Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 22




Lớp quốc tế.

Lục Lê chống tay lên bàn lơ đãng tung hứng một lọ thuốc nhỏ, đôi mắt xanh nhạt vô thần như đang mải suy nghĩ gì đó.

Tần Lan ngửa ghế ra sau, thấy Lục Lê hiếm khi thất thần như vậy thì hỏi hắn xảy ra chuyện gì.

Lục Lê không trả lời mà sắc mặt hơi kỳ lạ, hồi lâu sau mới quay sang hỏi Tần Lan: "Cậu có ngứa răng không?"

Tần Lan: "??? Gì vậy trời?"

Lục Lê suy nghĩ một lát rồi đổi cách hỏi: "Có khi nào cậu cực kỳ thèm cắn thứ gì đó không?"

Tần Lan lắc đầu thật thà đáp: "Không."

Hắn nói thêm: "Nhưng chó nhà tớ thì có đấy."

Lục Lê: "......"

Hắn xụ mặt đuổi Tần Lan biến đi, Tần Lan cười hì hì: "Uống nhầm thuốc gì mà quạu thế hả?"

Lục Lê ném lọ thuốc trên tay về phía hắn rồi dựa lưng vào ghế, đôi chân dài duỗi ra dưới gầm bàn, nhìn có vẻ hơi bực bội.

Tần Lan chụp lấy lọ thuốc, còn tưởng đây là thực phẩm chức năng bổ sung canxi gì đó, dù sao bây giờ Lục Lê đã cao gần mét tám, thân hình dần phát triển theo hướng vai rộng eo hẹp, trong đám học sinh cấp hai hoặc là lùn tịt hoặc là gầy nhom quả thực chẳng khác nào hạc giữa bầy gà.

"Bổ sung kẽm?"

Tần Lan nhìn lọ thuốc tặc lưỡi: "Sao phải bổ sung kẽm thế?"

Sắc mặt Lục Lê lộ vẻ cổ quái, im lặng không nói gì.

Cũng đâu thể nói vì từ nhỏ đến lớn hắn hay cắn Khương Nghi nên phải bổ sung kẽm được.

Tần Lan suy nghĩ một lát rồi nói: "Thôi, nếu là cậu uống thì chắc không sai được đâu."

Cả đám bọn họ đều ghen tị với chiều cao và dáng người của Lục Lê nên ngày nào cũng ra sức uống sữa và canxi để hòng có được vóc dáng như hắn.

Tần Lan trả lọ thuốc cho Lục Lê rồi đắc ý nói: "Về nhà phải bảo mẹ tớ mua cho một lọ mới được."

Lục Lê liếc hắn với vẻ kỳ quái, sau đó thốt ra một câu: "Thứ này chẳng có tác dụng gì đâu."

Đúng là vậy thật.

Hắn đã uống gần một tuần mà mỗi đêm ôm Khương Nghi vẫn thèm cắn như xưa, mà hình như còn thèm hơn trước kia nữa.

Trước đây hắn cắn Khương Nghi chỗ nào cũng được, có khi cậu làm bài tập lâu quá nên mặc kệ hắn, hắn nghịch tay Khương Nghi rồi cắn một cái, có khi chơi đùa với Khương Nghi lại cắn cằm cậu, hơn nữa chỉ cắn chút xíu đã thấy thỏa mãn, tựa như cố tình làm loạn để người khác chú ý vậy.

Nhưng giờ thì khác.

Hắn đặc biệt muốn cắn một vài chỗ của Khương Nghi, chẳng hạn như cần cổ bị tóc đen che khuất, hầu kết, vành tai, cứ muốn cắn mãi thôi, nhưng hắn cảm thấy mình cũng không nỡ cắn quá mạnh.

Tiếc là Khương Nghi không cho nữa.

Lục Lê liếm môi, tiếc nuối nghĩ thầm lớn lên Khương Nghi hết dễ dụ rồi.

"Huấn luyện viên nói tối nay sẽ tập bóng chung với lớp 2 đấy, cậu có đi không?"

Tần Lan vừa lắc lư ghế vừa nói: "Cậu không đi thì tớ và đám Chung Mậu cũng không đi đâu."

Lục Lê nghe nói chơi bóng với lớp 2 thì khuôn mặt cao ngạo lạnh xuống, hậm hực nói: "Không đi."

