Văn Thuyết

Chương 21




Edit: Yunchan

Rút phắt lá thư ra, trên thư cũng chỉ có vỏn vẹn hai chữ.

Trường Châu.

Vân Khâm lập tức lật tung đống thư trong phòng lên, thông tin có liên quan tới Trường Châu chẳng mấy chốc đã được nàng tìm ra.

Trường Châu thiên về âm luật, thứ tu hành cũng là lấy âm luật để chế nhân, chiêu này Vân Khâm đã từng nhìn thấy khá nhiều ghi chép trong thư phòng của Lăng Quang tông, nhưng chưa được gặp tận tay day tận mặt bao giờ. Theo như trong sách viết, khắc tinh của kiếm thuật chính là âm luật, nếu muốn khắc chế âm luật thì phải dùng phù pháp và pháp trận mới đối kháng được.

Nhưng trong ba người ở lại Không Thiền phái hiện tại hết hai người là dùng kiếm, chỉ mỗi Hoa Tình đi theo Mai Sương Mộng là từng học qua phù pháp, nhưng tu vi còn rất nông cạn, muốn đối kháng với người của Thập châu e rằng không có phần thắng.

Sắc mặt Vân Khâm bỗng trầm xuống, nàng vội rời khỏi mật thất, quay lại căn đại điện đổ nát.

Trong đại điện vẫn giá rét không đổi, Mai Nhiễm Y đang nhắm mắt điều tức, còn Hoa Tình thì ngồi đối diện nhìn y với vẻ lo lắng, hai người đều giữ yên lặng không ai nói gì, ngay cả hít thở cũng yếu ớt, mãi tới khi Vân Khâm chạy vội vào trong đại điện, Mai Nhiễm Y mới mở mắt ra, cất giọng hỏi: “Có điều tra được không?”

Vân Khâm gật đầu, nói chuyện điều tra được cho hai người trong điện.

Khi nghe kẻ tấn công lần này là Trường Châu dùng âm luật, sắc mặt Hoa Tình xấu đi trông thấy, đưa mắt nhìn sang Mai Nhiễm Y bên cạnh.

Ngay cả Vân Khâm cũng nhìn về phía Mai Nhiễm Y, không biết bắt đầu từ khi nào hai người đã có một loại tín nhiệm khó nói nên lời với Mai Nhiễm Y, cứ như chỉ cần có người này ở đây thì sẽ luôn có cách để giải quyết vấn đề.

Nhưng Mai Nhiễm Y đã chịu đựng hai đợt công kích cho Không Thiền phái, trận thứ ba này liệu có thể chuyển nguy thành an được không?

Trong lúc Vân Khâm và Hoa Tình đang lo âu, thì giọng bình tĩnh của Mai Nhiễm Y vẳng tới: “Hoa Tình.”

“Mai sư thúc.” Thấy Mai Nhiễm Y gọi, vẻ mặt Hoa Tình nghiêm lại, trả lời ngay lập tức.

Mai Nhiễm Y nói: “Ngươi hãy tới đại điện Lăng Quang tông mang hộp kiếm trong điện tới đây.”

Hoa Tình vội đáp lại, rồi đứng dậy bước nhanh về hướng Lăng Quang Tông.

Bóng Hoa Tình biến mất rất nhanh, chưa đầy một lát trong đại điện chỉ còn lại Vân Khâm và Mai Nhiễm Y.

Lòng Vân Khâm đã hiểu được gì đó, nhưng vẫn ngồi tại chỗ không lên tiếng, chỉ nhìn Mai Nhiễm Y đối diện với thần sắc khó đoán, Mai Nhiễm Y lại ho nhẹ một trận, vết thương trên người y lại rách ra vì trận run khẽ này, bộ bạch y vốn đã nhuộm đầy máu bây giờ lại thấm ra máu tươi.

Vân Khâm không nhìn nổi nữa, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, để đồ nhi dìu người đi thay y phục, người nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.”

“Không có thời gian nghỉ ngơi đâu, ngươi biết mà.” Mai Nhiễm Y không để ý tới lời quan tâm của Vân Khâm, y chống kiếm bằng một tay, mặc dù động tác chậm chạp nhưng vẫn đứng lên vững vàng.

