[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 144 : Chương 144




127

TOAN TÍNH

Ở một nơi nào đó trong ĐỀN THÁP TỐI CAO ở PHƠ RÔM ÁNH SÁNG nơi RẮN CHÍN ĐẦU. Ggiữa các bức tường bằng thứ đá màu xám. Một người có dáng vẻ cao lớn mặc áo choàng lụa óng ánh sắc bạc đang đứng bên đài phun nước. Gương mặt với những đường nét đẹp đẽ một cách sang trọng của bà ta lại đang nhìn chăm chăm bằng ánh mắt đầy sùng kính ra khoảng giữa CĂN PHÒNG ĐÁ XÁM này. Cũng giống MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU là một người đàn bà khác mặc áo váy bằng vải thô màu xám. Người này so với MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU thì già nua hơn nhiều với mái tóc bạc trắng. Bà ta đang đứng gần lối cửa vào.

Trong khi ấy,cái điều mà hai người họ đang dõi theo. Đây chính là một dáng hình vốn lơ lửng trên cao thì lúc này đã từ từ chạm chân xuống mặt sàn CĂN PHÒNG ĐÁ XÁM. Và đó là ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA của RẮN CHÍN ĐẦU này. Trên người A RA là bộ đồ lụa đen với những đường thêu bằng chỉ vàng đang tung bay phấp phới trong khoảng không chập chờn những luồng sức mạnh. Vậy nhưng MẶT NẠ ĐẦU RẮN THIÊNG đã không còn được A RA mang. Bởi thế gương mặt của nàng ta không còn bị che đậy nữa. Trên đó không phải là những đường nét bình thường mà hầu hết kẻ khác cho rằng sẽ là như vậy.

Vào lúc này gương mặt A RA không ngừng biến chuyển với những vệt đen với đường nét ghê rợn đang không ngừng hiện ra rồi biến đi. Nét mặt A RA cũng cho thấy những cảm giác không ngừng chuyển đổi giữa đau đớn khó chịu với thoải mái,khoan khoái. Sau cùng,khi mà những luồng sức mạnh chập chờn bay lượt khắp trong lòng CĂN PHÒNG ĐÁ XÁM này vốn bắt nguồn từ bể nước bên dưới đài phun dần tan biến. Đây cũng là khi những biến đổi trên gương mặt A RA tới hồi chấm dứt.

Lúc này đây gương mặt A RA sau cùng trông rất bình thường với những đường nét nhạt nhòa. Đôi mắt A RA vốn nhắm nghiền từ khi MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU thả viên than đem về từ đất TRÂU VÀNG cùng với chút máu tươi vào bệ chứa bên dưới đài phun mở ra TRẬN PHÉP,sau cùng đã mở ra trừng trừng. Cảnh tượng này khiến MO ĐẤT và OA KIÊU nhìn với cùng một nét mặt và ánh mắt vừa khiếp sợ vừa mừng rỡ cực hạn.

_ Xin được chúc mừng đến NGƯỜI.

MO già OA KIÊU cất giọng đầy kính ngưỡng hướng tới A RA. Ngay sau đó MO ĐẤT cũng kịp hưởng ứng theo mà cất giọng càng tỏ ý xót xa.

_Vâng, đúng như lời của MO OA KIÊU đây. Trải qua bảy ngày đến lúc này thì NGƯỜI cũng đã trở lại như cũ. Thật...thật là cực khổ cho NGƯỜI quá.

_Hai bà hãy dừng việc thương tiếc này. Đây là chuyện cần phải làm. Ta đã lường trước. Không còn cách nào khác.

A RA cất giọng lạnh lẽo đáp lại kẻ dưới sau khi nàng ta ngồi lên chiếc sập bằng đá xám kê sát tường. Hai người kia cũng hối hả từ hai hướng đi tới,cúi đầu mà đứng hầu trước sập. Và rồi,khi OA KIÊU chỉ biểu hiện một vẻ im lặng hiểu chuyện. Thì MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU cũng biết ý mà tiếp tục lên tiếng thưa bày với A RA.

