[Việt Nam] Hà Hương Phong Nguyệt (1912

Quyển 5-Chương 3 : Nghĩa Hữu ép thị Hoa vầy ngãi, Dép để đầu mão lại trong chơn




Nói về thị Hoa:

Từ lánh khỏi miệng hùm nọc rắn, về tới lầu gặp chủ chẳng đặng may, Ái Nhơn lâm nạn gởi tai bay, Hà Hương bịnh càng ngày càng trượng. Phận tôi tớ lẽ nào chẳng tưởng, muôn đắng cay phải gượng làm khuây, giữ lòng lo chạy thuốc tìm thầy, nguyền tỏ hết dạ ngay cùng chủ.

Thù Nghĩa Hữu cất lâu tuy cũ, cũ bao nhiêu, vẹn đủ bấy nhiêu, con biến quyền nhắm mắt đánh liều, muốn che nắng phải chiều theo bóng. Dè đâu số vô thường phủi động, khiến cho Hà Hương hồn bỗng chơi mây, thị Hoa chi xiết nỗi sầu nầy, giọt lụy chan đầy bâu áo.

“Trời đất ôi! Trời nỡ tệ khiến chi điên đảo, phận tôi đòi không trõn đạo tớ thầy, hết nỗi kia sang đến nỗi nầy, biết bao thuở mà khuây tất dạ. Vẫn biết cuộc tuần hườn thường thá, ruộng dâu cùng biển ca lại qua, tuy vậy mà đống xương kia mi có thấy chăng là, oan ức ấy mi xét ra chăng nhẽ?

Làm đến đỗi mẹ xa con trẻ, ngày những đêm vắng vẻ khóc than, công bình đâu chẳng thấy minh oan, lại mong hại cho tàn cho mạt.”

Hoa khóc kể máu theo nước mắt, rồi liệu toan chôn cất chủ gia, Nghĩa Hữu thì không có ở nhà; cho hay nỗi oan gia khéo trả!

Tống chung rồi xong xả, nghĩ sự thà thêm rầu, bây giờ đây biết tính đi đâu, trả cho sạch oán sâu từ ấy. Đang suy nghĩ bỗng đà ngó thấy, Nghĩa Hữu đâu trở lại lầu tây, kêu thị Hoa lên hỏi sơ sài, việc an táng thi hài Hà thị.

Mắt đã không rơi lụy, lòng chẳng nghĩ chẳng suy, thiệt là loài diện thượng bối phi, coi cái đạo xướng tùy như rác. Hoa thấy vậy tâm dường dao cắt, tấm lòng thù càng chất oán thêm, đêm nằm nghe tiếng dế khóc thềm, nghĩ tới cái dạ hiềm càng tức.

Hữu đêm kia thao thức, dường bứt rứt tâm tình, vẫn tai nghe sóng bủa đầu gành, sực nhớ chuyện của mình hại trẻ. Nơi lầu thượng một mình quạnh quẽ, canh thâu ngồi vắng vẻ thở than. “Căm hờn thay nghiệt tử là thằng Thoàn, ngày tháng thả oan đàng chi địa. Không lo bề hiếu nghĩa, không lo phía cang thường, xưa tưởng là làm chuyện bất lương, lén nịch thủy Ái Nhơn đoạt của.

Bởi vậy mới quăng trẻ dại giữa dòng sóng bủa, làm cho mẹ xa con càng bữa càng hao, nghĩa vợ chồng từ ấy lãng xao, Hà Hương mới ốm đau bỏ mạng, thằng Thoàn không lãi vãng, không thấy dạng thấy hình, nghĩ buồn tanh phụ tử chi tình, ai xem xét gia đình ngày tháng, lòng thị Hoa chưa hãn, bề ân oán thấu chăng, muốn ở đây nương náu làm ăn, hay ra dựng gia cang chồng vợ.”