Vân Khâm ngẩng đầu nhìn Mai Nhiễm Y đang từ từ đứng dậy, đột nhiên ý thức được gì đó.

Trước đây Không Thiền phái có môn chủ Mai Phương Viễn, vì có y tồn tại nên dù Không Thiền phái chỉ còn lác đác vài đệ tử thì vẫn tồn tại. Sau khi Mai Phương Viễn mất đi, vào cái đêm Lưu Châu đánh tới, người đứng ra là Mai Nhiễm Y.

Là y dùng thanh kiếm trong tay chống đỡ Không Thiền phái chỉ còn lại một cái xác rỗng.

Nhưng bây giờ kiếm của Mai Nhiễm Y vẫn còn đây, nhưng người thì đã bị thương chồng chất.

Tám châu còn lại, tám trận đánh, mà hiện tại còn cách thời hạn nửa tháng những tám ngày, thật ra cả ba người họ đều biết, dựa vào sức của họ, muốn chống chọi qua tám ngày này là chuyện không tưởng biết bao.

Mắt nàng tối xuống, không đứng dậy theo Mai Nhiễm Y, chỉ cụp mắt nhỏ giọng hỏi: “Hôm đó… tại sao phải lừa đồ nhi mang Hoa Tình tới động Tử Yên.”

“Ngươi và Hoa Tình chỉ mới vào Không Thiền phái, không cần phải chết vì Không Thiền phái.” Mai Nhiễm Y đáp nhạt.

Vân Khâm nghe thấy câu này thì rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào Mai Nhiễm Y, Mai Nhiễm Y cũng bình tĩnh nhìn đáp lại nàng, nói: “Cứ tưởng nơi đây là an toàn nhất nên mới để cho các ngươi ở lại, nhưng hôm nay Không Thiền phái khó giữ nổi thân, trở thành nơi nguy hiểm nhất, bây giờ các ngươi muốn đi thì vẫn còn kịp.”

“Đồ nhi không đi.” Vân Khâm lắc đầu, nói trịnh trọng.

Đây là nơi duy nhất có thể tiếp cận Doanh Châu, nơi đây còn có mật thất của Mộ Sơ Lương, có tin tình báo mà nàng mong muốn, nàng sẽ không đi đâu cả.

Huống chi, bây giờ nàng đã không nghĩ tới chuyện ra đi nữa rồi.

Trong mắt Mai Nhiễm Y như lướt qua ý cười, nhưng nó chỉ lóe lên rồi vụt tắt ngay tức thì, làm Vân Khâm không bắt được dù là chút vết tích, nàng chợt nghệt ra, thậm chí còn nghi ngờ khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Sau đó nàng nghe Mai Nhiễm Y nói: “Ngươi từng nói, ngươi là đệ tử của ta.”

Vân Khâm gật đầu, rốt cuộc cũng dùng kiếm chống đất đứng dậy.

Mai Nhiễm Y nói: “Một năm qua ta chưa từng dạy ngươi thứ gì, ngươi có oán ta không?”

Lòng Vân Khâm sáng trong: “Người đã dẫn đồ nhi vào thư phòng đó.”

“Sách trong đó đã đọc hết chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Thôi vậy, không có thời gian để chờ ngươi đọc hết.”

Ánh mắt của Vân Khâm vẫn khóa chặt trên người Mai Nhiễm Y chưa từng dời đi, Mai Nhiễm Y nói tiếp: “Với tình trạng của ta hiện tại không thể nào thị phạm kiếm pháp này cho ngươi xem được, chỉ còn dựa vào ngươi tự nhớ kiếm quyết thôi.”

Nói rồi tầm mắt của y lướt qua Vân Khâm, nhìn đất đá đổ nát bên ngoài đại điện cách đó không xa và sắc trời đã bắt đầu trở tối.

Vân Khâm không lên tiếng cắt ngang lời của Mai Nhiễm Y, nàng biết câu này của Mai Nhiễm Y có ý nghĩa ra sao, nhưng nàng không thể nào ngăn cản đối phương nói tiếp.

Mai Nhiễm Y nói rất chậm, lời y nói lúc này có lẽ còn nhiều hơn một năm qua cộng lại, kiếm quyết này cũng không quá dài, so với những kiếm pháp mà Vân Khâm đã đọc trong thư phòng còn ngắn hơn, thậm chí là ngắn tới khó tin, cho dù giọng của y rất thong thả, nhưng chẳng bao lâu đã nói xong hết.