Đám học sinh lớp 2 kia toàn chơi bẩn, đã vậy ai cũng ngang tàng phách lối, chơi thua còn lấy cái mác tiền bối ra đè người nữa.

Nhóm Lục Lê và đám kia đụng độ bao lần khiến các huấn luyện viên của đội bóng rổ đều hết sức đau đầu.

Hắn mặc kệ người khác nghĩ gì, dù sao lớp chọn vẫn luôn bỏ ngoài tai mọi chuyện, Khương Nghi không cho hắn đánh nhau cũng chẳng biết được chuyện này đâu.

Lục Lê tung lọ thuốc lên, nhớ tới dạo này mình ngày càng thèm cắn Khương Nghi thì bắt đầu tự hỏi có nên tăng liều lên không.

Mấy phút sau hắn đưa ra một kết luận.

Thôi cứ tăng liều đi vậy.

———

Cạnh máy nước trên lầu có mấy học sinh tốp năm tốp ba lấy nước.

Hứng nước xong Khương Nghi đậy nắp bình lại, vừa quay lưng đi thì nghe mấy nam sinh sau lưng nói đầy vẻ bực tức.

"Tối nay Lục Lê vẫn không đến huấn luyện à?"

"Nghe nói đám bên lớp quốc tế cũng hùa theo nó không tới đâu."

"Một lũ chó xù bám sau mông Lục Lê, Lục Lê không đi huấn luyện mà tụi nó đi mới lạ đấy."

Mấy nam sinh cuối cấp không mặc đồng phục dựa vào lan can tức tối ra mặt, trong giọng nói mang theo vẻ khó hiểu: "Đã cho mặt mũi còn không thèm, ỷ vào đâu mà kiêu thế không biết."

Một nam sinh nói giễu: "Thái tử Lục gia mà, không kiêu sao được?"

Bước chân Khương Nghi hơi dừng lại, nghe thấy nam sinh sau lưng mắng tiếp: "Giả bộ làm người nước ngoài thì ngon à, bà mẹ nó tưởng mình chơi bóng giỏi lắm chắc......"

"Cứ để nó làm mình làm mẩy không huấn luyện đi, thời gian còn dài mà, sớm muộn gì cũng có cớ tống cổ nó ra thôi......"

Khương Nghi dừng bước, quay đầu nhìn mấy nam sinh kia rồi cầm bình nước về lớp.

Trở lại phòng học, Khương Nghi cúi xuống lấy dải băng đỏ của mình ra đính lên tay áo.

Thái Phương đẩy kính cận, thầm tự hỏi sắp vào học mà còn họp ban kiểm tra kỷ luật nữa à?

Băng tay đỏ được ban kỷ luật cấp cho các cán sự để tích cực tuần tra và mạnh dạn quản lý, mỗi khi phát hiện hành vi sai trái sẽ kịp thời ngăn chặn và ghi lại.

Khương Nghi rất hiếm khi đeo băng đỏ, chỉ khi nào trực ban hay họp ban kỷ luật mới đeo lên.

Cậu lấy cuốn sổ ghi chép rồi đi thẳng ra ngoài lớp.

Bên cạnh máy nước, mấy nam sinh cuối cấp kia vẫn đang dựa vào lan can chửi bới.

Sau đó bọn họ thấy Khương Nghi đeo băng đỏ đi tới đứng trước mặt mình rồi cúi đầu lấy ra bốn thẻ trừ điểm.

"......"

Khương Nghi đặt bốn tấm thẻ lên một chỗ sạch sẽ trên máy nước rồi nghiêm túc sửa lại cho ngay ngắn, trước khi đi còn giải thích cặn kẽ lý do trừ điểm.

Không mặc đồng phục.

Trừ ba điểm tác phong.

Một nam sinh giận tím mặt, vừa định mở miệng thì đã thấy Khương Nghi đi thẳng một nước không thèm quay đầu lại.

Còn lâu cậu mới nói chuyện với kẻ hồ đồ mắng người khác giả bộ làm người nước ngoài.

Lục Lê không giỏi tiếng Trung mà có chửi mắng bừa bãi vậy đâu.

Sau khi về lớp, Thái Phương tò mò hỏi cậu: "Ban kiểm tra kỷ luật họp à?"

