[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 39 : Chương 39




30

Một Cuộc Tìm Kiếm Khác

Dời xa khỏi ngôi chạ nơi có người vợ góa trẻ tuổi vì quá yêu chồng mà phát điên Cho Lo. Nhưng ai nấy trong nhóm vẫn không khỏi lo lắng cho Mi Nương. Anh em không dám nhắc một lời nào về chuyện vừa xảy ra. Mi Na và May May cũng chỉ khẽ khàng nhắc nàng chợp mắt đi cho đỡ phải nghĩ ngợi. Và Mi Na,Cơ Tiêu hay Ca Đô đều thấy yên lòng đôi chút khi nàng khép mắt,đầu ngả trên vai chị hầu gái May May mà ngủ.

MAY MAY nhìn khuôn mặt của MỴ NƯA thân yêu mà cố nén tiếng thở dài. Trong lòng chị đang dâng lên một niềm chua xót. Giá như bọn họ không gặp phải cái cô Cho Lo dở điên dở dại kia thì có phải tốt hơn không. Đang yên đang lành mà thành ra nông nỗi này. Chẳng biết Mi Nương có vượt qua được sau khi trông thấy cái cảnh khóc cười,giằng co,vật vã đến khổ sở của mấy người trong nhà Cho Lo không đây.

May May rất muốn nghĩ là MỴ NƯA Mi Nương mà chị thương như người ruột thịt của mình sẽ mạnh mẽ đủ sức quên đi,không bị suy sụp. Nhưng chị ta tuy là người ngoài nào có chung nỗi đau như hai cô gái trẻ đó. Vậy mà khi đối mặt với chuyện này chị ta cũng không khỏi bàng hoàng, tay chân bủn rủn mất một hồi.

Chắc chắn chẳng riêng gì MAY MAY. Những người có mặt lúc ấy,ai lại không có chung cảm giác như chị ta nào. Cứ trông sang bên là chị ta lại thấy Mi Na gục đầu vào thành ghế mây,thẫn thờ nhìn ra xa. Đôi mắt to tròn của cô gái ấy đỏ hoe. Chao ôi, vẻ hồn nhiên yêu đời của cô đi đâu mất rồi. Trên khuôn mặt bầu bĩnh của Mi Na lúc này chỉ hiện lên nỗi buồn thương xen lẫn hoang mang. Chốc chốc cô gái nhỏ lại quay ra xem người chị gái thế nào. Và MI NA cẩn thẩn kéo tấm khăn choàng của Mi Nương lên những khi nó bị tuột xuống. Hẳn cô gái nhỏ này đang sợ người chị gái sẽ bị lạnh.

Trời lại đang trở gió mỗi lúc một mạnh hơn. Tiếng gió thổi xào xạc. Những lùm cây,bụi cỏ đây đó trên đường ngả nghiêng. Có lẽ tại nhóm người đang tiến dọc bờ sông trống trải. Thật là,sao ông trời lại bắt tội bọn họ như thế này. Chị béo May May ngao ngán nghĩ thầm và thấy nỗi lo âu cho hai chị em Mi Nương,Mi Na cũng như chặng đường phía trước càng lớn hơn.

Trong khi ấy Mi Na không hề hay biết là chị béo May May kia đang để ý mình. Nàng chỉ toàn nghĩ đến chị gái mà thôi,và nàng cũng nghĩ là mọi người xung quanh đều như vậy. Điều khiến MI NA lo sợ hơn hết là chị gái Mi Nương của nàng sẽ ốm mất,thế thì làm sao chị ấy có thể tiếp tục đi tìm anh BA ĐÔN được nữa. Nhóm người phải dừng lại ở đây thì chị Mi Nương của nàng sẽ buồn lắm. Bởi thế mỗi lần có gió thốc từ phía sông lên. Mi Na vừa hốt hoảng nhìn xem khăn áo của chị gái có che đủ ấm không vừa thầm nguyện trong lòng mong cho gió ngừng lại.

