Vô Hạn Đoàn Tàu

Chương 30: 30: Tặng Quan Tài Mười Bốn




Lý Lãng: "Đào đại một cái thật đấy à?"

Nhỡ may kích khởi điều kiện tử vong thì phải làm sao? Mỗi khi có chuyện gì, cậu ấy luôn nghĩ tới kết quả xấu nhất, không kìm được có phần muốn khuyên Nhuế Nhất Hòa.

Ngờ đâu cậu ấy đã thấy bà chị này vác xẻng tới đây, bước chân cực kỳ ngang ngược.

Trông cô không giống một người tính làm “công tác” khai quật phần mộ, mà giống một vị nữ hiệp cầm trường kiếm xẹt ngang chân trời, dáng vẻ hiên ngang hơn.

Nhuế Nhất Hòa: "Đào!"

Tình trạng trên trấn rất tệ hại, mưa gió sắp tới.

Có rất nhiều người chơi đang thăm dò manh mối, nhưng chắc là sẽ tốn nhiều thời gian, hơn nữa cũng không kiếm được manh mối nào khác.

Đã tới chỗ chôn cất rồi mà không thử chút đã quay về...!Mọi người đến để phí thời gian đấy à?

Lý Lãng: "...!Đào chỗ nào?"

"Cậu chọn một đi." Nhuế Nhất Hòa lại bỏ thêm một câu: "Chọn chỗ cậu cảm thấy đất còn mới nhất, xốp nhất."

Thật ra Lý Lãng cũng biết không đào không được.

Dù sao cũng tới rồi, vẫn phải thử một lần.

Nhưng bảo cậu ấy chọn, áp lực của cậu ấy lớn lắm!

"Sếp Nhuế, chị mau tới xem này!"

Giọng nói của Đan Tiểu Dã truyền từ phía trước tới, dọa bọn chim hoang bay tán loạn.

Nhuế Nhất Hòa để cái xẻng xuống, đi tới.

Lý Lãng thấy thế thì thở phào một hơi.

Trong lòng cậu ấy thầm nghĩ, cậu ấy có chứng rối loạn ám ảnh lựa chọn.

Cậu ấy sẽ không chọn đâu, đợi lát nữa bảo người khác làm.

Đan Tiểu Dã như một con chuột nhát gan vậy, trốn sau một gốc cây lớn căn bản là không che được cậu ta.

Nhuế Nhất Hòa đi tới bên cạnh cậu ta, lập tức phát hiện cậu ta đang run lên.

"Sếp Nhuế, chị xem." Đan Tiểu Dã chỉ vào một nấm mồ, nói lắp bắp: "Ông ta...! ông ta chính là ông chú lần trước em gặp ở trại phòng, chính là ông ta..."

Trên nấm mồ nhỏ này có ba viên đá tròn vo được xếp chồng lên nhau, phía dưới là một tấm hình đen trắng bị đè lên.

Tuổi của người trong ảnh khoảng chừng bốn mươi, mặt mũi nhăn nheo, đang nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng đen xì xấu xí.

Nhuế Nhất Hòa vỗ vỗ vai của Đan Tiểu Dã, cười bảo: "Gặp tới hai lần một ngày, có duyên thật đấy! Chi bằng cậu gọi anh trai đi, hỏi xem thử người chúng ta muốn tìm được chôn ở đâu.

Là láng giềng với nhau cả, chắc sẽ biết thôi."

Đan Tiểu Dã sợ run: "Không được đâu! Phiền, phiền người ta lắm!"

Nhuế Nhất Hòa: "Đã là người quen của cậu rồi còn sợ phiền gì nữa?"

Đan Tiểu Dã: "Không quen, không quen, em không quen người đó!"

Nhuế Nhất Hòa: "Sao lại không quen? "Gặp lần đầu mới, gặp thứ hai thân mà"!"

Đan Tiểu Dã: "..."

Chị đang đùa hay nói thật vậy?

Tất nhiên là đùa thôi, nhưng Nhuế Nhất Hòa cũng thật sự cảm thấy gan của Đan Tiểu Dã nhỏ quá, bèn vẫy tay bảo cậu ta qua nhìn kỹ nấm mồ một cái.

Có Nhuế Nhất Hòa đứng “trấn thủ” ở một bên, cảm giác sợ hãi của Đan Tiểu Dã giảm đi nhiều...

"A, hình như trong đất có thứ gì kìa!"

Cậu ta phát hiện có thứ gì đó lộ ra bên cạnh nấm mồ, đất mặt cũng là đất mới, bèn dè dặt đưa tay đào đất ra.

Không ngờ bên trong lại là một bao thuốc lá quen thuộc.

"Ôi trời!"

Đan Tiểu Dã đặt mông ngồi bệt xuống đất, im lặng ôm chặt chính mình.

