Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn

Chương 220: Nữ tiền bối tới chơi




Triệu Bân liếc mắt, tò mò nhìn Nguyệt Thần đang im lìm.

“Huyết mạch Hậu Thiên cần được kế thừa chứ không thể tạo ra được đâu”.

Nguyệt Thần thản nhiên nói, cách này nói khó thì không khó, nhưng nói đơn giản thì không hề đơn giản. Đầu tiên phải tìm được huyết mạch đặc thù, sau đó truyền thừa nguyên vẹn huyết mạch của người đó qua. Nếu không rảnh rỗi đến mức nông nổi thì ai lại đi thừa tệ huyết mạch chứ, người ta giữ lại còn không kịp nữa là?

Cho dù được kế thừa, cũng cần rất nhiều ngày tháng sau này để dung hợp.

Dù sao thì hậu thiên và tiên thiên cũng có sự cách biệt, không thể dùng hết được toàn bộ uy lực.

Khi họ về đến cửa hàng binh khí thì đã có khách tới thăm.

Nhìn kỹ lại, người này chính là tiền bối Tử Linh, người trông giữ ngôi mộ của vua Âm Nguyệt. Khi hắn đến nơi, Tử Linh đang đứng bên dưới một gốc cổ thụ trong vườn, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.

Chư Cát Huyền Đạo đang cười khà khà.

Lão mập cũng cực kỳ nhiệt tình, hết bưng trà đến rót nước.

Ừm, cả hai lão già kia đều thích vị nữ tiền bối này.

Đây chính là kết luận mà Triệu Bân đưa ra. Ân cần đến mức này, phải yêu thích đến cỡ nào chứ?

“Câu chuyện về hai con lợn và một cây cải thảo trắng”.

Tên mập đen thui cũng có mặt ở đây, buột miệng nói ra lời mà Triệu Bân muốn nói. Nếu không làm sao được gọi là huynh đệ chứ, họ có thể nghĩ tới cùng một chuyện, nhưng nếu nói ra chắc chắn sẽ ăn đòn no.

“Đến rồi, tên tiểu tử kia quay lại rồi”.

Thấy Triệu Bân, Chư Cát Huyền Đạo và lão mập hô ầm lên, nhanh chóng chạy tới, mỗi người túm lấy Triệu Bân từ một bên, trông cứ như sợ Triệu Bân sẽ guồng chân chạy mất.

“Tiểu hữu, lại gặp mặt rồi!”

Tử Linh mỉm cười khẽ nói, âm sắc vẫn dễ nghe như ngày nào, giống như những nốt nhạc đang nhảy múa.

Từ “lại” này rất phù hợp.

Lần đầu tiên, bà ta tới tìm Triệu Bân để hỏi đường, lần thứ hai là ở mộ của vua Âm Nguyệt, đây chắc hẳn là lần thứ ba. Bà ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được rằng võ tu nhỏ bé mà bà ta cứu hôm đó chính là thiếu chủ vô dụng của Triệu gia. Nói vô dụng thì không chính xác nữa, phải là thiên tài cái thế, đã vậy bối cảnh cũng không vừa, hóa ra hắn còn bái được một sư phụ là người trong hoàng tộc.

“Tham kiến tiền bối!”

Triệu Bân khá hiểu lễ nghĩa, hắn hành lễ bằng một tay, dù sao thì đây cũng là ân nhân cứu mạng.

“Tiểu hữu, liệu có thể gặp sư tôn nhà ngươi được không”.

Tử Linh khẽ hỏi, không hề có vẻ lên mặt của tiền bối, không những không có mà giọng điệu còn khá nhún nhường, dường như có chuyện cần cầu cạnh. Bà ta vừa mới chạy ra khỏi cổ mộ, biết Đại Hạ Hồng Uyên chính là sư phụ của Triệu Bân nên mới đợi ở đây.

“Ông ấy như thần long thấy đầu không thấy đuôi”.

Triệu Bân khẽ ho khan, lúc nói chuyện còn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần.

“Phải tìm ông ấy như thế nào?”, Tử Linh vội vàng hỏi thêm.

“Không biết!”, Triệu Bân khẽ lắc đầu: “Tiền bối có thể nói trước, nếu ngày nào đó mà sư phụ vân du trở về, vãn bối nhất định sẽ chuyển lời, cũng đỡ cho tiền bối phải vất vả chờ đợi”.