Rồi nhóm của Mi Nương cũng tới được một ngôi chạ,cảnh tượng bà con ùa ra đón tiếp niềm nở tưng bừng ở đây không còn làm mọi người ngỡ ngàng nữa. Và khi họ được cánh anh em trong chạ dẫn tới NHÀ LỚN gặp các GIÀ CHẠ thì Ca Đô nói nhỏ với Cơ Tiêu và Pa Nu.

_QUA Ơ LAN CƠ TIÊU và cậu PA NU này. Tôi nghĩ chúng ta không thể mang bộ dạng ủ rột,rầu rĩ suốt dọc chặng đường tới đây mà thưa chuyện với bà con ở chạ được.

Hai anh chàng nghe vậy cũng vội gật đầu đồng tình. Ngay sau đó trông sắc mặt ba chàng trai đã bình thản hơn. Vậy nhưng nếu ai để ý kĩ sẽ vẫn nhận ra có nét căng thẳng ẩn hiện.

Lúc bọn họ tới chỗ con voi Mi Nương đang ngồi để đỡ chị em xuống. Ai nấy trông dáng hình bải hoải của nàng thì lại dấy lên nỗi lo âu đã cố kìm đi ấy. Ca Đô là người trăn trở hơn hết,đôi mắt tinh anh của chàng ta nhìn Mi Nương hồi lâu với vẻ rất đỗi băn khoăn. Cuối cùng khi nhóm được các GIÀ CHẠ giục mời vào trong thì Ca Đô cũng phải cất lời với giọng thật nhẹ nhàng mà tha thiết.

_ Đường đi có gió manh, chắc đã khiến chị em bị lạnh. Hay là, mọi người hãy nghe lời tôi mà nghỉ ngơi. Còn chuyện hỏi thăm tin tức của anh ấy thì để cho bọn tôi. Có gì sau đó tôi và QUA Ơ LAN Cơ Tiêu sẽ nói lại rõ ràng với chị em. MỴ NƯA Mi Nương, thực là MỴ NƯA cần đi nằm ngay rồi.

_ Cậu Ca Đô nói phải đấy, MỴ NƯA Mi Nương à. Mấy người bọn mình cứ theo ý của cậu ấy đi.

Chị béo May May nãy giờ mải lấy tay bóp bờ vai ê ẩm của mình vừa nghe Ca Đô nói xong liền ngừng lại,sốt sắng nói thế. Mi Na đang đứng dìu Mi Nương cũng gật gật luôn mấy cái, đôi mắt của cô gái nhỏ ngước nhìn chị gái đầy mong mỏi. Nhưng Mi Nương đưa ánh mắt u buồn của nàng đến từng người ở quanh mình rồi nói giọng yếu ớt.

_Xin đừng nài ép, đừng bắt em phải ngồi một nơi mòn mỏi ngóng đợi tin của chàng. Xin để em được tận tai nghe mọi chuyện.

Ai nấy trông nét mặt cầu khẩn của Mi Nương đều mủi lòng,chẳng nỡ ngăn cản gì nữa. Họ đành đưa nàng vào Nhà Lớn. Buổi tiếp đón diễn ra. Ca Đô,Cơ Tiêu và ngay đến Pa Nu. Qủa thật ba chàng trai đều bị cuốn theo lời hỏi han,trò chuyện tưng bừng của các GIÀ CHẠ ở đây. Ca Đô cùng Cơ Tiêu thay nhau không ngớt trả lời hay bày tỏ những thắc mắc của nhóm. Lời nói qua lại rôm rả tới nỗi mấy anh em không chú ý nhiều được vào mấy chị em cũng như riêng Mi Nương. Thế nhưng vẫn còn May May và Mi Na ở bên cạnh,luôn chăm sóc nàng. Hai người đó nhiều khi chẳng để tai lắng nghe xung quanh đang nói điều gì và nói tới chỗ nào. Chỉ đến khi anh chàng ĐẦU LÃNH dẫn dắt nhóm trai trẻ trong chạ này chuyện trò.

