tui từ bên kia qua, con hàng đó không có yếu đâu, mạnh như quỷ vậy đó.]

[Không tin đâu, một tí tui phải bay qua đó làm gián điệp báo tin cho mọi người sau nha.]

[Ừm thì tui cũng đi lát quay lại nhá.]

Cố Lãng nhìn màn hình trước mặt khóe môi khẽ nhếch lên một chút, nhẹ đến khó có ai có thể nhận ra.

Sau khi mọi người đã kiểm tra phần thưởng liền bắt đầu thảo luận xem nên làm thế nào để đi cứu mấy học sinh khác trong trường.

Cao Dũng một lần nữa hùng hổ đứng ra nói: "Ba người bọn mày đều là người mới đúng không? Biết điều thì nghe lời tao mà làm, tụi này là người chơi lâu năm, đi theo tụi tao sẽ không chết được, chỉ cần mày giao chút điểm ra là...."

Khi gã chưa nói xong thanh niên trước mắt đã phất tay nói: "Không cần, tôi tự bảo vệ mình được." Nói rồi cậu nhìn hai người sau lưng mình nói: "Còn hai người này làm gì tôi không quản."

Cao Dũng lần thứ hai bị từ chối bắt đầu tức giận: " Mày đừng có mà không biết điều, tiểu bạch kiểm mà còn muốn làm cao à, không có tụi tao bảo vệ mày có sống nổi trước đám xác sống đó không?."

Tạ Hoài Du lạnh mặt nói: "Nếu không muốn chết thì tránh xa tôi ra." Cậu dùng cặp mắt đỏ của mình nhìn gã, Khí thế của huyết tộc bậc cao trực tiếp khiến Cao Dũng sợ đến mềm chân.

Hắn ta hung hăng mắng mấy tiếng rồi quay về chỗ ngồi của mình. Hắn vì cái gì lại sợ hai người mới như vậy, xui xẻo thế nào mà trong cùng một phó bản bị vả mặt hai lần liên tiếp chứ.

Những người khác trong phòng không hiểu sao Cao Dũng chỉ vừa mới mạnh miệng lại đột nhiên sợ hãi run rẩy cả hai chân rồi không cam tâm quay về chỗ ngồi của mình. Hai người kia đã sớm nhận ra Tạ Hoài Du rất mạnh nên vẫn quyết định đi gần cậu.

Tạ Hoài Du nhìn khắp phòng rồi dừng mắt tại vị trí gần chỗ một người đàn ông đang hứng thú nhìn mình. Cậu chậm rãi bước về phía đó, tìm một chỗ trống gần đó ngồi xuống rồi nói: "Nhìn tôi lâu như vậy có ý đồ gì?"

"Tôi thấy cậu có vẻ rất bình tĩnh chắc là rất mạnh nên định xin đi theo." Anh dùng một vẻ mặt ngưỡng mộ kẻ mạnh nhìn cậu, mỗi câu nói đều toát ra vẻ chân thành khiến người chơi ở hiện trường và cả khán giả trong livestream ngơ ra, hắn nói gì cơ, họ nghe lộn có phải không?

[Chết tiệt, lần đầu tiên tôi thấy cái tên này diễn kịch.]

[No 1 mà xin làm đàn em của một người mới, thậm chí hắn còn chả biết năng lực người ta ra sao?]

[Này là bị sắc đẹp làm cho ngốc rồi à.]

[Chồng ơi, anh không được như vậy.]

Tạ Hoài Du nghe anh nói vậy thì ngơ ra một chút, cậu không ngờ câu trả lời của anh lại là cái kiểu ôm đùi này. Nhưng rất nhanh cậu liền nói: "Tôi không định nhận đàn em. Bản thân tôi cũng không có bao nhiêu điểm tích phân hay may mắn để có thể mang theo anh."

Người đàn ông dùng vẻ mặt buồn bã, có chút thất vọng cùng cầu xin nói: "Cho tôi theo cậu đi có được không, độ may mắn của tôi là -100 đó, là người mới nên điểm tích phân hay vật phẩm tôi đều không có gì cả, tôi có sức lực rất lớn có thể làm chân chạy vặt cho cậu."

Tạ Hoài Du từ ánh mắt đề phòng lạnh băng chuyển sang vẻ mặt đồng cảm vô hạn. Cậu đột nhiên vỗ lưng anh nói: "Ra là người xui xẻo à! Người anh em sao này anh có thể đi theo tôi, tuy là tôi cũng không may mắn gì cho cam nhưng tôi đây có đủ năng lực vác thêm một người tội nghiệp."

Cả hai phòng livestream nhộn nhạo cả lên.

Phòng livestream 4444 đã có 8122 người xem.

[Hahahaha Cậu ấy lạnh lùng như vậy mà chỉ vì có người xui xẻo hơn mình trở nên thân thiện hẳn kìa.]

