[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 28 : Chương 28




20

Ngọn Lửa Cuồng Nộ

Sấm sét từ bầu trời đánh xuống mặt đất,chỉ một nổ lên tiếng không hơn. Tiếng sấm sét ở giữa cánh đồng được bao bọc hai phía bởi rừng già mênh mông. Dãy núi ở một bên tạo thành bức tường cao ngất che chắn,dội ngược lại mọi âm thanh quay về phía khu chạ. Nên ngoài bà conCHẠ Xưa với CHẠ TỘ,sẽ không ai ở đâu khác nghe được hay nhìn thấy được tia sét đó. Cảm giác như toàn thể phần còn lại của trời đất không thể hay biết gì về nó. Vậy nhưng tiếng sấm sét này mang trong nó một sức mạnh phi thường vượt qua mọi ngăn trở. Sức mạnh đó đang âm thầm lan rộng trong khoảng không gian bao la của bầu trời,đi xa đến nỗi chẳng Mo,THEM nào có thể ngờ đến.

Điểm đến cuối cùng của nguồn sức mạnh vô hình này không gì khác. Đó chính là những chốn thiêng liêng hội tụ PHÉP THIÊNG nhiều hơn hết trên mặt đất này. Những Đền THỜ ĐỨNG ĐẦU. Và một nơi trong số đó,một tòa tháp bằng gạch đỏ nằm trên vùng đất của Rắn Chín Đầu. Vào khoảng giữa đêm,khi khắp nơi trong tòa ĐỀN THÁP này đều đang chìm trong sự tính lặng và lạnh lẽo đến rợn người. Chỉ có những đài lửa leo lét cháy tạo ra thứ ánh sáng nhờ nhờ. Chỉ còn các Mo cấp thấp còn thức lặng lẽ làm lụng hay cầu nguyện. Đột nhiên hết thảy các đài lửa bùng cháy dữ dội làm cho khắp các gian phòng,mọi ngóc ngách hành lang ở nơi này bỗng chốc rực sáng. Cảnh tượng ấy khiến những ai còn thức đều hoảng hốt nháo nhác chạy lại với nhau.

_ Sao những ngọn lửa lại cháy lên đáng sợ thế chứ nhỉ?_ Một Mo trẻ thảng thốt nói.

_ Chịu thôi, tôi cũng như chị đang vừa lau dọn vừa cầu nguyện thì thấy thế. Vậy là tôi không dám ở lại đó một mình nữa._ Một Mo trẻ khác hổn hển trả lời.

_ Chuyện này lạ lắm, tôi ở đây lâu hơn các cô. Mà cũng chỉ thấy có một lần gần giống thế này thôi._ Một MO già vội vã kể.

_Đấy là khi nào hả bà ? _ Mọi người xung quanh đồng thanh hỏi bà ta.

_Xem nào…đúng rồi. Thì là ngày ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của chúng ta ra đời đó. Nhưng khi đó còn lạ lùng hơn hẳn thế này nữa là đằng khác. Không chỉ có các đài lửa bùng cháy mà ngay các bồn nước thiêng cũng xoáy lên kinh khủng chứ. Chao ôi, cho đến bây iờ mọi người đều tin là điềm báo ấy quá đúng. NGƯỜI đến bây giờ đây chẳng phải đã trở thành ĐẤNG THIÊNG NI NA hùng mạnh hơn hết xưa nay rồi ư ?

Người MO già say sưa kể và những cô gái quay quanh bà cũng dán mắt vào nghe. Bởi câu chuyện của bà ta mà có lúc,họ dường như quên mất sự khác thường đang sảy ra đó. Thế rồi khi câu chuyện xa xăm trong trí nhớ của người MO già kết thúc,gian phòng vẫn càng lúc càng rực sáng hơn như bị nung đốt. Mọi người lại lo lắng.

_Phải làm gì bây giờ ? Cứ thế này mà đợi sao chứ ? Lửa có đến nỗi thiêu cháy chúng ta không ? Thế thì phải chạy thôi. _ Một Mo trẻ trẻ hơn hết sợ hãi nhìn quanh.

