[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 16 : Chương 16




8

Màn Đêm Tĩnh Lặng.

Tốp anh em đầu tiên lao về cổng chạ thì đụng ngay bà con đang đợi ở đó. Hai bên gặp nhau,ai nấy đều rối rít lên. Nhưng anh em không kịp để bà con hỏi han gì mấy đã đòi gọi các Lang với MO đến. Mọi người đang băn khoăn dù vẫn cử người đi. Rồi thì đoàn anh em trong đó có Cơ Tiêu ẵm chị mình về đến.

Lúc ấy mọi người mới hay ra cái điều đáng buồn kia. Rồi bà con rẽ lối để La Hầu với Cơ Tiêu đưa Mi Nương vào trong toà nhà chính của KHU Nhà Lớn để nằm. Rất đông mọi người định đi theo nhưng chợt nhớ ra vẫn còn những người ruột thịt của họ ở đằng sau. Bởi thế bà con lán lại tìm kiếm,thật may có rất nhiều người nhận ra nhau.

Họ ôm nhau mừng rỡ lắm,tuy có người khóc rưng rức nhưng trên miệng đều cười tươi rói. Vẫn còn có kẻ chịu phải số khổ khi đàn ông trong nhà họ không về. Tuy nhiên họ nghĩ. Cứ nhìn vào nhà CHÚA TỂ TỐI CAO mà xem. Đến con rể của ông ấy, chàng trai BA ĐÔN tài ba là thế đáng quý là thế cũng bỏ xác lại chiến trường. Vậy ra đấy là số phận các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG sắp đặt cho con người rồi. Nó rơi vào bất cứ ai thì đành nhận lấy thôi. Nói cho cùng nỗi đau vừa là riêng của từng nhà vừa là chung cho toàn bộ lạc. Vui buồn chẳng cách xa là mấy. Bà con và anh em thật là vừa rộn rã hết chỗ nói vừa ngậm ngùi san sẻ với nhau như thế.

Còn Mi Na và hai người đàn bà đang đứng cạnh nhau lúc trước. Nhìn trong tốp anh em đầu tiên về chạ chị bụng chửa to vượt mặt nhận ngay ra chồng mình. Chị ấy vác bụng nặc nè hớn hở chạy tới. May sao chồng chị cũng kịp nhìn thấy vợ mới nhào đến ôm lấy chị vợ vào lòng.

Mi Na trông rõ cái vẻ mừng rỡ đến quên hẳn sự có mặt bao nhiêu người xung quanh của hai vợ chồng họ. Bà lão với cô gái trẻ cũng vui lây cái vui của họ cùng nhìn hai người mà cười mãi. Thật ra anh chồng chỉ ôm được chị vợ bằng một tay thôi bởi cánh tay kia đã bị cụt mất. Mi Na và bà lão ở tít đằng sau chẳng nghe rõ họ nói những gì mà chỉ thấy chị vợ áp mặt mình vào bờ vai băng bó. Rồi có lẽ chị ấy khẽ hôn lên đó trong khi anh chồng cúi xuống hôn lên tóc vợ. Cái cảnh thân mật suồng sã ấy bây giờ bỗng chở lên thiêng liêng với mọi người nhìn nó.

Sau đấy hai anh chị vội vã dìu nhau tới trước đám đông. Và anh chồng chuyển lời của LA HẦU là muốn mời Lang với. Hóa ra chồng chị ấy là một trong những người đã nói chuyện đôi câu với Mi Nương ở dưới đồi. Thế rồi vì trông hai vợ chồng như thế một bác gái thương tình bảo họ lên ngồi tạm trong nhà mình gần đó mà nghỉ ngơi đi. Vậy là hai vợ chồng họ đi khỏi đấy.

Trong khi Mi Na đang lo cho chị gái đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Bà cụ hiểu nên nắm chặt bàn tay run bần bật của nàng an ủi. Rồi Mi Nương nhác trông thấy bóng Cơ Tiêu. Vậy là nàng với bà cụ cố gắng lao đến gần. Nhưng mọi người đã bảo nhau đưa chị nàng vào trong KHU Nhà Lớn ngay và hai bà cháu đành theo sau.