Nhuế Nhất Hòa thấy buồn cười, mở cái bao thuốc lá dính đầy bụi đất ra.

Thuốc lá đã mất hết, chỉ còn cái bao không.

"Hút một lần đã hết cả bao, cũng nghiện thuốc nặng đấy!"

Nghe cô bảo như vậy, Đan Tiểu Dã cũng đã hiểu một chút.

Ông chú này là một kẻ nghiện thuốc, từ ban đầu là tới vì bao thuốc trong túi kia của cậu ta.

Lấy thuốc thôi thì không nói, nhưng thấy cậu ta dễ gạt, người này còn muốn lấy thêm vài thứ khác nữa.

Trong phút chốc, phẫn nộ lập tức chiến thắng sợ hãi: "Thành ma rồi cũng không tử tế, đã có thuốc còn muốn hại người!"

Nói xong cậu ta lại lại cảm thấy sợ, chạy vụt đi như một cơn gió.

Khóe mắt Nhuế Nhất Hòa nhìn lướt qua...!Đôi mắt ông chú trong ảnh lồi to ra như cá vàng, trừng mãi nhìn theo bóng lưng Đan Tiểu Dã.

Cô cười phì một tiếng, tiện tay đào cái hố nhỏ, chôn tấm hình đen trắng đi.

Lúc rời khỏi, cô còn đạp chân hai cái làm phẳng đất.

...

Trong bãi chôn có hơn một nghìn nấm mồ, người chơi thì chỉ có chín.

Cuối cùng, dựa trên cảm tính chủ quan của mình, mọi người tìm ra được chừng ba mươi bảy cái mộ mới, không có cách loại trừ bất kỳ nấm mộ nào.

Nhuế Nhất Hòa bảo: "Đào hết ra xem."

Đề nghị này được tất cả mọi người thông qua.

Vấn đề là người nào đào đây?

Bạch Mạt Lị đề nghị để đàn ông làm, lý do là sức của phụ nữ yếu.

Lữ Địch phản đối: "Mắc mớ gì? Xã hội hiện đại rồi, nam nữ bình đẳng."

Bạch Mạt lị cười nhạt: "Wow, thật sự không ngờ luôn đó! Sao anh lại nhảy ra trước vậy? Tôi còn tưởng là chắc chắn anh sẽ đồng ý, là kiểu ai không đồng ý anh sẽ sống chết với người đó chứ!"

Lữ Địch: "Cô đừng có nói xàm nói nhảm, rốt cuộc cô có ý gì?"

"Muốn người ta không biết thì mình đừng làm!" Bạch Mạt Lị nói: "Anh hứa hẹn với cô Tô là sẽ chăm sóc tốt cô ấy, bảo vệ cô ấy chu toàn.

Bây giờ sao anh không vỗ ngực nói một câu đi, nói là chuyện này để đàn ông làm?"

Khuôn mặt Tô An Dao trắng bệch, miệng há rồi lại ngậm, hận bản thân không giỏi ăn nói, chẳng biết nên nói gì.

Cuối cùng cô ta chỉ có thể không nói được gì cả.

Khuôn mặt của Lữ Địch cũng đỏ bừng lên, giận dữ.

"Sao cô lại nghe lén người khác nói chuyện?"

Bạch Mạt Lị: "Ai đi nghe lén? Anh kích động như thế, nói lớn tiếng như vậy, tôi không muốn nghe cũng khó đó!"

Lữ Địch: "Đúng là tôi có tình cảm với An Dao...!Đó là chuyện riêng của tôi, so với chuyện ai đào mộ lên là hai việc khác nhau!"

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Bạch Mạt Lị liếc mắt: "Đàn ông cặn bã thấy cô gái người ta xinh thì muốn lợi dụng thôi! Còn muốn há miệng chờ sung rụng.

Đồ vô sỉ!"

Lữ Địch: "Cô có gan thì lặp lại lần nữa xem..."

"Được rồi." Nhuế Nhất Hòa cắt ngang lời người này, cứ tiếp tục thế này thì không chỉ là khắc khẩu thôi đâu, mà sẽ đánh nhau mất.

Trong chuyện của Lữ Địch và Tô An Dao, Nhuế Nhất Hòa cũng nhìn ra được một chút.

Vẻ ngoài của Tô An Dao xinh đẹp, khuôn mặt lẫn dáng người đều rất xuất sắc.

Là người bình thường chưa từng được qua lại với người đẹp, không chỉ Lữ Địch mà mấy người đàn ông đều có chút thiên vị cô ta, dù nhiều hay ít.

Ngay cả bản thân Nhuế Nhất Hòa cũng thỉnh thoảng sẽ hướng mắt về phía cô ta.

Có ai lại không thích những điều đẹp đẽ chứ?