_Nếu anh chị em đến đây sớm hơn độ hai hôm có phải hay không ? Như vậy mọi người vừa kịp gặp được ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU LA HẦU cơ đấy. CHẠ của chúng tôi cũng được dịp mở luôn hội lớn vì được đón tiếp nhiều khách quý, còn mời bà con các chạ xung quanh đến cho mọi người trò chuyện luôn thể. Tiếc thật, tiếc quá…

Những gì anh ta nói đều làm cho người trong nhóm Mi Nương ngỡ ngàng,chẳng riêng mấy chị em. Mi Nương sau một lúc lâu đã không nghe được điều gì mới mẻ,khác lạ hơn so với những buổi trò chuyện trước đó. Khi ấy nàng cũng thấy đôi chút hi vọng. Sắc mặt đang u tối của MI NƯƠNG đã sáng sủa lên trong chốc lát. Và rồi qua những gì Ca Đô trao đổi tiếp sau đó với người của chạ này. Thì câu chuyện đã rành rẽ hơn trong đầu mọi người.

Ra là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU LA HẦU đi thăm lại những nơi trải qua chiến tranh xem bà con có gặp khó khăn gì không để ông còn tìm cách giúp đỡ. Khi ông ấy tới chạ này thì trong tốp ngưòi đi cùng ông có khá đông là những anh em trong trận đánh bị dòng nước cuốn trôi đến vùng khác may vẫn sống sót. Hay những anh em bị thương nặng phải ở lại vùng này chưa đủ sức về nhà ngay. Đến nay họ đều khỏe mạnh hay cũng coi như gần khỏi tới nơi và đều may mắn gặp được ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU. Vậy là họ cùng theo ông trong chuyến đi, tiện đường về nhà luôn.

Khi tới chạ này thì ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU đã cùng anh em và bà con ở chạ góp sức chặt tre,gỗ từ rừng mang về sửa sang lại nhà cửa cho những ai có người thân ra đi do trận đánh. Mọi người rất mừng và cảm ơn ông ấy cùng anh em trong nhóm. Sau đó ông ấy lại tiếp tục lên đường. Chắc lúc này theo hướng mà LA HẦU định tới thì nhóm của ông đến được ngôi chạ nằm giáp ranh với TỘC CLAU thuộc bên Rắn Chín Đầu rồi.

Nhóm của Mi Nương nghe hết câu chuyện thì anh em cũng chẳng biết nói gì hơn là cùng chung vui với bà con ở chạ. Ca Đô cùng với các GIÀ CHẠ người tung kẻ hứng hồ hởi ca ngợi tài ba và tấm lòng của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU. Còn Cơ Tiêu thì luôn miệng nhe răng cười và gật đầu đến nỗi người anh chàng lắc lư theo với ý rất chi là đồng ý với nhận xét đúng đắn ấy.

Nhưng thi thoảng anh chàng lại ném cái nhìn khi thì ngao ngán sang bên cậu bạn Pa Nu người gọi cái con người vĩ đại La Hầu kia bằng bác. Rõ là anh chàng đang thể hiện thái độ bực bội ngấm ngầm của mình với cái việc mà ông bác La Hầu của Pa Nu đã làm. Cứ như ông ấy rảnh rỗi lắm vậy. Và Pa Nu cũng chẳng biết làm thế nào hơn ngoài việc đáp lại bằng một ánh mắt hiền lành. Ý là cậu cũng như Cơ Tiêu vỗn đã biết bác La Hầu luôn là người nghĩ đến người khác hơn là đến mình rồi. Cơ Tiêu nhận thấy ánh mắt đó của cậu bạn thì lại thấy mình thêm bực nên sau đó không thèm trao đổi gì thêm với Pa Nu nữa.

Mấy chị em Mi Na tuy không đến nỗi ngán ngẩn hay bực bội nhưng mỗi người thật không khỏi thấy nản lòng về những gì vừa nghe. Chị béo May May cùng Mi Na nhìn Mi Nương và rất buồn cho nàng. Còn nàng thì vẫn một vẻ im lặng u sầu như trước.