Bỗng đằng sau có tiếng ai nhớn nhác gọi hai người dừng lại. Đúng hơn đó là tiếng một chàng trai trẻ đang gọi mẹ liên hồi. Bà cụ nghe thấy luống cuống ngoái đầu lại nhòm khắp nới. Và chàng trai trẻ ấy dường như đã hụt hơi rồi cũng dừng lại thở một chút. Đoạn anh chàng cố bước tiếp. Đến lúc ấy hai bà cháu đã nhìn ra được anh chàng đó.

Mặt bà cụ dưng dưng như sắp khóc mà chẳng nói được tiếng nào. Còn chàng trai trẻ mặt cười méo nhào nhanh đến ôm chầm lấy bà cụ. Bà cụ cũng lấy đôi tay khẳng khiu mà ôm lại cậu ta. Rồi cậu ta còn nhấc bổng bà lên cao mà xoay tít làm bà vừa hoảng vừa mừng lắm.

Mi Na ban đầu cũng bị cậu ta làm cho điên đảo lên một lúc. Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây hẳn là đứa con trai mà bao lâu nay bà cụ hằng mong mỏi. Và trong khi bà cụ bắt cậu con trai hạ mình xuống thì cũng chỉ vào Mi Na mà kể với anh ta về nàng. Bà móm mén bảo.

_Con là phải mang ơn cái cô gái ngoan hiền này với chị của cô ấy là MỴ NƯA MI NƯƠNG đấy. Bởi họ đã giúp đỡ mẹ rất nhiều.

Cậu ta cũng toét miệng cười rồi gật đầu lia địa miệng liếng thoắng tiếng cảm ơn. Mi Na bối rối vừa gật đầu vừa xua tay đáp lại. Rồi nàng đành để bà cụ lại với cậu con trai của bà mà đi tìm chị gái một mình.

Khi MI NA vào được trong KHU Nhà Lớn,ngồi bên cạnh chị gái. Mi Nương vẫn đang thiêm thiếp trên tấm nệm trải ở trong góc. Nàng vội lấy khăn ấm lau mặt cho chị mình. Còn ở khoảng sân rộng bên ngoài lố nhố đầy kẻ đứng người ngồi. Họ vừa sốt ruột chờ đợi con gái của CHÚA TỂ TỐI CAO bao giờ mới hồi tỉnh. Mà họ vừa hỏi nhau xem thật ra ĐẦU LÃNH BA ĐÔN đã xảy ra chuyện thế nào. Cái không khí chẳng biết ở đâu căng thẳng hơn được.

Mi Na chẳng biết làm gì khác ngoài dấp nước nóng vào khăn lau mặt cho Mi Nương ng hơi ấm tỏa ra làm chị mình mau tỉnh. Rồi khi mặt Mi Nương đỏ ửng lên vì nóng mà vẫn không đông tĩnh gì Mi Na đành ra bóp tay cho nàng. Và một vị Lang già đã đến. Ngay sau đó MO Đất,vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cùng với mấy MO trẻ cũng tới.

.

Một ông già cầm theo một cái túi da bên trong nghe lách cách những bình gốm nhỏ va vào nhau đến nhòm vào mặt Mi Nương một hồi. ÔNg ấy vén mi mắt của nàng một lát rồi đi ra ngoài trầm ngâm suy nghĩ đoạn lắc đầu nói với CHÚA TỂ TỐI CAO.

_Già xin nói thực với Người, thưa CHÚA TỂ TỐI CAO đáng kính. ẤY là già đã xem kĩ lắm rồi, con gái của Người thật ra chẳng bị gì đâu. Mọi thứ vẫn bình thường hết.

.

_Nhưng thế thì tại sao nãy giờ nó vẫn chưa tỉnh chứ ? Ông nói đi không ta lo lắng quá thể rồi.

CHÚA TỂ TỐI CAO nóng nảy nói nhưng mặt mày ông chùn xuống trông rất u ám. Lang già vội nói.

_Chắc chắn là con gái người đột nhiên nghe tin chồng sắp cưới gặp chuyện chẳng lành, quá bang hoàng mới ngất đi. Đấy chỉ có thế thôi. Sớm muộn gì MỴ NƯA cũng tỉnh. Nhưng mà thế này…quả là có hơi lâu hơn so với người khác. Hay các MO ở đây rồi, tôi xin nhường cho mấy bà ấy vậy.