Tô An Dao lại có sự tự ti không phù hợp với vẻ ngoài của cô ta...!Chuyện này rất kỳ lạ, bình thường người đẹp đều sẽ khá tự tin.

Nhuế Nhất Hòa nhìn ra người kia không thích người khác đưa mắt về phía mình, không thích được người ta chăm sóc.

Từ lời nói và hành động của Lữ Địch, có thể đưa ra kết luận ban đầu là người này thấy sắc nảy lòng tham.

Đặc biệt là sau khi phát hiện ra Tô An Dao không quen việc từ chối mọi người, anh ta lại có phần “được một tấc muốn tiến một bước”.

Bạch Mạt Lị giống như một quả pháo vậy, không biết chuyện giữa hai người Tô An Dao và Lữ Địch đã đạp trúng kíp nổ nào trên người cô ta, nói nổ là nổ.

Nhuế Nhất Hòa nghĩ thầm, rằng nếu đây là ở nhân gian giới, có tranh chấp xảy ra trong quán cà phê cô mở, chắc chắn cô sẽ lấy hạt dưa ra hóng hớt, cũng tranh thủ an nhàn hóng chuyện.

Còn bây giờ ấy à...!Cô lạnh nhạt bảo: "Đừng cãi nữa, ai có giá trị âm khí thấp thì đào, ai cao đứng xa ra một chút."

Lữ Địch liếc nhìn Nhuế Nhất Hòa, sáng suốt lựa chọn câm miệng.

Tất cả mọi người không có ý kiến.

Giá trị âm khí cao dễ dụ quỷ tới, hơn nữa ở đây lại là chỗ chôn người.

Nếu để cho bọn họ ra tay thật, không biết sẽ dẫn tới những thứ gì.

Một xẻng của Nhuế Nhất Hòa tiếp tục san bằng hết những nấm mồ nhỏ.

Tô An Dao, Lữ Địch và ông lão Lâm Chấn Bang lần lượt cầm lấy xẻng, chính thức gia nhập vào tiểu đội đào mộ.

Đất rất rời rạc, Nhuế Nhất Hòa đào xuống mấy lần đã cảm thấy xẻng đụng vào một vật cứng, cứ ngỡ là nắp quan tài nhưng lúc cô đang định đào sâu thêm nữa để xem thử thì cảm thấy đất dưới chân rung động.

Ngay sau đó, xung quanh vang lên tiếng ồn ào, hệt như có một lượng lớn thứ gì đó sắp nhanh chóng chui ra khỏi bùn đất...

“Thình thịch thình thịch”.

Trong hố đào truyền tới tiếng vang nặng nề.

Biểu cảm Nhuế Nhất Hòa không thay đổi, cô tiếp tục đào, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cỗ quan tài màu đen được vùi trong bùn đất.

Thứ ở bên trong quan tài cũng nóng lòng muốn ra ngoài, va mạnh vào nắp quan tài.

"Bịch bịch bịch bịch.”

Bùn đất trên quan tài rơi xuống tứ tung, từng cái đinh gỗ dài được đóng vào nắp quan tài gỗ bắn ra.

Tất nhiên là đồ vật bên trong sắp phá quan tài để ra ngoài rồi...!Chẳng lẽ là Khương Nhã à?

Mấy người chơi vừa chờ mong vừa sợ hãi.

Từ trong cỗ quan tài đã được mở ra một chút, một cái đầu hôi thối của đàn ông chui ra ngoài.

Nhuế Nhất Hòa thở dài, đập mạnh cái xẻng liên tục vào trên cái đầu này, hệt như đang đập cho cái đầu chuột thụt về vậy, rồi sập mạnh nắp quan tài lại.

Ông lão Lâm Chấn Bang nhanh tay lẹ mắt dán một lá bùa vàng lên quan tài, la to: "Chạy mau!"

Không chỉ có trong nấm mồ họ đào ra có tiếng động, mà tất cả sườn núi Lão Nha đều đang rung lên.

Tất nhiên tình hình này không hợp lý.

“Phụt!” Một cánh tay hư thối nghiêm trọng vươn lên khỏi nấm mộ nhỏ cạnh đó, quờ quạng bốn phía.

Hình ảnh tương tự cũng xảy ra ở khắp mọi nơi trên sườn núi Lão Nha.

Toàn bộ xác chết được chôn dưới đất đều sống lại! Phần lớn trong đó bị quan tài chặn lại, không thể nào bò ngay ra ngoài, một số được chôn ở đây thì chẳng có lấy một cỗ quan tài, bò ra ngoài rất dễ.

Lý Lãng cũng la lên: "Mọi người chạy mau!" Cậu ấy ở tuốt sau cùng, chạy chậm nhất.

Ông lão Lâm Chấn Bang mở đường, người chạy nhanh thứ hai chính là Lữ Địch.

Ở vị trí giữa, Nhuế Nhất Hòa đối phó với tình cảnh bất ngờ.

