Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

Chương 24: 24: Hoàng Hôn Khó Quên




Thanh âm trầm thấp, cứ như đang mang theo chút trách móc chút giận hờn pha lẫn chút yêu thương nhung nhớ khẽ vang lên bên vành tai An Kỳ.

Chiếc cằm thon gọn của ai kia lúc này đã yên vị trên vai cô, từng hơi thở nóng bỏng đang phả nhẹ nhàng lên vùng cổ trắng nõn nà khiến cơ thể cô bất giác run lên.

Giọng nói này đối với cô lại quá đỗi quen thuộc, suốt bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm nhưng ngay lúc này, bản thân lại không dám tin rằng người đang chiếm giữ thân thể mình là chàng trai bấy lâu nay vẫn nằm trọn trong trái tim.

Đôi môi mềm mại khẽ mấp máy, cố đưa những âm thanh lí nhí nơi cổ họng phát ra ngoài

"Anh..anh là ai?"

Trình Hạo Phong cong môi cười nhẹ rồi tiếp tục trêu đùa

"Em đoán xem? Tôi có phải người trong lòng của em không?"

Cách nói chuyện này kèm theo giọng nói tà mị ấy lần này An Kỳ có thể khẳng định được anh chính là ai.

Cô đưa tay xuống gỡ đôi tay ai đó vẫn đang siết chặt nơi vùng eo mình rồi xoay người lại với nụ cười rạng rỡ,vui mừng trên môi, khẽ gọi tên người thanh niên ấy

"Trình Hạo Phong..."

Hai cánh môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ ẩn sâu trong đó chính là sự hài lòng.

Trong căn phòng giờ đây chỉ còn chút ánh sáng le lói từ bầu trời chiếu vào xuyên qua khe cửa sổ, Trình Hạo Phong dùng ngón trỏ nâng nhẹ chiếc cằm nhỏ gọn lên rồi từ từ cúi sát xuống.

An Kỳ có thể nhận ra hơi thở nóng ấm của anh ngày càng gần với mặt mình hơn, cả người cô lúc này đã căng thẳng đến mức chẳng thể nào cử động được nữa, đôi mắt long lanh chỉ biết nhắm chặt lại trong sự hồi hộp ngại ngùng.

Giữa hai đôi môi lúc này chỉ còn cách nhau vào mi li mét, cứ tưởng cảnh tượng hôn nhau mãnh liệt sau bao ngày xa cách sẽ diễn ra, chính An Kỳ cũng đang thầm nghĩ như thế.

Nhưng không, Trình Hạo Phong vẫn giữ lại một khoảng cách nhất định, anh không hôn cô mà chỉ khẽ cười.

" Em chắc chắn tôi là Trình Hạo Phong thật sao?"

Câu hỏi nửa thật nửa đùa của anh khiến An Kỳ thoáng hụt hẫng, cô mở mắt ra ngước nhìn người đàn ông mang trên người nét đẹp phong trần, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sức hút khó cưỡng.

Tuy chỉ có chút ánh sáng phản chiếu qua nhưng An Kỳ có thể bắt gặp được ánh mắt mị lực của Trình Hạo Phong đang nhìn mình, cũng chính vì ánh mắt này mà ba năm về trước cô đã thầm trao trọn tấm chân tình cho người đàn ông trưởng thành, có phần lạnh lùng này.

Ngắm nhìn anh thật lâu, vẫn trong tư thế kề sát bên người anh, cô không trả lời câu hỏi vừa nghe được mà chỉ mỉm cười rồi lấy hết can đảm ra kiễng nhẹ chân lên mạnh dạn đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.

Trình Hạo Phong hoàn toàn bất ngờ trước hành động này của cô, chỉ là một cái chạm môi lướt qua trong vài giây ngắn ngủi nhưng lại mang tới cho anh một cảm xúc đặc biệt.

Nếu là cô gái nào khác lúc này không biết đã bị anh đối xử nhẫn tâm đến thế nào rồi, nhưng hiện tại người vừa cả gan cướp mất nụ hôn đầu đời của anh lại chính là An Kỳ, người con gái khiến anh không đêm nào có thể ngừng nhớ nhung chờ đợi.

Chính anh cũng không biết thứ cảm giác với cô là gì, nhưng khi đối diện với người con gái này anh lại muốn che chở bảo vệ, muốn thấy nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên đôi môi nhỏ nhắn ấy.

Vừa hôn xong, An Kỳ đã ngại đến hai má đỏ bừng, cô cũng có thể nhận ra nhiệt độ cơ thể anh cũng đang tăng lên nên vội rời khỏi thân hình cao lớn kia.

Trình Hạo Phong cứ như vừa bị thách thức sức chịu đựng, khóe môi anh bất giác hiện ra nụ cười gian tà rồi bước tới gần An Kỳ.

