[Việt Nam] Thiêng Liêng (Tập 1): Chuyến Đi Của Cuộc Đời

Chương 141 : Chương 141




124

BÓNG DÁNG MỜ ẢO

PA NU từ trên cao trông xuống một khoảng không nào đó với ánh sáng le lói. Từ từ khung cảnh ở bên dưới trở nên rõ ràng hơn trong ánh sáng trắng lấp lóa. Một gian nhà bằng gỗ quý nâu bóng thoảng hương thơm dịu nhẹ. Ở bên trong của năm tảng đá lớn dựng thẳng đứng thành một vòng tròn có hai dáng hình.

Một là của người con gái rất đẹp. PA NU quả thật chưa từng nhìn thấy người nào đẹp tới vậy. MI NƯƠNG cũng không sánh bằng. Nét đẹp của người này vừa nhẹ nhàng vừa cao quý đến cực điểm. Chỉ là so với MI NƯƠNG thì rõ ràng người này lớn tuổi hơn nhiều. Và nàng ta mặc một thân áo choàng màu trắng,áo trùng và khăn vấn đầu cũng một màu trắng.

Dáng hình còn lại là một bóng người hư ảo phát ra thứ ánh sáng lấp loáng. PA NU chỉ có thể lờ mờ nhận thấy rằng đây là bóng dáng đàn ông với áo trắng,thắt lưng bạc,khoác áo choàng bằng lông chim trắng muốt. Khuôn mặt người này càng khó có thể nắm bắt mà chỉ thi thoảng nhìn thấy rằng nó được phủ kín bởi hình săm màu bạc phát sáng lung linh. Đó chính là thứ ánh sáng toát ra ở trên người này và lan tỏa ra khắp gian nhà. PA NU cảm nhận bóng dáng này dường như rất cao quý theo cách rất khác lạ với những gì chàng đã từng được thấy trong đời.

Hai bên. Một là người nữ và một là bóng dáng mờ ảo của người nam đó,ở giữa họ là một bệ cao được trùm kín bằng vải nhô lên một vật gì đó được che dấu bên trong. Và PA NU không hiểu sao nổi lên cảm giác rất thân thuộc với thứ không biết là gì đó. Rồi chàng thấy người nữ cất giọng nhẹ nhàng.

_Thật mừng khi NGƯỜI quay lại đây.

_Ta sao ?

Lời đáp dành cho người đàn bà kia được phát ra từ bóng dáng người đàn ông mờ ảo kia với một giọng trầm lắng. Vậy nhưng điều khiến PA NU sửng sốt là dường như đó chính là chàng đang nghĩ và nói với người đàn bà kia. Rồi trong một thoáng PA NU đã hoàn toàn tin tưởng rằng đó chính là chàng. Ngay lúc đó PA NU đã thấy người đàn bà đẹp mà lớn tuổi mỉm cười lên tiếng với giọng như cũ.

_Đúng vậy rồi. Và thêm một lần mà NGÀI phải nhớ lại về tôi.

_Nhớ lại, ta đã quên gì sao ? Phải rồi...

Bóng dáng người đàn ông mờ ảo liền đáp với giọng vang vọng mà PA NU thấy đó là suy nghĩ của chàng. Và cũng ngay lúc này PA NU bỗng nhớ lại. Rằng bóng dáng này hay là chính chàng đã nhiều lần ở trong gian phòng này trong những khoảng nào đó trước đây. Cũng như người đàn bà đẹp trước mặt này luôn ở cùng và trò chuyện. Đúng vậy. Cảnh và người là cực kì thân thiết,không còn gì phải bàn cãi. Mà cũng đúng là mỗi lần quay lại đây thì bóng dáng này hay chính PA NU đều sẽ một lần,từ đã quên đi rồi sẽ nhớ lại như lúc này đây. Tiếp đó bóng dáng này hay PA NU cất giọng ân cần.