Ông Lang đến chỗ MO Đất,cúi chào bà rồi thủng thẳng đi ra. Bà ấy cũng nhanh chóng bước tới bên Mi Nương. Bà khẽ đặt bàn tay lên vầng trán nóng hổi của nàng và nhắm mắt lại yên lặng. Khi ấy xung quanh nín thở dõi theo còn bà ấy từ từ mở mắt và thở một hơi nhè nhẹ. Vị CHÚA TỂ TỐI CAO râu tóc điểm bạc liền tiến đến định lên tiếng hỏi nhưng bà ấy đã cất lời trước.

_Ông Lang nói rất đúng. Ta cũng thấy MỴ NƯA Mi Nương không bị tổn hại gì.

_ Nhưng rốt cục chị tôi vẫn chưa tỉnh là thế nào ? Bà là MO Đất, vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU, SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG cực lớn thế kia. Bà dùng SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của mình một phát làm chị ấy tỉnh lại ngay đi chứ. Chẳng lẽ có thế mà bà cũng làm không xong.

Một tràng cáu bẳn xổ ra từ miệng Cơ Tiêu khi anh chàng xông đến trước mặt bà MO Đất. Cái vẻ lỗ mãn của anh chàng làm mọi người sửng sốt. Đến CHÚA TỂ TỐI CAO, cha cậu cũng phải trợn mắt lên nhìn con trai. Ông ấy rõ ràng tức giận đến mức mặt ông co dúm lại quát lớn.

_Cơ Tiêu, không được ăn nói hỗ láo. MO Đất, bà ấy là người toàn bộ lạc này kính trọng đến cha mi cũng thế nữa mà ngươi dám…dám. Thật là loạn rồi…

Cơ Tiêu thấy thế cũng hoảng lên luống cuống định xin lỗi cha với MO Đất. Nhưng bà ấy bình thản nói.

_CHÚA TỂ TỐI CAO bớt nóng, ta hiểu là QUA Ơ LANG Cơ Tiêu bức xúc quá. Ta không hề thấy giận…Cậu ấy nói cũng có phần đúng. Ta có thể ngay bây giờ làm MỴ NƯA Mi Nương thức giậy. Nhưng có lẽ nó sẽ không tốt cho nàng ấy…Sự thật đau khổ làm chị cậu ngất. Bây giờ nàng ấy tỉnh lại ắt sẽ phải đối diện với nó. Lúc này nên để chị cậu như thế này coi như nghỉ ngơi.

Nghe bà ấy nói thế Cơ Tiêu gãi đầu gãi tai nhí lí xin lỗi rồi chạy lại chỗ Mi Nương nằm. Anh chàng vừa nắm tay chị gái vừa cúi xuống nhăn nhó.

_ Tại em nên chị mới ra nông nỗi này. Nếu trách thì phải chính mày, thế mà lại dám đi lớn tiếng đổ quàng cho người khác…Mày thật là tồi đáng nhẽ tự mày phải biết đường né cái mũi tiêu chết tiệt kia chứ. Suốt, suốt ngày tinh tướng với bạn bè là mình giỏi giang lắm. Vậy mà…vậy mà lúc ấy lại khiến anh ấy phải đỡ nó thay mày…

_Cậu đừng buồn nữa mà. Tôi và cậu sẽ chờ một chút là chị ấy sẽ dậy thôi.

Mi Na ngó thấy vẻ xót xa trên mặt Cơ Tiêu vội nói thế để động viên cậu ấy cũng là trấn an mình luôn. Tính theo tuổi nàng với Cơ Tiêu thì bằng nhau chắc cũng vậy với Pa Nu. Nhưng theo con trăng thì nàng đẻ trước nên cậu ấy thường coi nàng là chị. Và nàng cũng nghĩ Cơ Tiêu là em út của hai chị em gái nàng. Cơ Tiêu nghe thế đứng phắt giậy lao ra ngoài như chạy trốn. Mọi người để ý thấy hình như mắt cậu đỏ hoe.

Sau đấy một lúc LA HẦU nãy giờ vẫn ngồi cạnh CHÚA TỂ TỐI CAO lên tiếng sang sảng.

_Thôi nếu MO Đất chỉ ra như vậy rồi. Thì ta nghĩ mọi người nên giải tán khỏi đây. Có thế chỗ này mới thông thoáng ra. Vậy mới tốt cho MỴ NƯA Mi Nương…Hơn nữa chuyện của CHÚA TỂ TỐI CAO với tôi đây không có gì là mới. Tôi thật sự không muốn vì nó mà làm lỡ đi buổi ăn mừng chiến thắng chung của bộ lạc ta. Đó mới là điều quan trọng cần làm hơn hết lúc này. Tôi nói thế có phải không thưa CHÚA TỂ TỐI CAO với MO Đất.