[Lão đại No 1 bảng may mắn giả làm người No 1 bản xui xẻo tui mắc cười quá mấy má ơi.]

[Lão nam nhân họ Cố kia quá vô sĩ rồi sao có thể xạo như vậy chứ, mỹ nhân cậu đừng để hắn lừa.]

Tạ Hoài Du không biết người trước mặt nói dối chỉ thấy may mắn vì tìm được tri kỉ, thì ra trên đời này còn có người xui hơn cả cậu, đúng là chuyện hiếm có khó tìm mà, cậu nhẹ nhàng nói: "Vậy là sáng giờ anh có nhận được phần thưởng gì không?"

Cố Lãng mặt không đỏ tim không đập nói: "Tôi giết 20 xác sống được 1 cái rương nhưng chỉ mở ra được 1 miếng băng gạc thôi."

Tạ Hoài Du nghe vậy nụ cười trên khuôn mặt lạnh nhạt càng hiện rõ thêm một chút cậu hào phóng nói: "Anh xui thật, tui có dư ít điểm tích lũy mua cho anh một ổ bánh mì nhé, ăn một chút rồi chúng ta đi cứu đối tượng nhiệm vụ."

"Được, cảm ơn cậu."

Tạ Hoài Du lập tức vào cửa hàng hệ thống mua một chai sữa 50 điểm tích phân và 1 ổ bánh mì 70 điểm tích phân chia cho anh. Cậu cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hẳn ra. Ít nhất mình còn mở được dao này kia còn người này chỉ mở được mỗi 1 miếng băng gạc không có tác dụng gì thật sự là quá đáng thương mà.

Phòng livestream 0001 đang có 21045 người xem.

[Nhìn vẻ mặt thương hại của cậu ta mà tui cười muốn chết.]

[Cố lão đại lúc sáng nay rõ ràng thu được không dưới 10 cái gương mở ra toàn vũ khí lợi hại không mà ổng không biết ngại nói mình đáng thương như vậy.]

[Bà nó lão nam nhân này mặt dày quá, anh vậy mà không có liêm sĩ nhận một ổ bánh mì từ một kẻ nghèo.]

[Người mới phòng live 4444 kia thật tội nghiệp, bị lừa mà còn vui vẻ như vậy.]

Nguyễn Nhạc thẹn thùng nhìn hai người đàn ông đẹp trai ở gần đó mà bắt đầu suy nghĩ, cô ta biết mình yếu ớt chỉ được cái vẻ ngoài xinh đẹp nếu muốn sống chỉ có thể bám lên người kẻ mạnh mà hai người này ở đây có vẻ là mạnh nhất nên cô ta liền nghĩ đến việc bám lên một trong hai người.

Nhưng Tạ Hoài Du là ai chứ, cậu đã quá quen với mấy chuyện giữa người mới và người cũ ở trò chơi giải đố trước kia rồi. Nên khi vừa phát hiện tầm mắt của Nguyễn Nhạc Nhạc cậu liền dùng đôi mắt sắc bén liếc qua. Cô ta lập tức hoảng sợ khi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu. Tâm tư không trong sáng gì gì đó lập tức bị thổi bay. Tạ Hoài Du đột nhiên thấy con hệ thống ở trò chơi bên kia cũng khá tri kỉ chọn cho cậu con mắt được việc phết.

Một lát sau đoàn người bắt đầu lên đường đến các địa điểm có chấm đỏ trên bản đồ.

Người mới đều đi theo Cao Dũng và Trần Vô Minh đi một hướng. Còn hai người được Tạ Hoài Du cứu tên là Hoa Tuyết và Chu Cường thì một mực đòi đi theo cậu.

Tạ Hoài Du thấy hai người này nhân phẩm có thể tạm tin nhìn có vẻ không đâm sau lưng mới miễn cưỡng vác theo cùng đi với mình theo một hướng khác trên bản đồ. Cố Lãng một mực giả một kẻ ngu chỉ có sức mạnh ngoài ra không có gì khác đi theo Tạ Hoài Du.

Tiểu kịch trường: Một phó bản thần quái nào đó.

Tất cả mọi người kể cả Tạ Hoài Du đều bất lực nhìn thứ bí ẩn giết hết người này đến người khác cho đến khi nó sắp giết Tạ Hoài Du thì người luôn miệng bảo không có may mắn không có tích phân, thiên phú không đổi nổi, trực tiếp dùng tay không xé đôi con quỷ trước mắt mọi người.

Hiện trường lật xe không ai ngờ tới lại xảy ra.

Tạ Hoài Du cười như không cười nhìn Cố Lãng.

"Ha, giả bộ giỏi thật đấy, đến tôi còn không biết cơ."

Cố Lãng nhớ lại hành vi manh động của mình lập tức sợ hãi nói: "Vợ ơi! Em nghe anh giải thích đã."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.