Anh tới một bước, cô lại dè dặt lùi xuống một bước cho đến khi đụng trúng thành giường cô mới hoảng hồn đưa hai tay lên chắn trước ngực anh.

"Em..em xin lỗi..

em không cố ý đâu..

Anh tha thứ cho kẻ ngốc nghếch này một lần được không?"

Trình Hạo Phong vẫn giữ trạng thái im lặng, anh nắm lấy đôi bàn tay đang đặt trên ngực mình rồi áp sát đến thân hình nóng bỏng đang ẩn hiện mơ hồ dưới ánh nắng chiều tàn, An Kỳ bối rối vội né tránh thì cơ thể mất đà ngã ngửa xuống giường ngủ phía sau, vì hai tay đã bị anh nắm chặt nên kéo luôn anh cùng ngã xuống.

Hai thân thể nằm đè lên nhau, những nơi không có quần áo che chắn da thịt cứ như thế mà ma sát với nhau.

Cả hai cơ thể đều bắt đầu tăng nhiệt độ dữ dội, An Kỳ sợ hãi nhắm tịt mắt lại,đến thở cũng chẳng dám thở mạnh.

Trong gian phòng tĩnh lặng phảng phất chút ánh nắng chiều tàn xuyên qua khe cửa sổ rọi thẳng khuôn mặt mị lực đã lộ rõ sự hứng tình trong ánh mắt.

Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc rũ xuống gương mặt thanh tú, hai phiến môi mỏng đang run rẩy lên vì sợ trông càng trở nên thu hút, cứ như đang thôi thúc ngọn lửa kích tình đã ngủ vùi bấy lâu nay sâu tận trong đáy lòng.

Anh có thể nhận thấy cậu nhỏ của mình đã muốn thoát ra khỏi hai lớp quần, nó nóng hổi và căng cứng lên đến mức khó chịu khi đang ma sát với vật thể múp míp dưới cặp đùi thon dài.

Bàn tay hư hỏng cũng bắt đầu không chịu để yên mà luồng qua chân váy, nhẹ nhàng mân mê cặp mông đẩy đà khi ngọn lửa dục vọng trong anh đã ngày càng dâng cao.

Ngay giây phút này anh nhận ra cơ thể mảnh mai dưới thân mình đang từng đợt run lên thì càng không chịu thêm được nữa.

Anh từ từ cúi xuống, chuẩn bị chiếm trọn phiến môi ngọt ngào.

"Đừng mà..

xin anh..."

Giọng nói nỉ non, khẽ thiết tha vang lên khi hai bờ môi chỉ vừa mới chạm nhẹ, Trình Hạo Phong dừng mọi hành động lại sau câu nói của An Kỳ.

Anh định thần trở lại, cố đè nén ngọn lửa dục vọng xuống rồi luyến tiếc rời khỏi tấm thân ngọc ngà kia.

" Tôi ra ngoài chờ em."

Trình Hạo Phong bỏ lại một câu có chút hờ hững rồi đi thẳng ra ngoài.

Lúc này An Kỳ mới dám mở mắt ra, cô ôm ngực thở phào nhẹ nhõm như người vừa thoát khỏi cửa tử trở về.

Ngồi lại trong phòng thêm một chút cho đến khi cảm thấy tâm lý đã thật bình tĩnh cô mới rời khỏi phòng ngủ.

Đi qua phòng khách, lướt mắt nhìn qua phòng bếp vẫn không thấy Trình Hạo Phong đâu, cô đoán chắc anh đang ở ngoài sân nên rón rén đi ra.

Từ đằng sau nhìn tới, anh đang ung dung ngồi đó ngắm ánh trăng vừa mới nhú lên như chưa từng xảy ra chuyện gì đáng xấu hổ.

An Kỳ bước từng bước nhẹ nhàng đến rồi ngồi xuống đối diện với anh.

"Sao không đi tìm tôi?"

Một câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng vài phần hờn dỗi được phát ra từ khóe miệng Trình Hạo Phong.

An Kỳ hoàn toàn ngơ ngác trước câu hỏi của anh, anh đang trách cô không đi tìm anh sao? Nhưng tìm với lí do gì mới được chứ?

"Lấy cớ gì để tìm anh bây giờ.

Nhỡ đâu gặp lại lần nữa anh không nhớ ra em thì sao? Đến lúc đó người xấu hổ lại là em."

Trình Hạo Phong bật cười trước gương mặt ngây thơ này, đúng là chỉ có Lý An Kỳ mới khiến anh cười nhiều như thế mặc dù vẫn không hiểu lí do là gì.

"Đồ ngốc, chỉ cần em cất giọng tôi có thể nhận ra ngay vì không ai nói chuyện ngốc nghếch được như em.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.