Khương Nghi lắc đầu, tháo băng đỏ xuống cất vào ngăn kéo, sổ trừ điểm cũng bỏ vào đó.

Biết không phải họp ban kỷ luật, Thái Phương càng thêm hiếu kỳ: "Vậy nãy giờ cậu đi đâu thế?"

Khương Nghi đáp: "Đi trừ điểm."

Thái Phương sửng sốt rồi hít sâu một hơi, tự hỏi Khương Nghi phát hiện vi phạm nghiêm trọng cỡ nào mà vừa về lớp đã đeo băng đỏ đi trừ điểm ngay vậy chứ.

Hắn khẩn trương hỏi: "Học sinh bị trừ điểm phạm lỗi nặng lắm à?"

Nhớ lại đối phương mắng giả bộ làm người nước ngoài, Khương Nghi lập tức nghiêm mặt nói: "Cực kỳ nặng."

Thái Phương xuýt xoa, cố kìm lại ý muốn hỏi cho rõ hơn, đồng thời nổi lòng tôn kính, cảm thấy Khương Nghi rõ là vừa có tài vừa có đức, tràn đầy tinh thần chính nghĩa, là tấm gương sáng để hắn học hỏi.

Sáu giờ rưỡi chiều.

Trên xe về nhà họ Lục, Lục Lê xoải đôi chân dài cọ đầu gối Khương Nghi, chơi trò "cậu đụng tớ tớ đụng cậu" của trẻ con không biết mệt là gì.

Khương Nghi cúi đầu nhìn điện thoại như đang tìm kiếm gì đó, hồi lâu sau mới tắt màn hình rồi quay sang nói: "Lâu lắm rồi cậu chưa đi tập bóng đấy nhé."

Lục Lê hời hợt nói: "Tập hay không tập cũng thế thôi."

Khương Nghi cảm thấy hắn chỉ đang viện cớ.

Cậu lại mở trang tìm kiếm trên điện thoại ra.

Trong đó toàn là các tuyến xe buýt từ trường trung học thực nghiệm về nhà họ Lục.

Nhưng hầu hết mấy tuyến này đều phải đổi xe hai lần rất phiền phức.

Chỉ có một tuyến chạy thẳng nhưng số lần khởi hành rất ít, chuyến xe gần giờ tan học nhất là bảy giờ tối.

Khương Nghi suy nghĩ một hồi, cảm thấy cách này hơi khó thực hiện nên lại tra cứu các quy định về chỗ ở và môi trường ký túc xá của trường trung học thực nghiệm.

Kết quả chưa kịp đọc kỹ thì Lục Lê không cho cậu cơ hội xem tiếp nữa, chụp lấy điện thoại của cậu hỏi: "Chừng nào cuộc thi của cậu mới kết thúc vậy?"

Khương Nghi thấp thỏm nhìn chiếc điện thoại trong tay Lục Lê không dám rời mắt.

Bởi vì chỉ cần Lục Lê cúi đầu nhìn thoáng qua sẽ thấy ngay nội dung cậu tìm kiếm.

Hồi lâu sau Khương Nghi mới ấp úng nói: "Sắp rồi, chắc vậy."

Lục Lê hậm hực làu bàu: "Thi quái gì thế, quan trọng lắm à?"

Hồi tiểu học Khương Nghi cũng từng đi thi nhưng còn lâu mới vất vả như lần này.

Khương Nghi nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: "Quan trọng chứ."

Cậu nắm chặt tay Lục Lê trịnh trọng nói: "Cuộc thi này quan trọng với tớ lắm. Nếu đoạt giải tớ sẽ rất vui."

Lục Lê ngẩn người, sau đó thấy Khương Nghi xích lại gần, đôi mắt đen long lanh tràn ngập chờ mong, cầm tay hắn tha thiết nói: "Nhưng có lẽ cuộc thi này cần phải hy sinh chút xíu. Cậu thấy có được không?"

Lâu lắm rồi Lục Lê chưa nghe Khương Nghi ngoan ngoãn hỏi mình thế này, hệt như lúc nhỏ rủ hắn chơi xếp hình vậy.

Hắn u mê nói: "Được chứ......"

Lục Lê cứ tưởng Khương Nghi muốn tăng thời gian làm bài tập buổi tối nên tiếp tục u mê nói: "Thi đua mà, đương nhiên phải chịu hy sinh rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.