May cho chị em là sau đó câu chuyện nhanh chóng kết thúc. Theo nếp cũ nhóm Mi Nương và bà con ở chạ lại cùng nhau đi ra mảnh đất thiêng liêng trong vùng,chỗ an nghỉ của người đã mất.

Bởi không muốn Mi Nương chịu vất vả nên một lần nữa chị béo May May và Mi Na thuyết phục nàng để chuyện làm lễ cho họ lo liệu. Anh em trong nhóm cũng thấy đó là phải và nói thêm vào. Lần này Mi Nương không phản đối mọi người nữa. Nàng tự mình bước ra đứng ở mé ngoài của khoảnh đất trống dùng làm nơi tế lễ chung trong khu mả. Hai chị em của Mi Nương nhìn theo mà lòng thầm hiểu,nàng làm vậy để khỏi vướng chân họ.

Rồi buổi cầu nguyện bắt đầu thật nghiêm trang trong từng động tác dâng hương trầm và rượi tế của May May cùng sự thánh thiện trong điệu múa uyển chuyển dâng lên các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG của Mi Na. Người ở chạ và nhóm khách xếp thành vòng đứng rất đông đằng sau xem buổi lễ diễn ra. Ca Đô,Cơ Tiêu,Pa Nu với mấy cậu nái voi trong nhóm đứng chung một chỗ với Mi Nương. Tuy vậy những ai đứng cạnh nàng cũng đều cách xa một khoảng cho phải phép. Thành ra có cảm giác Mi Nương đứng một mình trơ trọi. Điều đó trở lên rõ rang hơn hết khi Mi Na gieo những bước nhảy nhẹ nhàng bay bổng thì xung quanh như đều bị hút về phía cô gái trẻ ấy. Ngay tới người trong nhóm như Ca Đô cũng thấy mình sao lãng mất nàng trong chốc lát.

Buổi lễ xong xuôi,các GIÀ CHẠ cùng các bà,các mẹ xúm vào vây lấy anh em khách quý cùng hai người con gái vừa làm lễ giúp cho họ mà rối rít cảm ơn một lúc khá lâu. Cuối cùng khi bà con đã tản đi hết thì mọi người mới kéo nhau lại chỗ Mi Nương. Và chị béo May May là người chạm vào nàng trước hết đã cuống cuồng kêu lên.

_Trời ơi, người cô sao lại nóng đến thế này. Thôi rồi, cô bị ốm thật rồi, cô Mi Nương của tôi ơi.

_Đúng rồi này, em...em cũng thấy tay chị Mi Nương nóng như hòn than ấy.

Mi Na cũng lập bập nói khi bàn tay hãy còn nắm chặt lấy cổ tay chị gái. Ánh mắt cô gái trẻ nhìn Mi Nương vô cùng hoảng hốt. Những người xung quanh nhìn mấy chị em và nghe vậy cũng rối lê. Chỉ một mình Ca Đô vẫn có thể bình tĩnh,chàng ta nói lớn để dẹp yên anh em.

_ Xin mọi người hãy bình tĩnh cho tôi. Việc chúng ta phải làm lúc này là đưa MỴ NƯA Mi Nương đi nằm và tìm ngay một Lang. Hơn nữa QUA Ơ LAN Cơ Tiêu nên bế MỴ NƯA, trông MỴ NƯA không đi nổi nữa rồi.

Nghe được lời nói mạnh mẽ của Ca Đô ai nấy đều thấy đỡ rối hơn hẳn vừa gật đầu vừa bảo nhau chia việc. Chị béo May May cùng Pa Nu nhận chuyện đi hỏi Lang rồi hớt hải đi liền. Trong khi ấy Cơ Tiêu cũng nhanh nhẹn đưa tay ra ôm lấy Mi Nương và bế thốc chị gái lên. Đúng lúc đó Mi Nương đang liêu xiêu nhưng vẫn cỗ gạt tay và yếu ớt lên tiếng.

_Không Cơ Tiêu...Em không cần bế chị. Chị hơi mệt...nhưng vẫn đi được. Mọi người còn phải tiếp tục đi nữa cơ mà.