Nói tới đây có hơi bợ ngợ: “Hoa là vợ ai là chồng, nuôi bấy lâu công đã dày công, nỡ nào để nhành bông cho bướm!!! máu xuân nàng đương đượm, nhan sắc rất mặn mà, nệ chi câu vợ trẻ chồng già, để ngơ mắt bỏ qua thậm uổng!!!”

Hữu mới lần thang leo xuống, quyết mò vô khẩn ruộng đất oan, dè đâu tay mới khoát tấm màn, động trướng nàng thức giấc. Thị Hoa liền mở mắt, nhìn biết mặt chủ gia, hỏi: “Vậy chớ nửa đêm sao dám tới phòng ta, mau chơn khá bước ra cho chóng? Đừng mong thói thỏ già núp bóng, rình mò ngóng Hằng Nga, đừng làm hơi chú Xướng Tử Ca, ép uổng hoa Kim ngọc.”

“Không, không, ta chẳng tới đây ghẹo chọc, quyết kết niềm tơ tóc bền lâu, nàng những dầu ý hiệp tâm đầu, ắt xứng phận con dâu ông rể. Xin nàng hãy cét cho cạn lẽ, rõ thiệt hơn rồi sẽ giao oan, nàng nghĩ đó coi, hễ đâu vui thì đó an nhàn, đâu yêu ấp rỡ ràng chồng vợ.”

Tức mình quá miệng Hoa khó mở, không ra lời tráo trở cho qua, nếu khứng tình thẹn với trăng già, bằng nghịch ắt tử vu táng địa. “Nó đã giết chủ trai ta là Ái Nghĩa, hại chủ gái là Hà Hương, hại luôn tới Ái Nhơn, bây giờ lại ép thiếp kết dươn cùng nó. Thiệt quả lòng muôn dạ chó, chủ gia mó tớ nhàn, nếu mà ta tiếc chút nhụy hoa, sống đâu đặng lo mà trả oán.

Chi bằng dằng lòng chịu đêm dài tình vắn, liều như đào thơ bị nắng dung mềm, việc phải chăng phú mặc cung thềm, miễn ta giữ trọn niềm phú thác!”

Ô hô, Nghĩa Hữu khum lưng tôm bạc, thị Hoa ngửa mặt má hồng, nắng lâu ngày cam vỏ tao phùng, xe kéo ô! Tợ như cầm tĩnh mà đổ, hứng mấy thùng cho hết! (sic).

Ngựa cao tuổi đàng dài cò phải mệt, huống chi bướm già không bết cánh hoa, tham thì thâm ấy thói người ta, dầm lắm phải đen là tiếng tục. Đêm ngày lo lắm lúc, sớm tối phút chẳng rời, ràng rịt theo mươi bữa đà hết hơi, bây giờ mới tới lúc, nằm một chỗ kêu trời trách móc!!!

Bậu ôi! Thời những tưởng ngày già sanh ngọc, có dè đâu tơ tóc chẳng dài, sức yếu xem cầm chẳng mấy ngày, rồi đây cũng xẻ hai căn nợ. Bịnh lão nay an mai trở, lão còn mong gặp gỡ ấu nhi, bậu có nghĩ tình khá sửa soạn ra đi, tầm trẻ bảo mau về thấy mặt.

Nó chẳng bôn nam tẩu bắc, mà cũng không ở chắc xứ nào, tới Sài Gòn cứ tiệm ngủ bậu vào, mướn phòng giải lao đôi lát. Rồi bậu tới tiệm Nam Hồng Phát, coi chừng coi nó có theo mùi “Cỏ nhác la ve”, bậu cũng năng hỏi tụi vạn xe, lẽ khi cũng có nghe danh nó. Kiếm đó dầu chẳng có, bậu chịu khó đi mau, vòng trở lại phía sau, lợi Chiêu Nam Lầu mà kiếm.

“Nó theo quân chó điếm, hay thả kiếm mèo đàng, kêu xe vô lối Cầu Quan, thăm hỏi mấy nàng Oảnh Xỉnh. Khuyên bậu đừng bịn rịn, khá lo tính kịp giờ, ra mà đi xe tờ chớ đợi tàu thơ mà trễ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.