Ông ấy nói và nhìn khắp lượt mọi người có mặt trong gian nhà. Cuối cùng ánh mắt đầy cương nghị của ông dừng lại ở hai vị kia. Xung quanh cũng đáp lại bằng một vẻ vô cùng phân vân. CHÚA TỂ TỐI CAO đành lên tiếng.

_Ông bạn La Hầu đây nhắc thì ta mới nhớ…Đúng, đúng lắm đằng nào thì toàn thể bộ lạc cũng sửa soạn cho ngày này từ khi nghe tin anh em sắp về. Chúng ta không nên trì hoãn thêm kẻo phụ lòng chị em. Họ đã bỏ nhiều công sức suốt mấy bữa nay…

Đến CHÚA TỂ TỐI CAO cũng nói thế thì mọi người chỉ còn biết lục đục kéo nhau ra ngoài. ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU với CHÚA TỂ TỐI CAO và người của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU ra sau cùng. Bởi họ còn nán lại dặn dò Mi Na và chị May May mới đến chăm nom Mi Nương cẩn thận. Vậy là không gian vừa nãy còn ngột ngạt bức bối vì hơi người giờ đã trở lên vắng lặng và có phần lạnh lẽo. Trời cũng đã tối mịt từ khi nào,chỉ còn ba người con gái nơi góc nhà. May May luôn ba bốn bữa nay đành ở lại KHU NHÀ RIÊNG của CHÚA TỂ TỐI CAO phụ đỡ cho NỮ CHÚA thay MỴ NƯA đang bận bịu trên ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU tít trên đỉnh núi. Mãi đến chiều nay mới có người chạy đến KHU NHÀ RIÊNG của nhà CHÚA TỂ TỐI CAO báo tin của Mi Nương. Thế là chị ta bỏ hết công việc lại cho bà hai nhao đến đây. Và rồi chị ta cứ khóc lên khóc xuống thương MỴ NƯA sao số khổ thế.

Bà con với anh em tụ họp đông đủ quanh đống lửa cháy phừng phừng được đốt lên giữa khoảng sân rộng ngay bên ngoài Khu Nhà Lớn. Đám người được phân công làm việc chung cho toàn bộ lạc khuân ra những cái bàn gỗ lớn. Rồi bọn họ lại khệ lệ bưng đặt lên đó rất nhiều những mâm,thố hay vò lớn đựng đầy thức ăn và rượu. Mùi thơm của xôi thịt và rượi gạo xộc thẳng vào mũi và cái bụng của đám đông rõ ràng đói ngấu từ trưa đến bây giờ. Chưa hết mọi người còn tiếp tục được nhìn thấy rất nhiều những giạ thóc được khiêng đến cùng với những xúc vải lớn. Hẳn đấy là phần thưởng mà bộ lạc chuẩn bị để chia cho anh em.

Nhưng buổi lễ hóa ra lại diễn ra hơi muộn bởi còn phải chờ ba vị quan trọng hơn hết còn chưa ra khai màn. Khi ấy ba vị đó hãy còn đứng ở gian ngoài của tòa nhà chính của Nhà Lớn. Cách chỗ mấy người con gái một tấm vách khá dày. Họ chưa ra bởi LA HẦU đột nhiên dừng lại nói với MO Đất.

_Tôi có điều này muốn hỏi. Xin nói trước ng bà đừng giận…Nhưng lẽ nào ĐỀN THỜ không có thêm dù một manh mối mơ hồ nào về con tôi sao ? Để tôi có được câu trả lời rõ ràng về sự sống chết của nó. Có thế thì đau đớn đấy nhưng tôi mới chấp nhận được. Chứ nay đối với một người như tôi, bên ngoài không thể bày tỏ nhưng trong lòng thì...Dẫu sao tôi…Tôi từng này cũng gọi là già rồi, mong các vị xin với các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG chiếu cố cho…Để người cha này đối với đứa con duy hơn hết được sống thấy người chết thấy xác.

Câu hỏi bất ngờ của ông làm CHÚA TỂ TỐI CAO lẫn mấy CHỦ TẾ phải kinh ngạc. Nhưng chính MO Đất lại rất bình tĩnh đưa ánh mắt hiền từ trầm mặc của mình đáp lại cái nhìn cầu khẩn hiếm thấy của ông.

