Vô Hạn Lưu: Chân Giẫm Hai Thuyền

Chương 22: Ngủ Chung




Trần nhà phòng ngủ còn thấp hơn ở đại sảnh, chỉ cao khoảng 1 mét 4, bên trong có hai cái giường dẹp, một cái tủ nhỏ như cái hộp hình vuông, cửa sổ cũng bé tẹo teo, đèn treo trên đỉnh đầu cũng không sáng mà lờ mờ. Nếu ai có chứng sợ không gian hẹp Nguyễn Tinh Nhã chắc chắn người đó sẽ nhịn không được cảm giác bức bối này.

Không những bức bối, mà còn khó chịu.

Vào tới trong này, cậu mới cởi áo khoác ra, ném một bên. Mặc cái này chỉ làm tăng thêm tâm trạng không thoải mái.

“Mệt ghê, cứ phải khom người mãi.”

Vu Ngạn Thu da mặt dày, vắt áo khoác trên vai, nói thế nào cũng muốn cùng bạn cũ chung phòng, đi theo sau vào bên trong.

Nguyễn Tinh Nhã nhàn nhạt liếc anh, thả người nằm xuống giường.

Cốp!

Một giây sau cậu liền ngồi bật dậy, xoa xoa lưng, đau tới nổi nhe răng nhếch miệng.

“Ặc! Giường gì mà cứng!?”

Giây trước còn cao lãnh giây sau biến thành chúa hề.

“Ha ha ha.”.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Vu Ngạn Thu cười to, chầm chậm ngồi xuống, dù vậy nhưng anh vẫn phải khom lưng.

Phụ bản này dường có thù hằn với những người cao hay sao đấy.

Anh cười cợt nhã: “Tôi tưởng cậu biết chứ, nhìn vào thì cũng thấy đây là giường làm bằng bê tông dày.”

Nguyễn Tinh Nhã không có ánh mắt: “…” Sơ suất tí thôi.

Cậu bỏ đi lục soát hiện trường, tìm xem có manh mối nào về phụ bản hay không.

Quy tắc bất thành văn trong game kinh dị, ngu ngơ khờ khạo sẽ chết, trừ phi cậu là vai chính, may mắn 100 điểm. Ít nhất cũng phải tìm hiểu để còn tránh giẫm phải mìn.

“Nói mới nhớ, cậu Nhã có thấy, những người ở làng này, hình như, đặc biệt lùn hay không?”

Vu Ngạn Thu cũng tìm việc để làm, anh lật xem quyển sổ ghi chú về du lịch ở làng Đại Thử, câu được câu không trò chuyện với cậu.

Nguyễn Tinh Nhã giờ mới nhớ lại, trả lời: “Không phải hình như, là rất lùn, trưởng làng dẫn chúng ta tới đây là trai tráng trong làng, nhưng chiều cao chỉ có một mét ba. Người chủ khách sạn cũng vậy, tôi áng chừng chỉ cao một mét mốt. Vậy thì không biết phụ nữ và trẻ em sẽ lùn cỡ nào…A.”

Hình như ở dưới gầm tủ có gì đó.

Cậu liền ngồi thụp xuống, hé mắt nhìn vào gầm tủ, thò tay vào mò mẫn, nửa người trên nằm sấp xuống sàn.

Vu Ngạn Thu vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vòng ba cong vểnh của bạn cùng phòng: “…” Thật là mỹ cảnh.

Anh suy nghĩ: “Chắc cũng cỡ 89, 90…” Đàn ông gì mà eo không những thon mà mông cũng nẩy nở, thật làm người khác suy nghĩ miên man. May mà anh không có ý đồ xấu với đàn ông-

“Vu Ngạn Thu.”

Anh giật mình, hơi chột dạ: “Ơ, gì?” Chẳng lẽ anh nhìn mông bị cậu bắt quả tang?

Nguyễn Tinh Nhã không hiểu anh khẩn trương vụ gì, hơi nhấc eo: “Có cái gì đút vào không?”

“…Vâng?? Cậu nói gì ạ?”

Vu Ngạn Thu tự cảm thấy mình không biến thái, nhưng tư tưởng trong sáng không nổi sau câu nói đấy.

Cậu chỉ chỉ vào gầm tủ, giải thích ngắn gọn: “Có cái gì ở bên dưới, cậu có cây chổi hoặc cái gì đó lùa nó ra được không?” Đột nhiên sử dụng kính ngữ với người ta, làm hết hồn.

Vu Ngạn Thu quẩn bách, xấu hổ: “…A, có.”

Nguyễn Tinh Nhã liền rời đi, chừa không gian cho anh phát huy tác dụng.

Kể cũng lạ, từ lúc nãy cậu không còn cảm thấy bất an thấp thỏm nữa khi biết Vu Ngạn Thu cũng ở cùng mình. Chẳng lẽ là vì anh ta là người chơi lâu năm cho nên cậu cảm thấy an tâm?

Cũng tốt, lần này cậu sẽ tranh thủ ôm đùi vượt ải.

Cốc cốc cốc!

“Anh Ngạn Thu, là em, Thiên Thiên. Chúng ta cùng đi tìm hiểu phụ bản chứ ạ?”

Bên ngoài truyền đến tiếng gọi lảnh lót của Lữ Thiên Thiên.

Nguyễn Tinh Nhã vừa mới hứa với lòng sẽ ôm chặt đùi Vu: “…” Quên mất có đối thủ cạnh tranh khá nặng ký.

Vu Ngạn Thu từ bên dưới lấy ra một vật có màu vàng, mềm mềm, có mùi ngọt, nhưng nó đã nổi mốc: “Là một miếng phô mai.”

Anh nghe được tiếng hô của Lữ Thiên Thiên, khom người mở cửa, khó xử nói: “Ra ngoài vào giờ này sao? Không an toàn lắm đâu. Trưởng làng đã dặn chúng ta 7 giờ tối trở lên không được ra khỏi đây. Khi chưa biết nguy hiểm ở ngoài kia là gì thì anh nghĩ chúng ta đừng nên hành động vội vàng.”

Lữ Thiên Thiên cũng sợ chết, cô ta chỉ là kiếm cớ đến gặp Vu Ngạn Thu tìm sự bảo vệ, ở chung phòng với người khác cô ta không an tâm. Cô ta tỏ vẻ đáng thương: “Vậy em có thể ở chung phòng với anh được không? Em có thể ngủ trên sàn. Em sợ lắm, anh Ngạn Thu!”

Giờ nghĩ lại, đúng là không có quy định không thể ở phòng 3 người hay 4 người. Trước đó bọn họ chia nhóm hai là vì phòng là phòng đôi.

Vu Ngạn Thu lưỡng lự, trong phòng còn có Nguyễn Tinh Nhã chứ không phải riêng gì phòng anh.

“Cậu Nhã, có thể cho Thiên Thiên ở cùng chúng ta không? Tất nhiên là chúng tôi sẽ không làm chuyện gì kì lạ-”

“Không cho.”

Nguyễn Tinh Nhã quả quyết lắc đầu, lật sổ tay ra xem, cũng không ngẩng đầu.

Vu Ngạn Thu tự tin với khả năng thuyết phục người khác: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.