_Vâng. Ý của NGƯỜI thì chúng con chỉ còn biết nghe theo. Nhưng dù sao thì NGƯỜI vì chuyện đám cưới mà phải bỏ ra quá nhiều suy nghĩ và sức mạnh như thế cũng làm bọn con thấy không đành lòng. Ví như chuyện phải mượn đến sức mạnh của ĐIỂM THIÊNG ở KHU NHÀ LỚN để mở ra TRẬN PHÉP nhằm chấm dứt chuyện ở đó mà đánh vào sức mạnh thật sự của NGƯỜI. Ấy là...chưa kể việc lớn mà ĐỀN THÁP TỐI CAO của chúng ta khổ công sắp đặt sau cùng lại thành ra như thế. Khi mà bọn kia không giết được CHÚA TỂ của hai ĐẦU TỘC THỨ BA và THỨ TÁM theo ý đồ chúng ta. Rằng...Hai kẻ ấy một khi chết đi sẽ khiến cho hai nhóm CHÚA TỂ vốn đối đầu với nhau trong HỘI ĐỒNG BỘ LẠC này quay ra có chung ý kiến thêm một phen nữa đánh TRÂU VÀNG để báo thù. Cũng là nhổ đi cái gai CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ BA trong mắt của ĐỀN THÁP TỐI CAO chúng ta. Sau cùng...Mảnh đất này đã không thể tức thì xảy ra loạn lớn để thuận đà cho chuyện lớn của NGƯỜI. Hơn nữa vai trò cùng sức mạnh của NGƯỜI và ĐỀN THÁP TỐI CAO của chúng con trong mắt của RẮN CHÍN ĐẦU cũng như khách khứa từ các nơi khác đều tăng cao tới cực điểm.

_Lúc này bà lại quay sang tức giận về chuyện đó. MO ĐẤT tới nay đã phát tác mỗi ngày không hề thiếu một lần.

A RA ngả người đặt tay lên gối kê bên trái,nhìn lên MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU mà cười nhạt một cái rồi cất giọng điềm nhiên với bà ta. Vừa nghe xong MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU liền lộ ra vẻ mặt biết lỗi mà nói giọng giãy bày.

_Thật là con xin chịu tội mà NGƯỜI ban cho. Qủa thật chuyện xảy ra trong đám cưới thì con đã hiểu thấu ý nghĩ sâu xa của NGƯỜI. ẤY rằng...Chuyện mà chúng ta định liệu cho buổi lễ đó vỗn đã được NGƯỜI nhìn ra bị CHÚA TỂ của ĐẦU TỘC THỨ BA nắm được phần nào. Và ông ta có sửa soạn trước để đối phó lại. Vậy nhưng NGƯỜI vẫn để phe CA ĐÔ ra tay. Đó là bởi NGƯỜI muốn thăm dò Ý TRÍ TỐI CAO đối với mình ra sao. Và thế nào thì...đến sau cùng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế của NGƯỜI. Vậy nhưng con đến từng tuổi này vẫn không giữ được sự vững vàng trong suy nghĩ mà tức giận mà ấm ức. Thật khiến NGƯỜI không vừa lòng.

A RA vẫn nằm nghiêng trên sập đá,một tay nhẹ cầm lấy chiếc bát nhỏ đựng cháo trắng mà OA KIÊU dâng lên. Sau khi nhấp một chút cháo,A RA nhìn MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU với ánh nhìn tin tưởng rồi cất giọng khoan khoái.

_Bà biết vậy rồi. Ta cũng không nỡ trách tội làm gì. Đến lúc này ta cũng đã thấy rõ là Ý TRÍ TỐI CAO vẫn còn rất mạnh và muốn ngăn cản chuyện lớn kia. Và để chắc thắng trước Ý TRÍ TỐI CAO kia thì ta còn phải nhờ đến những MO, THEM như bà rất nhiều đấy.

_Xin NGƯỜI đừng nói vậy. Được giúp việc cho NGƯỜI là phúc phần cho những kẻ dưới như chúng con đây. Và xin NGƯỜI yên lòng về chuyện đó. Hết thảy những kẻ như con đây ở khắp nơi sẽ dốc sức nhằm tạo lên các bước đi mới cho chuyện lớn của NGƯỜI.

MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU vừa nghe hết lời A RA thì vội xua tay trong khi cất lên giọng nói cùng một vẻ như nét mặt là cực kì cảm động mà đáp lại BỀ TRÊN. Thấy vậy A RA gật đầu,nói tiếp với giọng nhàn nhạt.

_Tốt lắm. Sẵn đây bà hãy nói với MO LỬA hợp sức khăng khít với CA ĐÔ hơn nữa.