_Tôi với ông cũng là chỗ thân tình nên xin nói thật. Rất tiếc nhưng về BA ĐÔN chúng tôi với khả năng ít ỏi mà các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG ban tặng cho thì đành bó tay. Thậm trí nếu ông nóng nảy…Mà tôi biết là ông không thế. Ý tôi là ông có thể nghĩ chúng tôi đã nói ra được trước điềm chẳng lành sẽ đến Ba ĐÔN. Nhưng chỉ có vậy không hơn...Đến nơi cậu ấy sống chết ở đâu cũng mù mờ thì thật chẳng ra sao. Chúng tôi đành thú nhận là mình thật yếu kém. Không biết cơ cớn gì mà một bức màn đen ngăn cấm chúng tôi...Điều duy hơn hết là cố gắng hết mức bằng SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của mình, tôi chỉ nói được rằng hoàn toàn không cảm thấy sự sống của cậu ấy nữa. Nếu vậy chỉ có hai nguyên nhân. Một là cậu ấy đang nằm trong vòng cai quản một thế lực rất mạnh nào đấy còn hai là…

_Rõ rồi, vậy là rõ rồi. Đành thế…Sức mạnh ấy có thể có không ? ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU và các bà chưa bao giờ chịu lùi bước trước thứ gì. Vậy chỉ còn câu trả lời kia cho tôi.

La Hầu thở dài nặng nhọc đáp lại lời MO Đất khiến bà ấy thấy e ngại cho ông.

_Nếu ông đã nói vậy. Nhưng quả thật có một lần chúng tôi đã chùng bước. Hai mươi sáu mùa lúa trước chỉ có Rinh Linh, bà ấy…Nếu chị của ông còn sống biết đâu mọi thứ sẽ rõ ràng hơn…

_ Nhưng chị tôi đã mất. Đây là số phận rồi…

Nói thế rồi LA HẦU thở hắt ra một hơi dài và là người đầu tiên bước ra ngoài. Không lâu sau ba người đứng đầu của Trâu Vàng đã cho mở màn lễ hội thật lớn đến tận khuya ấy. Với những màn nhảy múa họa lại các trận đánh. Và việc ăn no uống say dường như bà con đã phần nào quên đi được những mất mát vừa rồi của chiến tranh. Mọi người hả hê vui chơi đến tận gần sáng khi mà sao trên trời lặn đi thì lăn ra ngủ.

Tiếng động ầm vang tưng bừng của chiêng trống. Và tiếng dậm chân vỗ tay của những anh em trong lễ hỗi ngay bên ngoài cũng vọng vào sâu trong nhà. Nơi ấy hai người con gái đang nhấp nhổm bởi cái người mà họ vô cùng thương yêu kia chẳng có chút biến chuyển nào.

Mớ hỗn độn từ ngoài vọng vào đủ khiến kẻ ngủ sâu hơn hết cũng phải bật dậy. Vậy mà Mi Nương vẫn thanh thản mà chìm trong cơn mê của nàng. Thật sự vẻ mặt của nàng chẳng có chút gì đau khổ mà rất nhẹ nhàng. Mãi rồi khi âm thanh ngoài kia lặng xuống và cơn buồn ngủ làm May May gục xuống ngáy khò khò mất. Vậy là chỉ còn mình Mi Na cố gượng chong mắt chờ đợi. Những cái mệt nhọc của suốt một ngày đã khiến nàng không cưỡng lại chìm vào màn mịt mùng từ khi nào. Thế rồi trong cơn mơ màng nàng nghe như có tiếng gọi chập chờn lúc nhỏ càng sau càng lớn hơn.

_Mi Na…Mi Na em giậy đi nào. Mi Na…Mi Na em có nghe chị gọi không…Trông em gái tôi ngủ ngon lành chưa kìa.

Vừa có tiếng gọi mà dường như có bàn tay ai đang nhẹ nhàng vuốt tóc mình làm Mi Na choàng tỉnh. Nàng ngẩng đầu mở to cặp mắt trong veo trông lên. Và hình ảnh lờ mờ hiện ra là Mi Nương đang nhìn nàng trìu mến. Ngạc nhiên quá Mi Na vội vàng đưa tay dụi mắt cho tỉnh,miệng hớt hải nói.