_Bình tĩnh nào, hơn hết định phải đợi xem các MO BỀ TRÊN bảo gì. Nếu tự ý chạy ra ngoài thể nào cũng bị đánh đòn đấy. _ Mo trẻ với giọng thoảng thốt khi nãy nói tiếp.

_Đã có ai thưa chuyện này cho các bà ấy chưa nhỉ?_ Một Mo trẻ nóng ruột thắc mắc.

_Rồi. Hai người đã lao đi ngay trước tôi rồi. Mà thể nào chính các bà ấy cũng đã thấy như chúng ta thôi. _ Cô gái với tiếng thở hổn hể nãy giờ do chạy gấp từ từ đáp.

Đúng lúc ấy thì mọi người nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm tiến đến chỗ họ. Trong số ấy có những bước chân nghe rất oai nghiêm mà ai cũng nhận ra đây là của CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU. Họ vừa mừng vừa sợ,ai nấy đều nín thở chuẩn bị sẵn tâm lí,quỳ xuống nghênh đón bà ấy.

Và rồi một người đàn bà dáng cao lớn,vẻ đẹp lộng lấy kiêu sa từ từ đi vào. Phía trước cũng như đằng sau của bà ta đều có mấy người theo hầu. Họ dừng lại sau ngưỡng cửa, hơi tản ra để bà ta và một Mo trẻ hầu cận bước hẳn đến giữa gian phòng. CHỦ TẾ Đứng Đầu đưa ánh mắt cao ngạo của mình lướt khắp một vòng đám Mo cấp thấp đang quỳ xụp trên nền nhà nhưng không nói gì. Chỉ có người Mo trẻ hầu cận đứng bên cạnh là gắt lên với giọng bực bội.

_Các người đã làm hết việc của mình rồi hay sao mà tụ tập ở đây đông vui thế này ? Xem chừng những việc bọn ta giao cho còn quá ít nên mọi người mới có nhiều lúc rảnh rang như vậy. Thôi được,để ta xin với CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU sắp xếp thêm vậy .

_Ôí. Không đâu thưa CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU, thưa Mo Cai Quản. Bọn con đã chăm chỉ từ tối tới bây giờ mà vẫn chưa…chưa xong nửa phần việc. Bọn con cũng không dám ngồi nghỉ chơi đâu. Thật sự không dám đâu. Nhưng mà….nhưng mà. Những ngọn lửa. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU và Mo Cai Quản, hai BỀ TRÊN cũng thấy chúng rồi đúng không ạ ? Chúng làm bọn con hoang mang quá nên vội chạy đi hỏi nhau. Bọn con tụ tập ở đây là vì sợ chúng. Sự thật là vậy xin BỀ TRÊN tha tội cho bọn con.

Một Mo trẻ vừa quỳ lạy dập đầu liền mấy cái vừa hớt hải thưa bày. Mọi người còn lại chỉ biết nín bặt,đầu cúi gầm xuống. Ánh mắt, nét mặt ai cũng lộ rõ vẻ van xin cầu khẩn. Và CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cũng như MO hầu cận của bà ta không khó để đoán biết ra điều đó qua tấm thân đang run rẩy dưới chân họ. Rồi MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU vẫn im lặng để Mo hầu cận nói tiếp.

_Ra vậy. Ra là chuyện mấy cái đài lửa. Ở đây ai mà không nhìn thấy. Bọn các người vì thế mà dám bỏ chỗ cầu nguyện chạy lung tung.Thế mà được à ? Nhưng thôi, may cho các người có CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU muôn lần rộng rãi. Người đã tha tội cho bọn các người rồi đấy. Mau mau tạ ơn rồi quay về chỗ mình ngay.

Lúc đầu nghe Mo Cai Quản nói với giọng còn tức tối hơn trước. Đám Mo cấp thấp vốn đã sợ đến run người càng kinh hãi đến nỗi phải gồng mình lên chống đỡ để không ngã lăn ra đất. Nhưng đến lúc nghe hết câu của cô ta thì ai nấy bọn họ đều mềm nhũn ra, sõng soài trên đất mà rối rít tạ ơn. Nhưng khi CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU của RẮN CHÍN ĐẦU cùng những MO đi theo bà ta quay đi thì có Mo trẻ trẻ tuổi buộc miệng thốt lên.