Cơ Tiêu thấy chị mình như thế đang loay hoay thì nhận được cái nhìn cương quyết của Ca Đô. Anh chàng lập tức hiểu ý và bế bổng Mi Nương lên mặc cho chị gái vẫn cố chống lại. Rồi Cơ Tiêu đưa Mi Nương vào trong nhà của GIÀ CHẠ Đứng Đầu. Ca Đô, Mi Na theo ngay đằng sau. Khi mọi người thu xếp xong chỗ nằm cho nàng cũng là lúc May May và Pa Nu trở về mà không mời được Lang nào tới. Hai người vừa thở hổn hển vừa kể rằng ông ấy có chuyện dời CHẠ mấy bữa nay rồi. Cái tin ấy càng làm ai nấy hoang mang hơn. Bỗng bà chủ nhà ngó Mi Nương rồi quay ra nói với mọi người xung quanh.

_Tôi tuy không phải Lang chi hết, nhưng cũng qua vài cây thuốc trị bệnh. Mà tôi xem cô gái này bị cảm gió thôi, chỉ uống thuốc và nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại thôi. Mấy cô cậu không cần lo lắng quá. Quan trọng hơn hết là mấy vị đây phải tránh để cô ấy ra gió hay trạm vào nước.

Nghe được những lời đó thì mọi người mới bớt đi đôi chút sự bấn loạn. Tuy nhiên trên mặt ai nấy vẫn còn phảng phất sự lo âu. Rồi Ca Đô đưa bà chủ nhà đi lấy thuốc cho Mi Nương. Lúc sau chàng quay lại mang theo mấy bó lá ,rễ cây. May May lại hối hả đem nó đi đun ngay.

Đến khi Mi Nương được em gái cho uống thuốc thì nàng ngủ li bì suốt đêm tới sáng hôm sau vẫn chưa dậy. Mọi người cũng bàn với nhau từ dạo tối,rằng tốt hơn hết là nghe theo lời của bà chủ nhà. Lúc này nhóm của họ nên dừng lại ở đây,chờ cho đến khi nào Mi Nương khỏi hẳn rồi hãy đi tiếp. Bởi vậy Ca Đô nói với Cơ Tiêu và Pa Nu cứ để cho May May cùng Mi Na ngủ cho thỏa. Dù sao họ cũng đã quá mệt vì đã chăm sóc cho Mi Nương suốt một đêm dài.

Pa Nu cũng định ngủ thêm nhưng Cơ Tiêu nằm bên cạnh gần sáng đã tỉnh giậy,từ đó thức luôn tới sáng và cứ dăn bên nọ dở bên kia. Cuối cùng anh chàng bật giậy,ngồi xổm trên tấm chiếu,chốc chốc lấy tay gãi đầu sồn sộn dáng vẻ rất sốt ruột. Pa Nu biết nhưng không hỏi han hay kêu ca tiếng nào vì biết chắc nếu mở miệng là sẽ bị mắng té tác vì xía vào chuyện của cậu ấy.

Bỗng nhiên Cơ Tiêu day day vai của Pa Nu. Trong khi Pa Nu hãy còn dụi mắt thì Cơ Tiêu đã xách cổ lôi ra ngoài. Rồi hai anh chàng đi đến mé sân vắng vẻ có mấy lùm cây um tùm ở phía sau nhà sàn của GIÀ CHẠ ĐỨNG ĐẦU của chạ mà họ đang trú nhờ. Cơ Tiêu dừng lại và bảo.

_Tôi có cái này cần bàn với cậu.

Pa Nu nghe thế,ngây mặt ra. Cậu rất sửng sốt vì điều mà Cơ Tiêu vừa nói. Bởi trước nay anh bạn này có thèm bàn bạc chuyện gì với cậu đâu. Có gì cần suy tính thì cậu ấy cũng tìm người khác thông minh hơn kia mà. Cơ Tiêu ngó mặt Pa Nu thấy lúc thường đã ngô nghê lúc này càng khù khờ tợn thì cau mặt khó chịu và nói té tát.