_Vâng. Nhưng chuyện này...có lẽ nào trong mắt NGƯỜI thì CAY A kia và CA ĐÔ vậy mà đã chưa đủ gắng sức sao ạ ?

MO ĐẤT RẮN CHÍN ĐẦU trước là sốt sắng đáp lời A RA mà sau đó lại thành ra lo lắng hoảng hốt ra mặt mà è dặt lên tiếng thăm dò. Thấy vậy A RA nhẹ lắc đầu,cười nhạt rồi nói.

_Các người sao hay lo sợ như vậy. Ta không hề có ý chê trách gì hai kẻ ấy. Mà là có việc mới khiến ta phải nhắc nhở họ.

_Thế ạ ? Dám hỏi rằng việc mới này là gì mà...khiến NGƯỜI phải nghĩ nhiều đến vậy ạ ? Trong khi với CA ĐÔ thì việc kia dẫu là không thành. Nhưng sau đó vẫn giữ vững lòng tin của TRÂU VÀNG đối với hắn. ẮT hẳn sau khi trở về TRÂU VÀNG thì CA ĐÔ này sẽ còn trèo cao hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ có ảnh hưởng lớn đến TRÂU VÀNG.

MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU nghe được lời A RA thì lúc đầu đã có thể yên lòng mà sau đó lại càng trở nên bối rối hơn, phải tiếp tục cất lời dò hỏi. A RA vào lúc này đã đưa chén cháo lại cho OA KIÊU rồi cất giọng phóng khoáng.

_Qủa vậy, MO ĐẤT của ta. Khi mà hôm nay...chuyến đi của chúng ta tới đưa chân TRÂU VÀNG...thật đáng. MỴ NƯA MI NƯƠNG của TRÂU VÀNG kia...đúng thật không sai với đoán định trước đây của ta. Đó là...ngay ta đây cũng không thể xuyên thủng màn chắn lạ lùng ở nàng ấy. Nhưng...thú vị hơn...Chính là đứa bé mà MI NƯƠNG ấy đang mang trong bụng.

_Đứa bé..._ MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU càng nghe càng sửng sốt mà thốt lên.

_Đúng vậy...là đứa bé. Tấm màn chắn lạ lùng của MI NƯƠNG kia vậy nhưng không thể che đậy nổi điểm kì diệu của đứa bé ấy. Từ nó mà ta cảm nhận được sức sống của NÚI CỔNG TRỜI. Rõ ràng giữa NÚI CỔNG TRỜI và đứa bé này có một mối giao cảm. Bây giờ thì bà đã hiểu ý ta rồi chứ ?

A RA chầm chậm cất giọng bình thản. Còn MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU càng nghe mà nét mặt, ánh mắt càng hiện lên vẻ choáng váng đến mức khi nhận ra đã quá phận mới vội lấy lại vẻ cung kính mà thưa bày lại với A RA.

_Dạ. Ý của NGƯỜI là...xin phép cho con được đoán rằng. Có lẽ NGƯỜI cho là đứa bé của MI NƯƠNG kia vì mang dòng máu của TỘC LA. Bởi vậy một khi nó được sinh ra, ắt sẽ lôi kéo những kẻ ở NÚI CỔNG TRỜI trở lại. Đây chính là dịp để chúng ta tìm ra dấu vết của những kẻ đó bao gồm THIÊNG TAO và TẢNG ĐÁ THIÊNG kia. Và chuyện này vốn ở đất TRÂU VÀNG nên giao cho CA ĐÔ là hợp hơn hết. Có phải ý NGƯỜI là vậy không ạ ?

_Đúng vậy. Bà quả không thẹn là MO ĐẤT của ĐỀN THÁP TỐI CAO này.

A RA nghe xong lời của MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU thì vừa chầm chậm khép mắt vừa cất giọng nhẹ như gió thoảng. MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU nhìn vậy biết ý là BỀ TRÊN của bà ta đã muốn nghỉ ngơi,vội nói.

_Dạ. Con xin phép NGƯỜI được lui ra ngoài đi lo liệu mọi chuyện của ĐỀN THÁP TỐI CAO này.