_Nhưng thưa CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU. Còn…còn những ngọn lửa ấy. Chúng, thật ra chúng là thế nào ạ ? Mong BỀ TRÊN cho bọn con biết để bớt sợ hãi với ạ.

Và MO ĐẤT của RẮN CHÍNG ĐẦU đã dừng bước thật. Nhưng người quay lại và lớn tiếng quát tháo vẫn là MO hầu cận của bà ta.

_ Ta đã bảo thế nào. Các người nghe chưa rõ hả ? Quay về hết cho ta nếu không muốn chịu phạt.

MO trẻ vừa cất lời lúc nãy giờ biết mình lỡ lời chỉ biết lấy tay bưng miệng,ánh mắt hoảng hốt. Những người khác vội dắt díu nhau dậy,định chạy thật nhanh khỏi tầm mắt của MO ĐẤT ở RẮN CHÍN ĐẦU. Nhưng bất ngờ bà ta cũng quay mặt lại,đôi mắt to đẹp với lông mày hình vòng cung dày nhướn lên đôi chút và khóe miệng có đôi môi đỏ mọng của bà ta thì nở ra một nụ cười. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU của RẮN CHÍN ĐẦU cất tiếng vô cùng nhẹ nhàng mềm mỏng.

_Sao các người lại lo lắng đến thế. Đấy là điều không cần thiết. Các người hãy nhớ cho ta một điều. Rằng đây là ĐỀN TỐI CAO thiêng liêng hơn hết trong toàn cõi Rắn Chín Đầu. Các người đang phục vụ cho các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG. Vì vậy các ngươi sẽ luôn được các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG mà trong ấy nhắc đến trước hết là MẸ RẮN CHÍN ĐẦU cùng ĐẤNG THIÊNG NA NI che chở dưới sức mạnh của mình. Nên các ngươi hãy nhớ từ nay về sau không cần và không được phéplo sợ bất cứ điều gì đến từ bên ngoài ĐỀN THÁP TỐI CAO này. Các ngươi rõ rồi chứ.

Đám Mo cấp thấp lúc ấy chỉ còn biết răm rắp gật đầu rồi lúi cúi rút nhanh khỏi đấy. Trong gian phòng giờ đây chỉ còn CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU và Mo hầu cận của bà ta. Sau đó bà ta nhắm mắt,đưa tay phải ra phía trước,bàn tay mở rộng,các ngón tay quắp lại. Ngay lập tức những kẻ xung quanh đều cảm nhận được nguồn sức mạnh nóng bỏng đang tràn ngập khắp trong ĐỀN THÁP TỐI CAO này đang bị hút vào trong bàn tay của bà ta. Cùng lúc,lửa trong các đài lửa yếu đi rất nhanh,trong chốc lát chúng đã trở lại bình thường. Rồi MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU từ từ mở mắt thở ra rất nhẹ nhàng như không có chuyện gì. Ở bên cạnh Mo hầu cận thận trọng và kính cẩn lên tiếng.

_Thưa BỀ TRÊN, vậy là đã dẹp yên cái vụ náo động này rồi. Thật là…thật là không ngờ được điềm báo này lại tác động mạnh đến vậy ngay trong ĐỀN THÁP TỐI CAO của chúng ta. Có nên báo lại chuyện này ngay cho ĐẤNG THIÊNG NI NA không ạ. Chẳng rõ sức mạnh này có xuyên vào được đến trong Cấm Phòng không ?

_Không cần. Bây giờ chưa phải lúc. ĐẤNG THIÊNG NI NA đã dặn kĩ rồi, các người ngươi quên rồi sao ? Không được phép phá rối NGƯỜI vì bất cứ điều gì. Chuyện này để đến trưa mai khi dâng đồ lễ cho NGƯỜI dùng trong kì Trường Chay, ta sẽ nói. Bây giờ phải đảm bảo không ai nói năng bàn tán gì thêm nữa Các ngươi hiểu ý ta chứ. Mụ MO già kia….

Nói rồi MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU lưng đi ra. MO hầu cận của bà ta vội theo sau.