Tô An Dao vô ý té lộn mèo một cái, Lý Lãng chặn ngang bế cô ta lên, bám lấy tơ nhện giăng trên cây đu đưa, cười lớn bảo: "Đây chính là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong ước mơ của tôi a...!"

Tô An Dao: "..."

Đợi bọn họ chạy về bên cạnh xe rồi, họ lại phát hiện ra sau lưng không có thứ gì đuổi theo.

Tốc độ Lý Lãng nhanh nhất, cậu ấy quay lại sườn núi kiểm tra.

"Tin tốt đây, tuy bọn họ là bị chúng ta đánh thức, nhưng tính tình họ đều rất tốt.

Bây giờ họ đã nguôi giận, ai về nhà nấy ngủ hết rồi.

Còn tin xấu, sáu phần đám mộ trên sườn núi đều được lấp đất mới rồi, có ai còn nhớ rõ được ba mươi sáu mục tiêu chúng ta xác định không?"

Lúc đầu có ba mươi bảy, loại đi một cái.

Đan Tiểu Dã: "Tôi nhớ hết tất cả."

Lý Lãng: "Bạn tôi, cậu nhớ thật đấy à?"

"Nhớ được cũng không làm gì." Đan Tiểu Dã: "Dù mọi người có đào chung, thì tối đa cũng chỉ đủ đào một nấm mộ thôi."

Mà có thể còn chưa đào ra hết, thứ bên trong đã bò ra ngoài.

Kiểm tra từng cái một như thế này, nguy hiểm không nói, cũng không kịp thời gian.

Ông lão Lâm Chấn Bang là người lúc nào cũng bình tĩnh, đề nghị: "Trời sắp tối rồi, chúng ta về trước đi rồi nghĩ cách."

Không ai muốn sau khi trời tối đen rồi còn ở lại chỗ chôn người.

Trên đường không có chuyện gì xảy ra.

Lúc cái xe hàng nhỏ vào trấn, Nhuế Nhất Hòa đạp phanh xe, nói với mọi người sau lưng: "Có chuyện rồi."

Người dân thị trấn Ô Ương Ương đổ ra đường, cô đoán là người ta lại phát hiện ra quái vật rồi.

Quả nhiên, lần này thứ bị trói lại chính là La Thẩm, cả người bẩn thỉu, phát ra mùi tanh.

Bà ta vừa giãy giụa vừa la to: "Tôi là người! Tôi không phải cương thi, tôi không phải là quái vật!"

Có người nhổ nước bọt về phía bà ta: "Con trai bà là cương thi, con gái bà là quái vật, tôi thấy bà không phải cương thi thì cũng là quái vật.

Con tôi cũng biến thành cương thi rồi, đều do cả nhà bà hại đó.

Bà đi chết đi!"

"Bà là người thì sao lại muốn trốn đi?"

"Còn trốn trong chuồng heo, bà có muốn ói không?"

"Tôi thấy bà đang chột dạ thì có!"

Mỗi người một câu.

Trên khuôn mặt cay nghiệt của La Thẩm tràn ngập sợ hãi: "Tôi là người, tôi là người thật.

Mấy người tin tôi đi, tôi là người thật.

Na Bà, bà nói cho bọn họ biết đi, tôi là người mà!"

Có người quay đầu hỏi ý kiến bà lão đeo một cái mặt nạ uy nghiêm đang đứng phía ngoài nhất của đám người.

Một cô bé chảy nước dãi nắm lấy tay của bà lão, dùng đầu lưỡi liếm quả cầu lông gà trong tay, liếm thấy vị thô ráp thì phun phèo phèo.

Chính là Na Bà và Hoa Hoa.

"Na Bà, rốt cuộc bà ta là người hay quái vật?"

Na Bà: "Nhà họ La làm bậy gặp báo ứng, liên lụy cả trấn."

Thật ra lời này không trả lời rằng La Thẩm là người hay quái vật, nhưng khiến cho người trong trấn căm hận tới mức hai mắt đỏ bừng.

"Thiêu chết bà ta!"

"Thiêu chết bà ta!"

"Đưa bà ta tới rạp hát, thiêu chết bà ta!"

Đoàn người đi về phía trại phòng, Na Bà cũng đi theo.

Chỉ có Hoa Hoa không đi, cô bé vui vẻ đứng trên con đường dài trống trải, đá quả cầu chơi.

Một cái, hai cái, ba cái...

Cô bé vừa đá vừa hát những lời quái dị: "Đối xử cay nghiệt với nhau, người dơ bẩn, trong lòng sợ hãi quỷ lớn.

Cánh tay trần, tiếng vang vang thì bị quỷ lớn cắn.

Nói xằng bậy, tuyết trên sương, quỷ lớn báo thù không ai giúp.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.