_Là chị Mi Nương mà….hơ….Ôi thế là chị tỉnh rồi này. Nhưng mà…nhưng mà đây là thực hay mơ…Chính mình đã giậy hay…vẫn ngủ nhỉ…

Mi Na bỗng nhớn nhác lên một tay đưa lên sờ mặt mình một tay chạm vào Mi Nương mà vẫn còn thấy ngờ ngợ.

_ Qủa giống trong giấc mơ, là một giấc mơ đẹp. Mà cũng là thật, Mi Na yêu quý ạ.

Mi Nương thánh thót cất tiếng Mi Na nghe rồi đâm ra lơ ngơ không biết thật tình là thế nào nữa. Nhưng Mi Nương vẫn chăm chú nhìn cô em gái rồi dịu dàng bảo.

_Em làm sao thế…hay chị nói mông lung làm em rối lên rồi. Chị, ý của chị là cảnh này tựa như giấc mơ của chị. Nhưng em thấy chị là thực, hoàn toàn toàn thực. Mi Na của chị à.

_Ôi, chị Mi Nương. Hức…vậy mà em cứ tưởng... tưởng là mơ thì buồn…buồn lắm.Nhưng chị giậy lâu chưa…hức,hức...tại tự dưng em lại ngủ quên...chị ơi…

Mi Na bỗng khóc nấc lên vừa líu rít nói vừa choàng tay ôm lấy Mi Nương. Đến lượt Mi Nương đâm luống cuống vì thấy em gái vẫn còn trẻ con quá. Nàng xoa lưng Mi Na và khẽ nói.

_Tội nghiệp em tôi, chắc em trông chị lâu lắm rồi mệt quá mới thiếp đi thôi. Mà đây là… chị nhớ mình đang ở dưới chân đồi...Chị đã ngất đi sao, có lâu không Mi Na ?

_Chị, chị Mi Nương đây là trong toà nhà chính KHU Nhà Lớn mà…Đúng là chị bị ngất rồi Cơ Tiêu đưa chị về và em với chị May May hay tin mới đến đây đấy. Khi đó là ban chiều mà giờ thì…Oa trời sáng rồi chị ạ.

Mi Na lấy tay quyệt nước mắt vừa nhanh nhảu trả lời bởi nàng sợ chị gái sốt ruột. Rồi vừa nói nàng vừa nhỏm dậy chạy ra gian ngoài rồi vụt vào ngay. Trong khi Mi Nương nhíu mày ngẫm nghĩ về những lời của nàng thì Mi Na nửa ngồi nửa quỳ dõi mắt nhìn chị gái đăm đăm. Đột nhiên Mi Nương đưa mắt nhìn sang nàng đầy bối rối. Thế là Mi Na lại thút thít và nói.

_Chuyện của BA ĐÔN, anh ấy…Chị đau lòng lắm phải không chị. Em với mọi người biết rồi…chẳng ai ngờ lại thế…Chị ơi... em...em chỉ mong sao mình gánh thay cho chị cái khổ này thôi…

_Đừng khóc, đừng khóc mà,…chị xin em đấy. Không em làm chị May May và mọi người giậy hết kìa. Đừng vì chị mà làm mất giấc ngủ của họ. Chị thật không muốn thế đâu.Còn BA ĐÔN, anh ấy…chị…thôi…để từ từ rồi chị nói vậy…

Mi Nương vừa ra hiệu cho em gái ngưng lại vừa khẽ nói. GIọng nàng khá bình tĩnh dù bị đứt quãng. Còn ánh nhìn đầy rắn rỏi tuy nước mắt nàng vẫn lăn dài xuống má. Khi nàng đột ngột dừng lại ánh mắt ấy rất lạ. Nó phát ra những tia lấp lánh thật mạnh mẽ. Ánh mắt ấy khiến Mi Na hết sức ngỡ ngàng và băn khoăn không hiểu ý chị nàng là gì nữa. Đúng lú đó từ đằng sau, chị béo May May vươn vai nhỏm giậy đưa tay che miệng ngáp dài mấy cái. Rồi chị ta trố mắt ra nhìn,người ngay đơ miệng lắm lắp.

_Ơ thế này là, thế này là…MỴ NƯA tỉnh lúc nào vậy. Sao cô Mi Na không gọi mà cứ để tôi ngủ ngáy thế này.