Và rồi vầng mặt trời lại bắt đầu mọc lên trên đỉnh của ĐỀN Tháp ĐỨNG ĐẦU báo hiệu một ngày mới đã tới,nhưng rất nhanh quả cầu lửa rực rỡ giữa bầu trời xanh thăm thẳm ấy đã bị những cuộn mây xám xịt nuốt chửng. Để đến ban trưa mà mặt đất vẫn đang chìm trong bóng tối nhờ nhờ. Dân chúng ở khắp PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này đều đinh ninh rằng có một cơn mưa lớn đang đến. Họ vội vã hối hả rảo tay hơn để làm ruộng hay đánh cá được nhiều hơn hết trước khi cơn rông bắt đầu. May cho họ,dường như bầu trời chỉ đang dọa dẫm mà thôi còn gió mưa mãi vẫn chưa thấy. Còn bên trong ĐỀN THÁP TỐI CAO mọi điều đã lắng xuống và cũng chẳng ai để ý lắm đến việc ngoài kia. Đấy là điều mà hết thảy các Mo bên dưới hiểu ra và răm rắp làm theo vì đó chính là lời dạy của MO BỀ TRÊN.

Lúc này đây,CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đã cho người đi xem xét khắp một lượt công việc của ĐỀN THÁP TỐI CAO và hài lòng về nó. Có vậy bà ta mới yên lòng mà sửa soạn cho chuyện lớn hơn hết trong mỗi ngày và phải do chính bà ta làm. Mo hầu cận đang bưng đến một chiếc khay bên trên đặt một cái âu nhỏ có nắp đậy và một chiếc thìa con. Toàn bộ chúng đều bằng vàng ròng,mỏng manh nhưng rất tinh xảo. MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU mở nắp âu,lấy thìa quấy đều bên trong và nếm thử mùi vị của thứ cháo gạo trắng đựng bên trong nó. Sau đó bà ta cận thận đậy nắp âu lại như cũ và nói giọng khẩn trương với những kẻ đứng quanh.

_Tới lúc rồi, chúng ta đi thôi.

_Vâng thưa BỀ TRÊN.

Nhóm người này vội vàng đáp lại rồi nín lặng theo sau bước chân của MO ĐẤT. Và họ tiến lên rồi đi xuống các bấc thềm trong các dãy hành lang ngoằn nghèo trong tòa tháp chính này. Mà rồi cuối cùng hầu hết họ cũng chẳng rõ được thật ra điểm đến là ở cao bên trên hay thấp hẳn bên dưới mặt sàn chung phía ngoài của ngôi đền nữa.

Nhưng có điều họ chắc chắn. Đó là họ sẽ phải dừng hết lại và đứng đợi phía ngoài của Cấm Phòng,nơi oai nghiêm và bí hiểm hơn hết chốn này ngay với những kẻ ở đây suốt đời chăng nữa. Bởi vì chỉ những ai được sự cho phép của chính ĐẤNG THIÊNG NA NI mới được ân huệ tiến qua ngưỡng cửa đá kia. Mà số ấy thì hiếm hoi vô cùng, áng chừng chỉ đếm trên đầu ngón tay chưa hết.

Hôm nay như thường lệ chỉ có mình CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU và Mo hầu cận của bà ta có thể đi tiếp vào trong. Thật ra bên trong căn phòng đó có gì cũng là điều tò mò của những kẻ còn lại,nhưng họ tuyệt đối không thể để lộ ra. Khi hai người kia đi vào trong thì bên ngoài vẫn chỉ là một không gian tĩnh lặng.

Thứ mà CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cùng kẻ hầu cận là những người duy hơn hết được thấy khi bước vào khu vực thiêng liêng nhuốm màu kì quái này. Vẫn là một cảnh tượng quen thuộc đang hiện ra trước mặt họ. Gian phòng rộng lớn với các cột đá, những bức rèm, các đài lửa và một bồn nước. Nhưng chúng không chỉ đơn giản có vậy. Khi mà từ trong các đài lửa cao đến ngang hông,rực cháy những ngọn lửa màu xanh tím lạ lùng cao đến đầu người đang vặn soắn liên hồi. Cùng với chúng là những tấm vải rèm màu xám cũng đang uyển chuyển lượt sóng theo nhịp điệu của ngọn lửa. Có cảm giác chúng và gian phòng này giống như những tinh linh đang uốn mình theo một điệu múa mãnh liệt để hỗ trợ và cổ vũ cho việc làm của chủ nhân chúng.

