[Việt Nam] Hà Hương Phong Nguyệt (1912

Quyển 5-Chương 13 : Lời chưa cạn Ái Nhơn trao thơ cá, Kể sự tình Anh Cô gởi tình nhân




Nhơn rằng: “Xin chớ vội đem lòng nê chấp, mà đón ngăn cho lấp tiếng than, gặp nhau đây, muốn thử sao cho đá biết tuổi vàng, tôi đâu dám gió trăng đưa đẩy. Cuộc giai ngẫu ai ai cũng vậy, tại thiên thành nào phải để chi, kể từ ngày tương kiến tương tri, lòng những ước xướng tùy nên đạo.

Nhưng bởi ngại xích thằng còn điên đảo, khiến cho ai lơ láo tâm tình, cớ ấy nên ngày những đêm sầu thảm một mình, sớm cùng tối mơ tình tưởng bóng. Thổn thức dầu hao tim lụn, bồi hồi trí rủn tâm ưu, nguyện một lòng hiệp nghĩa thơ cưu, cho phỉ chí hảo cừu quân tử.

Bởi thương quá mà khó dò ý tứ, lại khôn bề tâm sự tỏ phân, thảm thay! Cái khối tình dồi vập tợ sóng thần, thuyền cây chịu mấy lần nghiêng ngửa. Tương tư bịnh, thuốc tiên không thể chữa, mê man dường như lửa đốt lòng, may mà trời xui lưỡng tánh tao phùng, bày tỏ khúc trung cho biết.

Nàng dầu có nghĩ tình Hồ Việt, xin chớ nghi lấy thiệt làm hư, miễn là nàng khứng một tiếng ừ, ta giữ dạ khư khư đến thác.”

Anh Cô rằng: “Ơn đoái tưởng lòng hằng ghi tạc, muốn cho thân dây Các dựa Tòng, nhưng mà thân khó nên đâu dám đèo bòng, phận ti tiện thẹn lòng chăn gối. Như Ái gia vậy, thiếu chi chốn chỉ hồng vương mối, thiếu chi nơi xứng lứa vừa đôi, lý nào ở vậy mà chờ tôi, gái phường rẫy mồ côi mồ cút.

Hay là chàng muốn liệng vành chơi một chút cho phỉ tình bỏ lúc ước ao, mấy ai mà chê chốn má đào, đi tìm gái hái rau bắt ốc? Mười hai bến biết đâu trong đục, lựa sao xong tiếng tục thường lề, nhưng mà dầu đục trong trong đục một bề, há để tiếng ong chê bướm chán. Cho thế nhạo là đời tham ván, mà lỡ cơn phải bán chiếc thuyền, chừng đó có phải là ôm mối nợ tơ duyên, ngày tháng đeo phiền trong dạ. Phận đờn ông con trai, lạ chi khi chưa đặng ước ao bằng giá, trao tay rồi lại đá bằng chơn, chốn nào thanh đâu lịch là hơn, nào tưởng chữ cang thường chi đạo.

Chàng có tưởng thiếp nguyền kết thảo, đâu dám mơ lộn lạo đá vàng, thôi thôi, nhựt trầm tây xin trở bước lên đàng, kẻo thân mẫu bàng hoàng trông đợi.”

“Khoan, xin nàng hãy rốn ngồi nàng lợi, cho tôi phân cạn với đôi điều, đã biết rằng má phấn son, ai chẳng mến yêu, nhưng mà yêu chưa dễ không yêu chưa dễ. Ví biết lương dươn do túc đế, nợ trái oan khôn thế đổi xây, bởi xích thằng ràng buộc đó đây, nên mới khiến đêm ngày hoài ái.

Nếu mà đời lấy chốn giàu sang làm phải, cùng phấn son dựng ngãi vợ chồng, thì những tay nữ hạnh nữ công, khôn sánh kịp lầu hồng cát tía. Cuộc vợ chồng chuộng bề nhơn nghĩa, nào sánh so chi phía bạc tiền, chẳng phải giàu là nợ là dươn, chẳng phải sắc là ơn là ngãi.

Muốn cùng đó gầy nên oan trái, chỉ thương vì đức gái gòm no, bề dung ngôn ít kẻ dám sánh so, việc công hạnh dành cho có một. Cớ ấy nên ta quyết dạ đó kèo đây cột, mà dựng nên gia thất với đời, có phải nào ong bướm liệng vành chơi, mà đó phải nhiều lời ngăn đón.

Nay ta đã tỏ bày nguồn ngọn, xin nàng đừng ngại bụng đổi hai, miễn nàng đành gia thất duyên hài, dùng sáu lễ cậy mai bước đến.”

Anh Cô tiếp: “Đặng như vậy thiếp mới là chẳng thẹn, khỏi lo bề lỗi hẹn lỡ duyên, chàng những dầu chẳng nệ phận hèn, thiếp há chẳng dám phen gã Mạnh. Việc tiền của thiếp không thể sánh, bề dung ngôn công hạnh dư nhường, chàng có thương xin hết dạ thương, đừng bức thiếp giữa đường tội nghiệp.”

Nhơn nghe mấy lời nàng hòa hiệp, rất vui câu thiếp thiếp chàng chàng, chơn bước qua giày chưa kịp magn, tay bỏ vói choàng ngang qua cổ. Những bấy lâu ái mộ, nay mới rõ đá vàng, kể từ đây đành phận gối chăn, hết mỏi đợi cuộc đăng hiệp đó.

__

Muốn rõ: Lời chưa cạn Ái Nhơn trao thơ cá, Kể sự tình Anh Cô gởi tình nhân ra làm sao, xin coi cuốn thứ sáu thì rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.