_Ta đã nhớ lại những gì có thể nhớ rồi. Và ta cũng rất mừng khi gặp lại bà, SÊ RÊ PHỐC. Cũng khá lâu rồi. Xem vẻ mặt bà thì mọi chuyện ở đây vẫn tốt phải không nào ?

_Vâng. Đều là nhờ giúp đỡ bấy lâu của NGÀI mà chúng tôi có thể bám trụ cho đến lúc này. Đám người đó tạm không quấy rối cũng như thứ đó đang ở yên dưới đáy biển sâu.

Người đàn bà khẽ cúi đầu xuống rồi ngưởng lên,hướng ánh nhìn biết ơn sâu sắc vào bóng dáng mờ ảo ở trước mặt rồi mỉm cười mà cất lên một giọng đầy kính cẩn. Nghe những lời này mà bóng dáng mờ ảo hay Là PA NU cảm thấy như chính chàng đang tức thì hiểu ra hết ý nghĩa của chúng. Rằng những chuyện mà người đàn bà này vừa nói đến thật sự rất quen thuộc và có phần can dự rất lớn của mình vào trong đó ở nhiều lần trước đây. Nghĩ vậy thì bóng dáng mờ ảo hay cũng là PA NU đáp lại bằng giọng hứng khởi mà lạ thay vẫn trang trọng khác thường.

_Rất tốt. Được vậy thì rất tốt.

_Vâng. Thế còn chuyện của NGÀI ở đó. Chẳng hay đứa trẻ ấy vẫn tốt chứ ?

Người đàn bà nhẹ nhàng gật đầu đáp lại và tiếp theo là tận tình hỏi han bóng dáng mờ ảo trước mặt. Đến lượt bóng dáng này mà PA NU cũng cho rằng chính là chàng đã cất tiếng cười đầy cao quý mà cũng thật khoáng đạt rồi đáp bằng giọng nhàn nhạt.

_Là hình hài đó sao ? Quả thật có vừa trải qua một chuyện ngặt nghèo...Vậy nhưng xem ra lúc này đã bắt đầu tốt hơn lên rồi. Ta sẽ cho bà thấy...

_Vâng...hóa ra chuyện là như thế. Nhưng có điều tôi vẫn chưa rõ là vượn cùng hổ kia mang người ấy đặt vào trong lớp bùn kia là ý gì ?

Người đàn bà cất giọng khi cùng bóng dáng mờ ảo đặt tay lên thứ được đặt trên bệ gỗ có vải trùm kín. Và rồi bà ta nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt bằng ánh nhìn đầy thương cảm xen lẫn bồn chồn cùng lo âu. Để rồi PA NU thấy chàng hay là bóng dáng mờ ảo cười mà đáp với người đàn bà này bằng một giọng bình thản.

_Đó là thứ bùn hiếm có, nhờ thứ bùn này mà hình hài đó sẽ nhanh chóng hồi phục. Cũng như nhờ vào sự lạ thường của chính...mà ta không thể biết...sẽ giúp sức sống tưởng chừng chấm dứt này một lần nữa bùng lên. Và sau này sức sống đó sẽ còn mạnh mẽ hơn trước đây. Vậy lên bà không cần phải lo lắng cho việc ta sẽ không thể trở lại đây.

_Vậy sao ? Thế thì tốt lắm thay. Mà qua bao lâu rồi, NGÀI vẫn chưa có chút manh mối gì sao ?

Người đàn bàn nhìn bóng dáng mờ ảo trước mặt bằng nét mặt và ánh mắt chứa chan tình cảm và cất lên giọng ngậm ngùi. Vào lúc này bóng dáng mờ ảo hay PA NU cho là chính chàng tự nhiên thấy cảm thấy một mảnh trống trải trong lòng mà nói bằng giọng nhàn nhạt không buồn chẳng vui.