Và CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU của RÁN CHÍN ĐẦU cùng kẻ đi theo phải rất khéo léo để tiến vào trung tâm của nơi đây. Họ dừng lại,hướng ánh mắt tỏ rõ sự tôn kính đặc biệt về phía người đang nằm sấp lơ lửng gần mặt đất. MO ĐẤT hơi cúi mình trước người đó, kẻ hầu cận thì quỳ hẳn xuống làm lễ. Trong khi đóCHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU đã nhanh chóng ngưởng lên cất giọng mềm mại.

_ĐẤNG THIÊNG NI NA, rất tiếc đã quấy rầy Người. Nếu bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Thì tôi…xin phép đành trở ra ngay vậy. Còn đây,như mọi lần. Luôn là cháo trắng. Và…tôi luôn băn khoăn vậy có sơ sài quá chăng ? Nếu Người thấy được, từ mai sẽ đổi đồ lễ bằng thứ khác bổ dưỡng hơn.

_Không cần làm vậy.Cám ơn bà rất nhiều, CHỦ TẾ Đứng Đầu. Cháo trắng…với ta đã là quá thừa thãi. Bà cũng biết ta chỉ dùng nước lã là đủ.

ĐẤNG THIÊNG NI NA của RẮN CHÍN ĐẦU lại bằng giọng lạnh lẽo,thân thể của nàng vẫn trong trạng thái cũ. Nghĩa là A RA vẫn nằm sấp,hai tay khoanh chặt trên ngực và lơ lửng trên mặt đất. Tấm áo choàng đen điểm xuyết những đường chỉ vàng đang trải rộng phất phơ bay trong không trung cùng với mái tóc xõa tung đầy vẻ mê hoặc.

A RA hiện diện hết sức rõ ràng trước mắt hai kẻ còn lại. Nhưng đường nét trên khuôn mặt của con người đó vào lúc này thế nào thì MO ĐẤT cũng chẳng nhận ra . Có những vệt đen và đây đó những tia sáng lóe lên trên khuôn mặt ẩn sau làn tóc đang bay bay. Và trong khoảnh khắc ấy mọi thứ xung quanh thật yên lặng. Thế rồi MO ĐẤT ra hiệu để kẻ đi theo khẽ đặt chiếc khay xuống nền đá. Sau đó bà ta cụp và mởi mắt rất nhanh,có vẽ như đang cân nhắc điều gì và đã quyết định. Bà ta lên tiếng.

_Thôi được, chúng tôi đi ra vậy. Xin chúc cho đến khi dứt kì Trường Chay này, ấy cũng là lúc chuyện lớn của Người hoàn thành như ý muốn. Nhưng tôi đang băn khoăn một điều. Liệu Người có cảm nhận được việc đó….

_Việc đó…Tiếng sét…phải không….

A RA nói từng lời chầm chậm. Ngừng một lát rồi nàng ta tiếp tục.

_Ta có cảm nhận được. Đúng vậy… nó mang trong mình sức mạnh đáng gờm. Qủa là sức mạnh đó là thứ đầu tiên xuyên qua được các trụ giới của phòng đá này.

_ Nếu vậy thì…tôi xin mạn phép…hỏi một câu nữa được chứ ạ….

CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU của RẮN CHÍN ĐẦU hơi ngắc ngứ lời nói ẩn chứa sự căng thẳng. Rồi bà ta chưa kịp nói thêm thì A RA đã nên tiếng trước bằng giọng dửng dưng.

_Ta nghĩ thế nào về báo hiệu đó. Ý bà là vậy phải không ?

_ Đúng…quả là vậy. Và ĐẤNG THIÊNG NI NA có thể…._MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU nói bằng giọng thư thái hơn.

