[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 42 : Chương 42




24

Ở Nơi Nào Đó

Một hình ảnh tưởng quen thuộc lại hiện ra trước mặt Mi Nương. Đôi chân trần của nàng đang giẫm trên nền cát mịn. Từng đợt,từng đợt gió mang vị mặn nồng đang quấn lấy tấm thân nàng. Trong khoảnh khắc ấy Mi Nương đưa tầm mắt ra xa hơn hết và thấy bầu trời xanh ngắt chạm vào mặt biển biếc xanh. Nhưng nàng chẳng để tâm nhìn ngắm mà vội vã xoay người mong bao quát trọn cảnh vật xung quanh. Bởi toàn bộ cõi lòng Mi Nương lúc này chỉ nghĩ làm sao có thể nhanh chóng thấy được bóng hình thân thương của BA ĐÔN.

Vậy mà sau lưng nàng chỉ là bờ đá cao chạy mãi cùng hàng dừa đứng trơ trọi,một nỗi buồn đang trào dâng trong tim Mi Nương. Nàng nhắm mắt lại cố để lòng mình lắng xuống. Rồi nàng bắt đầu cất tiếng gọi lớn tên chàng một lần,hai lần,ba lần. Vẫn chỉ có tiếng của chính nàng dội vào bờ đá vọng lại. Mi Nương chợt nhớ ra bãi biển này đã bị ghềnh đá lởm chởm chia làm hai nửa. Và nàng khẽ cười với tim mình khi nó đang rộn ràng loạn nhịp. Rồi Mi Nương gấp gáp bước tới,chẳng mấy chốc nàng đã sang được phía bên kia của bờ biển.

Nhưng một lần nữa sự thất vọng lại đến với Mi Nương. Chờ đón nàng ở đây cũng chỉ là biển trời và ghềnh đá,chẳng có gì đổi khác. Đứng lặng đi một hồi,mãi rồi Mi Nương mới nhận ra hai khóe mắt nàng đang ướt nhòe. Và nàng đổ xụm xuống hai bàn chân lẫn trong cát mà toàn thân rung lên nức nở.

Mi Nương chẳng thể nào tin được rằng BA ĐÔN của nàng,đến cuối cùng chàng vẫn không xuất hiện. Trước nay chẳng phải mỗi khi nàng đến được chốn này thì BA ĐÔN,chắc chắn là chàng đã ở sẵn đây đón nàng. Vậy mà lần này,cớ sao chàng lại để mặc nàng một mình giữa nơi hoang vắng cô quạnh được.

Thế rồi trong thoáng chốc hình ảnh đẹp đẽ của một lần gặp mặt trước đấy chợt ùa về với Mi Nương. Và nàng nhớ lại. Khi ấy dường như BA ĐÔN từ nơi nào đó phía trên bờ đá cao ngất kia. Chàng đã nhún mình nhảy một bước thật dũng mãnh đáp xuống bãi cát mà tới giang rộng cánh tay ôm lấy nàng vào lòng. Để rồi bờ môi chàng nhẹ đặt lên mái tóc của Mi Nương. Còn nàng cũng khẽ trao nụ hôn lên ngực chàng. Sau khoảnh khắc lịm đi vì ngọt ngào hai người lại hướng ánh nhìn vào khuôn mặt của nhau. Và nàng luôn thấy tim mình ngập tràn hạch phúc mỗi khi thấy nụ cười như vầng mặt trời rạng rỡ của BA ĐÔN.

Bao nhiêu đó khiến Mi Nương thấy lòng mình trở lên cứng cỏi hơn rất nhiều. Nàng ngước nhìn khắp dải bờ đá gồ ghề và hiểu ra mình cần phải làm gì. Mi Nương gấp gáp đi đến chân bờ đá. Tới nơi nàng vươn cao đôi tay mảnh mai của mình,mỗi bàn tay bấu chặt vào một mô đá và cẩn thẩn trèo lên. Nhưng việc này thật là khó khăn,sức nặng thân thể cản trở nàng. Thân thể của nàng đau ê ẩm vì phải tì vào bề mặt gồ ghề lởm chởm của bờ đá.Nhưng nó không là gì so với ước mong được gặp BA ĐÔN ở trên kia.Bởi thế hai lòng bàn tay đã rớm máu,Mi Nương vẫn không hề từ bỏ. Càng lúc nàng càng lên cao hơn đến nỗi muốn quay lại cũng chẳng phải dễ dàng.