_Pa Nu,cậu tỉnh ngủ chưa đấy hả ?

_ À, rồi...Nhưng sao, sao cậu không đánh thức anh Ca Đô dậy mà lại là mình. Anh ấy suy nghĩ giỏi hơn mình nhiều mà.

Pa Nu biết đã làm bạn mình bực bội nên vội lập cập trả lời. CơTiêu nghe thế ngoảnh mặt đi lại giơ tay vò đầu vẻ càng cáu giận hơn. Ngay sau đó anh chàng quay phắt lại và gắt gỏng nói.

_Đúng vậy, là chuyện khác thì tôi thèm nói với cậu làm gì. Nhưng mà...chuyện này chỉ có cậu mới giúp được.

_ Sao cơ ? Mình không...không hiểu lắm...

Pa Nu thật sự chẳng đoán ra ý của Cơ Tiêu nên vừa nói bập bõm vừa dương mắt nhìn bạn. Nhưng lần này Cơ Tiêu không nổi đóa nữa đúng hơn là anh chàng đang nôn nóng cái ý định trong đầu nên bảo luôn.

_Pa Nu, cậu còn nhớ trước khi chị của mình rủ hai đứa ta cùng lên đường đi tìm anh Ba Đôn. Thì lúc đó mình với cậu đã định đi làm gì rồi không nào?

_ Ý cậu là...chuyện về mũi tiêu phải không ? Nhưng bây giờ chúng ta phải gác nó qua một bên, dành thời gian để tìm cho ra anh BA ĐÔN của mình cơ mà.

Pa Nu à lên một tiếng lớn và vui vẻ trả lời. Nhưng rồi cậu bắt đầu băn khoăn nói cái thắc mắc của mình ra với bạn. Cơ Tiêu vừa nghe Pa Nu vừa đứng nhấp nhổm không yên. Chỉ đợi Pa Nu nói xong là anh chàng nhảy vào ngay.

_Thì đúng thế. Nhưng cậu không thấy tình cảnh bây giờ à ? Đây gọi là trong cái rủi có cái may đấy. Chị Mi Nương đang ốm, nhóm chúng ta phải dừng lại mấy ngày liền. Vậy chẳng phải là dịp cho chúng ta đi tìm cái nhà anh thợ rèn mà cậu bảo ở gần quanh đây sao chứ hả ?

_Cậu nói cũng phải...nhưng mà....

Pa Nu chăm chú nghe anh bạn nói sau đó liền gật gù rồi thấy vẫn còn nhiều cái phải băn khoăn nên cất tiếng đầy phân vân. Nhưng Cơ Tiêu vừa nghe chưa hết lời cậu bạn đã xông tới vung tay và nói cái giọng kẻ trên.

_Không nhưng nhiếc gì hết, lúc này mà còn không làm luôn đi thì còn lúc nào nữa. Mình đã quyết rồi, việc của cậu là đi cùng dẫn đường cho mình, rõ chưa ?

_Cậu nói thế thì mình đành nghe theo. Nhưng...cậu cho mình nói hết câu này thôi. Đường từ đây đến đó cũng không gần lắm, chị Mi Nương lại đang ốm. Cậu về muộn nữa thì mấy chị em sẽ càng lo lắng.

Pa Nu thấy vẻ dữ dội của Cơ Tiêu thì đã bị nép vế rồi nhưng cậu vẫn ráng nói ra suy nghĩ của mình. Cơ Tiêu trợn mắt nhìn Pa Nu một cái xong lại cười,vênh mặt bảo.

_Cái đó tôi đã tính rồi, không cần cậu phải nhắc nhở đâu nhá. Mấy chị lo cho tôi một thì tôi lo mấy chị mười chứ lại. Nên tôi sẽ mượi một con voi của bọn anh Ca Đô là xong. Nếu được thì nhờ một anh đi cùng điều khiển voi cho mình luôn. Vậy có phải chưa đầy một ngày là mọi việc đã xong xuôi rồi sao ?