_Em, em cũng ngủ quên chính chị Mi Nương tự giậy rồi mới gọi em đấy chị._Mi Na cũng lắp bắp đáp lại.

_Lại, lại là vậy cơ à. Ôi thôi thật là chán bọn tôi quá. Đã bảo cẩn thận không được nhãng đi thế mà rồi...Nhưng MỴ NƯA thấy sao rồi, chắc là vẫn còn khó chịu trong người lắm đúng không ? Để tôi xem nào...

May May vừa nói vừa xà tới sờ chán nắn tay Mi Nương khiến nàng hơi bối rối bảo.

_Chị May May, chị và Mi Na đừng lo lắng quá như thế. Chắc tại em đã ngủ hơi lâu khiến mọi người sợ phải không ? Nhưng chẳng phải tự em đã giậy rồi đây sao…Thấy hai chị em ngủ trông mệt nhọc em không nỡ gọi...Chỉ là chân em, em muốn đi ra ngoài xem bà con ra sao mà không biết cớ gì nó ì quá. Nên em đành lay Mi Na dậy đâu ngờ vừa trò chuyện một lát đã làm chị thức.

_Chân ư ? Đâu tôi xem, kiểu này chắc là nằm lâu một chỗ bị tê ấy mà. Chờ tôi bóp bóp một lúc là cô khỏi thôi. Mà...mà...có gì MỴ NƯA cứ nghỉ đi đã...đừng lo mấy chuyện ấy. Tội cho cô quá, tôi biết là không nên nhắc nhưng mà...Thôi có gì thì đã có tôi đây như hồi NỮ CHÚA mất ấy, cô muốn cứ khóc...tôi sẽ khóc cùng. Nếu cô có muốn cào cấu thì cứ lấy thân tôi đây này. Cô làm cho thỏa chừng nào thấy đỡ thì hãy thôi…Tôi là tôi chỉ ng cô đừng đau buồn quá mà ốm liệt một chỗ giống người ta thì tôi xót lắm. Chỉ thế này cũng làm tôi quặn hết ruột gan lên rồi.

Chị May May day chân cho Mi Nương mà bỗng nước mắt nước mũi dòng dòng trước mặt nàng. Chị ấy chẳng ngờ nàng lấy tay áo lau mặt mũi cho mình hơn thế còn mỉm cười giọng cũng tươi tỉnh.

_Sao ai cũng như thế này chứ. Mi Na rồi chị nữa. Em đã bảo là mình vẫn ổn…Em biết chị đối với em như người mẹ, lúc nào cũng lo lắng cho em. Chị yên lòng đi, lúc này thì em nghĩ mình không đến nỗi bi đát như mọi người vẫn nghĩ. Chàng ấy...BA ĐÔN...em biết....chỉ cần thời gian thôi...em tin mình…mình...Mà thật ra em đang rất đói, chị xem có cái gì...

Vẻ mặt đó và lời của Mi Nương càng lúc càng làm chị May May sửng sốt hơn đến nỗi đánh mắt cho Mi Na thấy. Chị ta cũng chỉ được đáp lại bằng ánh nhìn ngơ ngác của nàng. Mãi sau nghe xong chặm cuối mặt mày chị ấy mới giãn ra rồi cười nói rộn rang.

_Hiểu rồi, hiểu rồi. MỴ NƯA của tôi ơi cô cứ ngồi yên đấy. Tôi đi một lát sẽ mang cháo lại ngay cho cô ăn thôi…Đúng là các mà hơn hết là MO Đất của ta cao siêu thật. Y như lời bà ấy, không sai tẹo nào. Đang vậy mà để MỴ NƯA Mi Nương của tôi ngủ được một giấc dài rồi tỉnh giậy là cái sự khổ đau tiêu tan đi gần hết rồi. Cô Mi Na thấy tôi nói đúng không nào?

Chị ta liếng thoắng một hồi rồi vội vàng bước xuống đất trong khi hai chị em Mi Na hãy còn ngỡ ngàng nhìn nhau. Nhưng Mi Na cũng nhanh chóng ngẫm nghĩ cái ý chị May May bảo. Rồi nàng cũng khẽ gật đầu mỉn cười trong lòng đồng ý với nó lắm. Vẻ mặt nàng khi đó thật ra rất ngô ngê khiến Mi Nương cũng không khỏi buồn cười. Vậy là hai chị em cùng bất ngờ mà cười lên trong lúc ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.