Đây rồi,có lẽ chỉ giáng thêm chút nữa thôi là nàng lên được tới đỉnh. Mi Nương gắng hết sức nhoài người lên. Hiện ra trước mắt nàng hai trụ đá khổng lồ,quấy quanh trên đó là hai dây vỏ ốc trắng ngà đang rung rinh trong gió phát ra một thứ tiếng âm vang lạ lùng mà lúc này Mi Nương đang nghe rất rõ. Nhưng ngoài hai cột đá ấy nàng chẳng thể nhìn rõ hơn những gì đang ẩn sau rừng dừa dày đặc bên ngoài.

Cảnh tượng này đang khiến Mi Nương sững sờ. Thì đất đá xung quanh bỗng đâu lở ra khiến nàng thấy mình bị trôi đi. Mi Nương đã cố bấu viu mọi chỗ có thể nhưng vẫn không ngăn được thân thể nàng đang dơi,đang lăn rất nhanh xuống dưới. Trong khoảnh khắc ấy cảm giác bất lực xâm chiếm lầy đầu óc Mi Nương. Nàng rất muốn giữ mình lại,hơn hết định phải giữ mình lại. Nàng đã gần lên đến chỉ cố thêm chút nữa thôi.Là nàng có thể tìm và chắc chắn gặp được BA ĐÔN rồi. Vậy mà lúc này đây nàng đành cam chịu để minh cứ trôi,trôi mãi xuống dưới chân bờ đá. Cho đến khi chẳng còn gì ở quanh Mi Nương ngoài sự mông lung trong ý nghĩ của chính nàng.

Rồi Mi Nương thấy mình bật dậy. Nàng đưa mắt nhìn quanh. Và trong ánh sáng lờ mờ của đống lửa sắp tàn,Mi Nương bàng hoàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên nền của cái mái đá mà tốp người của nàng và Ca Đô đã nghỉ lại vào ban tối. Mọi người vẫn nằm yên,dường như họ đều chìm sâu trong một giấc ngủ an lành. Chẳng ai hay rằng nàng đang vừa nhìn họ vừa lấy tay ôm chặt khuôn ngực đang phập phồng sau từng tiếng thở gấp gáp. Mi Nương sực nhớ lại những gì vừa trải qua,nàng vội vàng giơ hai bàn tay ra trước mặt và ngó đăm đăm vào đó. Mi Nương đã không thấy điều mình nghĩ. Bàn tay nàng không bị rách,không hề có chút máu nào. Vây nhưng sao nàng vẫn thấy đau rát đến thế này. Mi Nương run rẩy lấy bàn tay nọ nắm bàn tay kia mà lòng tràn ngập nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Và MI NƯƠNG chợt nghe tiếng húng hắc ở đâu đó đằng trước chỗ mấy anh em đang nằm. Còn bên cạnh,May May cũng dăn dở tấm thân to béo của chị ấy. Mi Nương thấy vậy,sợ là sẽ khiến ai đó tỉnh giấc lúc này phải lo lắng cho nàng. Chẳng còn cách nào khác,Mi nương đành nằm ngay xuống chỗ của mình trên mảnh chăn. Nhưng nàng lại tài nào ngủ tiếp,hai mắt cứ nhìn vô định lên trần của mái đá.

Rồi Mi Nương lại nghe được tiếng bước nhè nhẹ của ai đấy đang rẫm trên trảng cỏ phía ngoài mà bước vào bên trong. Nàng đưa mắt nhìn ra cố xem đó là ai. Liệu kẻ ấy có gây ra điều gì nguy hiểm cho mọi người chăng. Tuy thế đám lửa lúc này đã tắt ngấm khiến không gian tối đen. Và có vẻ như kẻ đó cũng đang nằm xuống.

Sau ấy thì mọi thứ trở về với sự tĩnh lặng hoàn toàn. Chắc đây chỉ là một ai đấy trong đám anh em mà thôi. Hẳn là người này đã giậy đi ra ngoài từ trước khi nàng choàng tỉnh. Ban nãy ánh sáng trong này quá yếu ớt,nên nàng đã không nhận ra thiếu mất ai đó. Mi Nương cho là chuyện chỉ đơn giản như thế và không để ý đến chuyện ấy nữa. Dẫu rằng nàng thật sự chẳng thể nhận ra chính xác đó là người nào. Thế rồi cùng với những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng,Mi Nương đâu ngờ nàng lại thiếp đi mất lúc nào không hay.