_Cảm ơn lòng tốt của bà đã luôn lo nghĩ đến ta. Nhưng mà đúng vậy đấy, chẳng khá lên chút nào...Ta không thể nhớ ra nổi mình sao lại ở trong tình cảnh này, hình hài đó, bóng dáng này, những lần đến đây gặp bà trong lúc ngủ để mà khi tỉnh lại đều quên đi hết thảy. Mà thôi. Chuyện của ta chỉ có vậy. Xem ra trên đời này rất nhiều thứ vượt quá sự nắm bắt của ta rồi. Ví như về kẻ mà cháu gái của bà đang chăm sóc. Anh ta sao rồi ?

_Là người đó sao ? Thật không biết nói sao nữa. Anh ta vẫn vậy, không có chút biến chuyển. Mà cháu gái tôi cũng không thôi hy vọng một ngày anh ta sẽ tỉnh lại.

Nói đến đó người con gái này cùng bóng dáng mờ ảo mà PA NU cho là đó chính là chàng cùng nhìn chung một hướng ra nơi ô cửa nhỏ. Từ đây có thể trông thấy hai trụ đá với những dây vỏ ốc quấn quanh nổi bật giữa trời và biển. Và rồi mọi thứ lại chìm vào bóng tối cùng im lặng. Sau đó PA NU từ từ hé mắt ra khi nghe thấy bên tai những tiếng gọi không ngừng.

_ ĐẦU LÃNH PA NU ... có nghe tôi nói ? MO LỬA của TRÂU VÀNG đây. _ Giọng đầy lo lắng và thúc giục của MO LỬA .

_Anh ấy tỉnh rồi...ĐẦU LÃNH PA NU tỉnh thật rồi này..._ Giọng vui mừng hết sức của PHÓ LÃNH BÊN TRÁI bên đoàn của PA NU.

_Tốt quá rồi, ĐẦU LÃNH CA ĐÔ nhỉ...tôi phải ra ngoài báo cho những anh em còn lại thôi... _ Giọng hăng hái của một chàng trai bên đoàn của PA NU vang lên.

_Cậu cứ để đó cho tôi đi ...

PHÓ LÃNH BÊN PHẢI ở dưới CA ĐÔ lên tiếng dứt khoát. Ngay sau đó anh ta lao vút ra ngoài cửa. Những người còn lại vừa mới lên tiếng trước đó thì vẫn ở xung quanh chiếc sập mà PA NU đang nằm. Đúng hơn là MO LỬA của TRÂU VÀNG đang ngổi trên sập ngay bên cạnh PA NU trong khi CA ĐÔ và hai người khác đang đứng. Chàng dần dần nhìn rõ nét mặt, ánh mắt hiện rõ vẻ sửng sốt cùng vui mừng của họ. Tiếp đó PA NU hướng ánh nhìn ra xa thêm chút mà thấy người đang ngồi im lặng trên một chiếc sập khác chính là MI NƯƠNG và CHIA PAO thì đứng hầu cạnh nàng. Rồi cô bé cất tiếng véo von.

_NGÀI ấy nhìn chúng ta kìa MỴ NƯA MI NƯƠNG ơi.

_ĐẦU LÃNH PA NU có nhận ra chúng tôi không vậy ?

Trong khi MI NƯƠNG chỉ nhìn chăm chăm vào PA NU với nét mặt đầy lo lắng mà không nói tiếng nào thì CA ĐÔ cất giọng đầy sốt sắng với chàng. Và câu hỏi của anh ta khiến nét mặt của mọi người đang hướng vào PA NU chuyển hết sang vẻ lo lắng mong ngóng lời đáp từ chàng. Và PA NU rất muốn lên tiếng nhưng mở miệng thật khó. Rồi thì chàng chỉ còn biết cố gật đầu một chút để ra dấu là nhận ra được mọi người. Và họ đều thở phào nhẹ nhõm trước việc này. Tuy nhiên hai người anh em của TRÂU VÀNG vẫn tiếp tục lên tiếng giọng chưa hết băn khoăn.