“Cổ mộ!”, Tử Linh không hề giấu giếm, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Có một thế lực bí ẩn nào đó đang vẫy gọi thi thể của vua Âm Nguyệt”.

“Vẫy gọi?”

“Nếu đã là vẫy gọi, chắc chắn có mục đích nào đó không thể nói với người khác”, Chư Cát Huyền Đạo tiếp lời: “Chắc hẳn là làm công cụ giết người, hoặc luyện chế thành con rối”.

“May mà đối phương không biết mộ của vua Âm Nguyệt ở đâu!”, lão mập khoanh tay trước ngực: “Nếu biết được thì có lẽ không phải kêu gọi nữa mà là cướp thẳng thừng luôn”.

“Chỗ đó quả thực không dễ tìm”.

Triệu Bân cười gượng, ai mà người được rằng vua Âm Nguyệt từng uy chấn bát hoang lại được chôn ở một vùng núi hẻo lánh khỉ ho cò gáy, hiển nhiên không hề tương xứng với thân phận của ông ta.

“Cao thủ Thiên Tông nhiều như mây trời, tìm người giúp đỡ thôi”.

Tên mập chen vào một câu, mấy người có mặt ở đó quá nửa liên quan tới Thiên Tông, nhất là Chư Cát Huyền Đạo và lão mập, thân phận chắc hẳn không hề thấp kém.

“Đầu óc ngươi bị úng nước hả!”, nhóc ham tiền giơ ngón tay chọc vào đầu tên mập: “Đã bảo là thế lực bí ẩn thì rất có khả năng là người của Thiên Tông”.

“Ồ quao, người nhà mình đi đào mộ của nhà mình!”

“Các thế lực nội bộ Thiên Tông rất phức tạp chứ không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Vả lại, Thiên Tông và vua Âm Nguyệt không phải là người một nhà. Ngay từ thời chiến quốc, triều Long của Đại Hạ và vương triều Âm Nguyệt còn là hai quốc gia đối địch đấy”.

“Tiền bối tìm sư phụ ta...”, Triệu Bân nhìn về phía Tử Linh.

“Mong ông ấy có thể lo liệu việc này”, Tử Linh lập tức nói: “Hoặc có cách nào đó tiêu hủy thi thể của vua Âm Nguyệt, sinh ra từ cát bụi thì lại về với cát bụi. Nếu vua Âm Nguyệt còn hiện thế mà bị người ta dùng làm công cụ giết người thì chắc chắn sẽ là một kiếp nạn động trời”.

“Tiền bối tin tưởng ta như thế”, Triệu Bân mỉm cười: “Không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao? Sư phụ ta cũng là một cao thủ luyện chế con rối đấy”.

“Hồng Uyên của Đại Hạ đường đường là cao thủ Thiên Võ, không thèm làm chuyện đê hèn đó đâu”, Tử Linh mỉm cười: “Nếu tiểu hữu có ý định phát tán tin tức, cũng không cần đợi đến ngày này”.

“Tiền bối quá lời rồi, quả thực thụ sủng nhược kinh”.

Triệu Bân cười cười, giữa chừng còn liếc mắt nhìn Nguyệt Thần mấy lần.

“Không rảnh!”

Đây chính là lời hồi đáp của Nguyệt Thần.

“Có phải bắt cô ra ngoài đâu, cô cứ đưa ra phương pháp là được”, Triệu Bân cười khà khà: “Ví dụ như cản trở việc gọi hồn, người ta đã vào lòng đất rồi, quấy rầy vong hồn rất không tốt”.

“Ngày mai sẽ cho bà ta đáp án”, Nguyệt Thần điềm tĩnh đáp.

“Được ngay!”

“Tiền bối, tạm thời cứ đợi đến mai”, Triệu Bân nhìn về phía Tử Linh: “Vãn bối sẽ nghĩ cách tìm sư phụ, nếu có tin tức gì sẽ báo ngay cho tiền bối”.

“Nếu thế thì xin đa tạ tiểu hữu trước”.

Lời ngỏ: Góp gạo đọc truyện chung​ Vì kinh phí mua bộ truyện này khá cao nên bạn nào có dư giả thì ủng hộ tụi mình một ít nhé, có thì quý còn không thì thôi k sao :big_smile:

https://nhantien.momo.vn/vietwriter


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.