_ Bình thường…Đúng hơn là, ta đang rất bình thản chờ đợi viếc đó tới. Đó…dù sao cũng là sự sắp sếp cho cuộc sống này từ rất lâu rồi. Việc của ta và cũng là việc của ĐỀN THÁP TỐI CAO này. Chính là làm cách nào để nó có lợi cho điều chúng ta hằng mong muốn hơn hết. Bà hiểu ý ta chứ?

MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU nghiêm sắc mặt khi nghe từng lời từng lẽ với giọng điệu vẫn dửng dưng như cũ từ miệng của ĐẤNG THIÊNG NA NI. Sau cùng khi A RA ngừng lại,bà ta thở sâu và gật đầu kính cẩn nói.

_ Tôi đã rõ. Người xin hãy yên lòng với chúng tôi.

_Tiện đây ta cũng muốn biết. Rằng trong những ngày mình ở đây để tu luyện và thấu hiểu…Thì bên ngoài nào thế rồi ? _ A RA đổi giọng hơi cao lên so với trước.

_À vâng. Có thể nói, mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp. Ngoài điềm báo đó thì không có gì nằm ngoài sự dự liệu của ta ._CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU thở ra nhẹ nhàng và giọng nói thoải mái hơn hẳn.

_ Còn kẻ đó ? _ A RA hỏi nữa.

_ Và kẻ đó, như tôi được biết. Người này thì, vẫn đang đi theo con đường do hắn vạnh ra một cách rất thuận lợi. Nó đang từng bước mang đến cho hắn những sự ưu ái,những vinh quang có ích cho chuyện về sau. Chưa có gì bất lợi cho hắn ta vào lúc này. Tôi chắc hắn là vậy._CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU nói giọng ngày càng phấn khởi hơn.

_Tốt lắm.

Và lời đáp lại của A RA dường như khiến cho bà ta thấy rất mãn nghuyện với một nụ cười mỉm.Và bà ta lại cất tiếng giọng rất đỗi tự hào.

_Thưa ĐẤNG THIÊNG NI NA, quả thật là tôi nghĩ về điềm báo và về hắn. Đây chẳng phải là sự sắp đặt tuyệt vời đối với hắn ư ? Không ngờ việc hắn để cho kẻ được nhắc đến trong điềm báo tồn tại tới ngày nay. Và mối quan hệ giữa hai kẻ đó với nhau. Hẳn điều này rồi sẽ tạo rất nhiều thuận lợi cho mưu đồ của hắn với kẻ đó. Và nói cho cùng…Thì mọi việc cho đến lúc này vẫn nghiêng hoàn toàn về phía chúng ta rồi. Tôi nói thế có phải không thưa Người ?

_Bà nói đúng ý ta rồi đấy. Ít ra tới lúc này là như vậy….Nhưng vẫn phải hết sức thận trọng…trong từng bước đi. Hãy giử Ngọn Lửa Chứa Đựng Lời Nhắn của ta đến cho Mo Lửa Cay A đang sánh bước cùng em trai ta, Ôn NẶC. Cô ta nếu cần sẽ giúp đỡ thêm cho hắn…Có lẽ ta đã ngưng lại hơi lâu rồi, đến đây thôi.

.

ĐẤNG THIÊNG NI NA của RẮN CHÍN ĐẦU nói những lời này bằng giọng thì thầm nhưng những âm thanh đó thấm sâu vào tận tim gan của hai kẻ đứng gần đó.CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU của RẮN CHÍN ĐẦU lập tức đáp lại cùng một nhịp cúi đầu chào.

_Tôi sẽ làm ngay sau khi trở ra. Xin mời ĐẤNG THIÊNG NI NA tiếp tục, chúng tôi sẽ không quấy rầy Người thêm chút nào nữa.

Nói xong bà ta vẩy tay ra hiệu cho kẻ hầu cận đứng dậy và hai người vội vã ra khỏi Cấm Phòng. Khi họ vừa quay đi thì lập tức cảm nhận được những luồng sức mạnh khủng khiếp lại trào dâng luân chuyển quanh gian phòng,thân thể của A RA và mặt đất bên dưới. Chúng lúc ẩn lúc hiển trong gian phòng. Thậm trí mắt thường có thể nhìn thấy được những luồng sáng mờ ảo đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.