A RA vẫn nằm nguyên trên sập với đôi mắt khép hờ,không nói một tiếng. MO ĐẤT của RẮN CHÍN ĐẦU cũng biết ý,nhanh chóng rời khỏi CĂN PHÒNG ĐÁ XÁM. Sau một lúc khá lâu mà A RA vẫn cho MO già OA KIÊU ở bên lẳng lặng xoa bót thân thể. Cuối cùng nàng ta đã cất lên một giọng hờ hững.

_OA KIÊU này, bà có chuyện gì còn chưa định nói với ta ? Chẳng lẽ bà muốn ta phải hao hụt công sức để nắm bắt ý nghĩ của bà sao ?

OA KIÊU đang chăm chú hầu xoa bóp cho A RA mà nghe được vậy liền ngừng tay lại,nét mặt cũng hiện lên vẻ rối quẫn,sau đó đành nói giọng áy náy.

_Già này biết mình đã phụ lòng trông mong của NGƯỜI chứ không phải là khiến NGƯỜI phải ngờ vực lòng thành của mình. Đúng là OA KIÊU này vẫn chưa có dịp thưa bày với NGƯỜI một chuyện lớn. Rằng…Cách đây hai hôm già đã cảm nhận được sức sống của những kẻ thân thuộc đã mất dấu lâu ngày.

_Để xem...Bà đang nói về những kẻ giống như mình được phái tới mảnh đất này từ khoảng rất lâu trước đây. Những kẻ này có phải là đi đường biển rồi mất dấu.

A RA cất giọng hờ hững như cũ trong khi đã chuyển mình nằm thẳng trên sập. OA KIÊU thấy vậy cũng biết ý trước là thu tay lại sau là nhanh chóng tiếp tục thưa bày.

_Vâng. Nhưng cảm nhận đó không khá hơn lần trước là bao. Nó hiện lên rồi biến mất quá nhanh. Khi ấy già không dám quấy dầy NGƯỜI đang tu tập nhằm lấy lại sức mạnh, bởi thế mới gắng sức tự dò tìm mấy lần nữa. Vậy nhưng... quá yếu kém nên không thành. Lại thấy việc này có khi gắn với chuyện lớn của NGƯỜI khiến OA KIÊU không khỏi...

_Là thế. Về cảm nhận đó của bà...Lần trước ấy là ngay sau khi ĐA BAN đánh lên NÚI CỔNG TRỜI. Nếu vậy thì đúng như bà đã lo nghĩ...chuyện này chắc chắn là gắn liền với chuyện lớn của ta. Nhưng bà không phải tự trách quá như thế. Khi mà hai chuyện này đã gắn với nhau rồi thì sớm muộn sẽ...

A RA nghe xong lời OA KIÊU đã từ từ mở mắt chăm chú nhìn bà ta rồi nói giọng ân cần hiếm có. OA KIÊU thấy vậy,nét mặt hiện rõ xúc động mà thưa bày tiếp với giọng đầy mừng vui.

_Thật là có lời của NGƯỜI thì đã khiến cho già này thấy như vén được mây mù thấy được trời xanh. Thật mong rằng lời của NGƯỜI sớm xảy ra.

_Bà cũng đừng vội mừng vui như thế. Đừng quên rằng...Chuyện lớn của chúng ta đã trải qua mấy phen gần thành nhưng tới lúc này vẫn còn nhiều khó khăn. Đều bởi Ý TRÍ TỐI CAO kia. Bởi vậy, phải cho rằng chuyện này chưa thể...chắc chắn là tốt cho chúng ta. Xem chừng đối với A RA này cũng như hết thảy đám MO,THEM các người dù có sức mạnh bằng nào thì cũng không thể nắm bắt hết được Ý TRÍ TỐI CAO đó. Và cuộc đối đầu căng thẳng...hơn hết thảy với ta sau cùng vẫn là Ý TRÍ TỐI CAO này.

A RA lại khép mắt rồi cất lên một giọng nói càng lúc trở nên lạnh lẽo hơn. Sau cùng khắp CĂN PHÒNG ĐÁ XÁM này đã bị khí lạnh bao trùm tới nỗi bà già OA KIÊU phải run lên mà gắng gượng chống đỡ để thưa bày thêm chút nữa.

_Nhưng là NGƯỜI thì OA KIÊU hết sức tin tưởng. Hơn nữa. Hết thảy những kẻ như già này đều sẽ dốc lòng dốc sức cho việc lớn của NGƯỜI được thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.