Đến khi Mi Nương cảm giác có ai đó đang lay gọi mình. Nàng mệt mỏi hé mắt. Và những tia sáng sáng chói lòa chiếu thẳng vào tận nơi nàng đang nằm khiến Mi Nương ngỡ ngàng. Mi Nương uể oải nhấc tấm thân sao mà dã rời của nàng giậy. Trong khi ấy cô em gái Mi Na đang quỳ gối cạnh nàng với vẻ mặt đang tươi tắn bỗng nhiên đổi khác. Cô gái nhỏ chăm chú nhìn chị gái rồi cất giọng đầy lo lắng.

_ Chị Mi Nương, chị làm sao vậy ? Sao em nhìn chị như không được khỏe, chị May May vào đây xem đi này.

Chị hầu gái đang lấy nước bên ngoài nghe thế liền nháo nhào chạy vào trong. Mi Nương thoáng thấy vẻ lo lắng lộ ra trên mặt hai chị em của nàng liền lắc đầu mấy cái rồi cố gắng mỉm cười và nói.

_Chị không sao, Mi Na à.

_Chị có chắc thế không ạ ? Chị đừng giấu bọn em mà. _ Mi Na vẫn hỏi thêm vẻ rõ là không yên tâm về chị gái cho lắm.

_Để xem nào…Ờ chắc là không sao thật, cô Mi Na của tôi ạ. Kiểu này chắc là tối qua chị cô lại thức khuya nghĩ đến BA ĐÔN của cô ấy rồi. Nên sáng ra mặt mày mới hốc hác thế thôi.

Chị May May nhòm kĩ khuôn mặt của Mi Nương rồi phẩy tay nói với giọng chắc nịch như thế. Cô gái nhỏ Mi Na vưà nghe chị ta nói vừa nhìn chị gái đầy vẻ thắc mắc. Đang vậy thì Ca Đô bước đến chỗ mấy chị em ngồi và cất giọng sảng khoái.

_MỴ NƯA Mi Nương, MỴ NƯA và hai chị em đây ngủ ngon giấc chứ ? Tôi xin được báo là sáng nay trời rất đẹp. Đây hẳn là điềm lành báo hiệu một ngày mới tốt lành cho chúng ta đấy. Mà nước hồ ngoài kia mát lắm. MỴ NƯA Mi Nương và cô Mi Na có thể ra đó rửa mặt. Tôi đã làm rồi và thấy vô cùng thoải mái.

_Ôí chà, cậu Ca Đô chu đáo, lo nghĩ cho hai chị em MỴ NƯA chưa này. Tôi cũng đang định bảo thế mà cậu đã nói trước mất của tôi rồi.

Chị May May trợn mắt nhìn Ca Đô một cái rồi cười lớ phớ và nói thế xong. Chị ta liền quay lại với Mi Nương vừa lấy tay kéo nàng đứng giậy vừa nói.

_ Cậu Ca Đô đã nói thế thì chúng ta ra hồ khỏa nước cho mát thôi. Nào hai chị em MỴ NƯA đi thôi nào.

Vậy là Mi Nương đành miễn cưỡng đi theo hai chị em của mình. Quả thật ở ngoài ánh nắng chan hòa,cây cối um tùm xanh tươi,đó đây tiếng chim ríu rít. Hơn hết là nước hồ trong vắt,mát lành khiến cho ba người con gái thấy rất dễ chịu. Đặc biệt với Mi Na, cô gái bé bỏng cứ khum khum bàn tay nhỏ nhắn của mình lại múc lên từng chút nước rồi ngắm nhìn nó chảy xuống và cười khúc khích. Sau ấy cô gái cùng chị béo May May chuyển qua trò té nước,làm nước bắn tung tóe dính luôn vào vạt váy của Mi Nương. Biết rằng hai chị em rõ ràng đang đùa cho nàng vui nên MI NƯƠNG cũng hưởng ứng lại đôi chút.

Nhưng khi cánh anh em đi kiểm ta mấy chú voi xem chúng thế nào quay về đang đứng xúm lại một góc phía xa say sưa ngắm nhìn ba chị em. Thấy thế Mi Na đâm ngượng ngùng bỏ vào dưới mái đá và dọn bữa sáng cho mọi người. Khó khắn lắm Mi Nương cũng nuốt được hết phần ăn của nàng. Để xung quanh khỏi nghi ngờ tâm trạng rối bời trong lòng mình nên Mi Nương tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện lúc gần sáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.