Trong khi Pa Nu đang lẩm nhẩm lại những ý định được Cơ Tiêu vạch ra. Thì Cơ Tiêu đã vừa lao đi vừa ngoái lại giục Pa Nu phải đuổi theo mình tới NHÀ LỚNcủa chạ này,chỗ mà cánh Ca Đô đang nghỉ lại. Đến đó đúng lúc Ca Đô đang cúi người múc nước trong lu rửa mặt,chàng ta vừa ngưởng lên thì thấy hai chàng trai trẻ.

Ca Đô hơi ngạc nhiên vì trời hãy sớm đáng lẽ Cơ Tiêu và Pa Nu còn đang ngủ. Và chàng ta hỏi thì Cơ Tiêu gãi đầu gãi tai vì hơi ngại một chút nhưng cũng nhanh chóng bảo là muốn mượn voi. Ca Đô nghe xong càng sửng sốt hơn nhìn chằm chằm hai anh chàng đầy băn khoăn rồi hỏi với giọng nghiêm nghị.

_ Đi đường xa cần về ngay trong ngày thì cưỡi voi là phải rồi. Nhưng chuyện đó có gấp đến nước này không mà các cậu phải đi vào hôm nay. Còn mấy chị em kia thì thế nào?

_ Đương nhiên là chuyện chẳng đừng được thì bọn em mới phải đi chứ. Còn phía chị em thì...Chuyện này vốn không mắc mớ gì đến họ, anh khỏi lo đi.

Cơ Tiêu vừa nhăn nhở cười vừa đáp lại đầy vẻ thản nhiên. Ca Đô nghe xong,mất một lúc bóp trán suy nghĩ rồi mới từ tốn bảo.

_Thôi được rồi, nếu QUA Ơ LAN Cơ Tiêu đã nói thế thì tôi sẽ cho hai cậu cưỡi con voi khỏe nhất để mau đi mau về. Và tôi sẽ là người nái voi.

Cơ Tiêu và Pa Nu vừa nhe khúc đầu lời nói của Ca Đô thì đã thở phào một cái mới nhẹ nhõm làm sao. Tuy nhiên khi nghe hết ý của chàng thì hai cậu trai trẻ đều ngỡ ngàng. Cơ Tiêu vội cười và xua tay nói.

_Ồ. Bọn em chỉ mong một trong số ba anh trong kia thôi, đâu dám nhờ chính anh phải đi cùng.

_Âý, đừng nghĩ thế. Tôi là muốn cho mấy anh em kia được nghỉ ngơi sau một chặng đường dài, nên tính không gọi ai dậy. Nhưng hai người đi một mình trên quãng đường xa tới vậy, tôi thật không yên lòng. Có gì xảy ra thì tôi biết nói thế nào với mấy chị em ở nhà đây. Bởi lẽ đó tôi thấy mình đi cùng là cách tốt hơn hết.

Ca Đô vẫn từ tốn nói tiếp. Hai anh chàng kia nghe vậy cùng thấy thoải mái hơn nhiều, mặt mũi như nở ra. Cơ Tiêu tưng bừng đáp lại ngay.

_Ồ, anh Ca Đô đúng là cẩn thận quá, nhưng có anh ấy đi cùng được thì càng vui chứ nhỉ Pa Nu ?

_ Mình cũng nghĩ thế. Thật ra chỉ có hai chúng ta đi thôi thì mình cũng lo lắm. May quá bây giờ thêm được anh Ca Đô nữa thì không sao rồi.

Pa Nu cũng rụt rè lên tiếng. Nghe thế Cơ Tiêu vỗ bộp vào vai cậu bạn thể hiện sự vừa ý và cười rộn lên tỏ ra hào hứng vô cùng. Tới lượt Ca Đô và Pa Nu cùng đáp lại bằng một tràng cười ngắn. Ngay sau đó ba chàng trai mau chóng sửa soạn. Xong rồi họ cùng ngồi lên bành voi bắt đầu chuyến đi không định trước này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.