_Nhưng ĐẦU LÃNH PA NU thế này...

_Anh em không phải lo nữa đâu. Lúc này ĐẦU LÃNH PA NU đã không còn gì quá đáng ngại, có phải MO LỬA đã vừa nói thế phải không ạ ?

CA ĐÔ lên tiếng bằng giọng đầy tin tưởng giống nét mặt cùng ánh nhìn của chàng ta nhìn vào PA NU trong lúc này. Và mọi người sau khi nghe được chàng ta nói thế liền hướng từ PA NU sang MO LỬA của bộ lạc mình rồi chờ đợi. Bà ấy liền gật đầu và cất giọng chắc nịch.

_Đúng. Ta đã nói thế. Mọi người yên bụng đi. ĐẦU LÃNH PA NU vào lúc này tuy chưa nói chuyện được. Và anh ấy cần phải được chạy chữa trong nhiều ngày nữa thì mới khỏe hẳn. Nhưng PA NU coi như đã từ cõi chết chở về cùng với chúng ta rồi.

Ngay trong khi MO LỬA của TRÂU VÀNG đang nói và xung quanh đang chăm chú lắng nghe. Thì ở bên ngoài xông vào một đám gồm đông đủ anh em của TRÂU VÀNG ở tại KHU NHÀ KHÁCH này. Họ vừa xúm quanh chiếc sập mà PA NU đang nằm vừa nghe rõ từng lời của MO LỬA của TRÂU VÀNG với nét mặt cùng ánh mắt tràn đầy niềm vui. Rồi họ khoát vai nhau,hào hứng lên tiếng.

_Vậy là thêm một người TRÂU VÀNG yên lành trở về...vui quá đi...

_Thế là chúng ta có thể yên bụng trở về gặp lại ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU rồi...

_Đúng thế...chúng ta có thể thấy thoải mái hơn mà lên đường vào ngày mai rồi...

_Cậu ta đã tỉnh...MO LỬA cũng đã nói không cần lo nữa...Vậy ta đi nghỉ đây ...mọi người cũng mau đi nghỉ để mai còn sửa soạn lên đường trở về TRÂU VÀNG.

Giọng nói lạnh nhạt của MI NƯƠNG cất lên. Và mọi người đều sửng sốt quay ra nhìn MI NƯƠNG thì thấy nàng với nét mặt đầy mệt mỏi đã đứng lên khỏi chiếc sập đang ngồi. Và trong khi mọi người chưa hết sửng sốt thì MI NƯƠNG đã cùng với CHIA PAO đi thẳng về gian phòng dành riêng cho mình. PA NU cũng trông thấy họ đi lướt qua chỗ chàng mà rồi thấy bối rối và hụt hẫng trước vẻ lơ là không để ý của MI NƯƠNG.

Và rồi PA NU muốn ngủ tiếp và trong đầu lại hiện lên cảnh tượng được cho là của giấc mơ ngay trước khi chàng tỉnh lại. PA NU lại nhắm mắt và nhanh chóng chìm vào bóng tối và không còn biết xung quanh như thế nào nữa. Anh em thấy vậy mặt mày đều nhớn nhác lên mà định gọi cậu giậy nhưng MO LỬA của TRÂU VÀNG đã giơ tay ngăn lại và cất giọng trầm trầm với họ .

_Anh em đừng cố gọi...lúc này. ĐẦU LÃNH PA NU nên được nghỉ ngơi trong yên lặng. Chốc nữa ta sẽ để anh ấy tỉnh giậy ăn nước cháo. Mọi người cũng nên theo ý của MỴ NƯA MI NƯƠNG mà đi ngủ.

_Vâng .

