Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn

Chương 2817 “Một đám nhãi nhép!”




Triệu Bân quát lớn một tiếng như lôi thần đang phẫn nộ.

Ở trong trạng thái lôi thần phẫn nộ, uy thế của hắn cường đại đến vô cùng, mạnh mẽ đánh tan Phật âm.

Phụt!

Chư Phật bị chấn bay, hộc máu giàn giụa trên bầu trời.

"Ngự kiếm phi tiên".

Triệu Bân thầm quát lớn một tiếng, Hắn còn chưa dùng đến kiếm Long Uyên mà chỉ khép hai ngón tay lại chỉ lên trời thì kiếm khí đã bộc phát, xuất hiện vô số lưỡi kiếm vàng từ trên bầu trời chờ hiệu lệnh của hắn.

Phụt! Phụt!

Chư Phật còn chưa kịp ngã xuống thì đã bị chém giết đẫm máu, hết người này đến người khác rơi xuống, chưa kịp tiếp đất thì đã bị nổ tung thành từng mảnh, cảnh tượng đẫm máu khiến cho mấy nữ cường giả tinh thần yếu nhìn thấy cũng không nhịn được mà nôn khan.

"Lên đường thong thả".

Triệu Bân lãnh đạm nói, ấn quyết trong tay biến đổi, phi tiên kiếm khí tụ tập thành một thanh chiến mâu màu vàng từ khí huyết của hắn biến thành. Thanh chiến mâu như một tia sáng vàng xẹt qua vòm trời đâm thẳng vào thiền sư Thiên Phật.

"Không..."

Thiền sư Thiên Phật rống lên, là tiếng gầm rống từ tận linh hồn, thể hiện sự phẫn nộ, không cam lòng, nhưng nhiều nhất lại chính là sự sợ hãi.

Ngã Phật từ bi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?

Nhưng vào giây phút đó lại thấy sợ, mặc cho có Phật quang tỏa sáng, kinh văn vẫn không áp chế được chiến mâu màu vàng này. Thân Phật tan nát kia bị khí huyết màu vàng chém tanh bành, nổ thành sương mù màu đỏ đen.

“Chết… Chết rồi sao?”

Người xem há mồm.

Cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh cao đấy, vậy mà lại bị một giáo đâm xuyên sao?

Uỳnh! Bùm

Dù thiền sư Thiên Phật đã chết nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Cao thủ trong chùa Thiên Phật đông nghìn nghịt, tất cả đều là cảnh giới Chuẩn Thiên, trong đó có một nửa là Chuẩn Thiên đỉnh cao, số lượng cao thủ khá nhiều, phải nói là ngọa hổ tàng long. Nhị thiên sư của nước Tiểu Nhật là một trong số đó, chỉ cần dùng một thanh đoản kiếm kỳ lạ là đã không cần tốn bao nhiêu sức, có thể trực tiếp tấn công võ hồn.

Người trình độ như Nhị thiên sư, chỗ nào cũng có.

Bọn họ đều có sự ăn ý ngầm: Đó là đuổi giết Cơ Ngân.

“Một đám nhãi nhép!”

Triệu Bân cười lạnh lùng, cầm Long Uyên dính đầy máu trong tay, chân bước đi nghênh ngang như một con sư tử đang xông vào trong đám đông. Đi đến đâu là có kẻ chảy đầm đìa máu đến đó, bước tới đâu là có người té từ trên trời xuống, hắn tắm máu, chiến đấu điên cuồng, giết chóc tới mức rồ dại.

Một cảnh tượng khiến mọi người phải khiếp sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.