CA ĐÔ liền cất giọng kính cẩn đáp lại MO LỬA của TRÂU VÀNG rồi đảo mắt khắp một vòng mà nhìn vào anh em ra dấu cho họ là nên theo ý hai BỀ TRÊN. Ngay sau đó mọi người biết ý mà kéo nhau theo CA ĐÔ rời khỏi gian phòng lớn. Từ lúc này PA NU sẽ do MO LỬA của TRÂU VÀNG và MO trẻ hầu cận của bà chăm sóc. MO LỬA của TRÂU VÀNG dời sang chiếc sập MI NƯƠNG đã ngồi lúc trước. Chính bà cũng phải nhắm mắt lại bắt đầu tu tập để mau chóng lấy lại sức mạnh đã bị hao hụt đi quá nhiều.

MO LỬA của TRÂU VÀNG đã phải lấy sức mạnh của bà truyền vào PA NU để tăng thêm sức sống cho chàng ta. Dẫu rằng trước đó PA NU đã tự lấy lại sức sống của chính chàng ta có lẽ nhờ vào lớp bùn lạ lùng bao phủ khắp thân thể. Tới khi CA ĐÔ tự tay lau rửa lớp bùn này cho PA NU thì MO LỬA của TRÂU VÀNG tiếp tục phải dùng đến SỨC MẠNH THIÊNG LIÊNG của bà. Lần này MO LỬA của TRÂU VÀNG phải dùng PHÉP THIÊNG đi sâu vào ý nghĩ PA NU tìm hiểu trí nhớ của chàng để mong có thể biết được phần nào những chuyện đã thật sự diễn ra.

Việc dùng PHÉP THIÊNG vào lúc bắt đầu khá thông suốt với MO LỬA của TRÂU VÀNG khi PA NU không hề chống lại bà. Cũng như MO LỬA của TRÂU VÀNG không hề gặp phải màn chắn nào trong suy nghĩ của chàng ấy. Vì thế bà ấy đã thấy được mọi chuyện mà PA NU có thể nhận biết trong những ngày qua. Tuy vậy chỉ bằng những hình ảnh đó thì vẫn chẳng thể làm rõ thêm được là bao cái sự thật về cuộc náo loạn ở KHU NHÀ LỚN trong PHƠ RÔM ÁNH SÁNG này khi trước .

Nhưng sau đó việc dùng PHÉP THIÊNG của MO LỬA đã trở nên khó khăn hơn. Khi mà điều bà e ngại đã xảy ra. Một tấm chắn đột ngột hiện lên trong trí nhớ của PA NU và MO LỬA của TRÂU VÀNG với sức mạnh thiêng liêng của bà dù cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ được nó. Vậy là có một chuyện gì đó của PA NU mà bà vẫn chưa thể nắm bắt được. MO LỬA của TRÂU VÀNG chưa từng thấy việc này xảy ra trong trí nhớ của PA NU.

MO LỬA của TRÂU VÀNG gắng gượng thăm dò thêm kĩ hơn vào trong suy nghĩ cũng như trí nhớ của PA NU. Và một lần nữa bà phải sững sờ và lo lắng khi thấy không chỉ một mà đã có nhiều màn chắn được tạo lên ở trong trí nhớ của PA NU để che giấu đi không ít các sự việc đã từng xảy ra với chàng ta. Mà chuyện đáng ngại này đều bắt đầu từ cái đêm mưa gió khi PA NU ở lại một mình trong lò gốm cũ kia.

Những việc bị che dấu đi này là gì với MO LỬA của TRÂU VÀNG không biết là đáng lo ngại. Hay việc PA NU không biết tại sao lạ tạo ra được màn chắn vượt lên trên SỨC MẠNH THIÊNG LIÊNG của bà mới là đáng lo ngại. Thậm trí MO LỬA của TRÂU VÀNG còn không thể đưa ra đoán định. Bởi sau cùng những việc thế này đã xảy ra với PA NU. Và bà thấy là chỉ còn biết phải chờ đến khi trở về ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU ở TRÂU VÀNG rồi đem chuyện này ra bàn định với CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU là MO ĐẤT.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.