Sau đó y bình thản dời tầm mắt lên mặt Vân Khâm, thấp giọng nói: “Ngươi có biết ta muốn ngươi đọc nhiều sách kiếm quyết trong thư phòng đến vậy là để làm gì không?”

Mắt Vân Khâm ánh lên vẻ phân vân, rồi đáp rất nhanh: “Người muốn đồ nhi so sánh.”

Đọc càng nhiều không có nghĩa là biết càng nhiều, cả đời luyện kiếm không phải để học tất cả mọi loại kiếm pháp, mà là trong vô vàn loại kiếm pháp tìm ra thứ kiếm đạo thuộc về mình.

Mai Nhiễm Y hơi nhướng mày như có vẻ kinh ngạc với câu trả lời của Vân Khâm, Vân Khâm nhìn thấy thái độ của Mai Nhiễm Y thì thật lòng có hơi bất ngờ, nàng ngẩn ra, hỏi lại: “Có đúng không?”

“Không sai.” Mai Nhiễm Y thu ánh mắt về, rồi nói tiếp: “Vậy ngươi có tìm được gì không?”

Vân Khâm lắc đầu.

Nhưng ngay khi Mai Nhiễm Y muốn nói tiếp thì Vân Khâm bỗng lên tiếng: “Nhưng vừa rồi nghe người nhắc tới kiếm quyết thì đồ nhi lại ngộ ra đôi chút.”

Mai Nhiễm Y tiếp lời: “Nói đi.”

“Kiếm quyết của người chỉ có năm chiêu.”

Mai Nhiễm Y gật đầu, Vân Khâm bèn nói tiếp: “Năm chiêu là đủ rồi sao?”

“Đủ rồi.” Mai Nhiễm Y vẫn đáp lại Vân Khâm bằng giọng điệu đó: “Đời này ta biết được mấy ngàn loại kiếm pháp, nhưng chỉ thạo năm chiêu.”

“Ta luyện kiếm mấy chục năm, cũng chỉ luyện năm chiêu này.”

Vân Khâm im lặng, hồi lâu mới đáp: “Đồ nhi hiểu rồi.”

Trong lúc cả hai trò chuyện, thì giữa nền tuyết trống trải bỗng vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần, hai người đồng thời nhìn ra ngoài thì thấy Hoa Tình bước tới từ xa, nàng thở hào hển, trên đầu ướt đẫm mồ hôi, thứ ôm trong tay chính là hộp kiếm mà Mai Nhiễm Y dặn dò.

Bảo là hộp kiếm thì không đúng lắm, có lẽ nên gọi là rương kiếm thì đúng hơn.

Nó là một cái rương lớn cao gần đến ngực của Hoa Tình, vừa đen vừa to, lúc Hoa Tình ôm nó bước đi, bên trong còn phát ra tiếng kim loại ma sát, Vân Khâm cũng thấy không đúng lắm, nhìn cái rương này với vẻ nghi hoặc chốc lát, sau đó lại ngó sang Mai Nhiễm Y.

Mai Nhiễm Y nhận lấy chiếc rương từ tay Hoa Tình, song lại không mở ra mà chỉ đặt nó xuống đất.

Hoa Tình lẩm bẩm: “Mai sư thúc, chúng ta sẽ dùng nó để đối phó với người của Trường Châu sao?”

“Có lẽ.” Mai Nhiễm Y vẫn thuận miệng đáp như thường lệ, Hoa Tình và Vân Khâm đều tò mò, đoán xem trong rương này chứa gì, cả ba người ở lại trong điện chốc lát.

Lúc này màn đêm đã buông xuống.

Thinh không quang đãng bị màn đêm thay thế, bốn bề Không Thiền phái chìm vào hoang vu, ngay cả côn trùng cũng không kêu nữa, nhưng ngay trong không gian tĩnh lặng tới nỗi gió đêm cũng lặng yên này lại có một tiếng đàn len qua ánh sao, lọt vào khe hở của đại điện hoang tàn.

Tiếng đàn du dương như lan trong rừng vắng, như vầng trăng đơn độc bên vách đá, không hề mang theo chút sát khí nào, nó chỉ trống trải, trống trải đến nỗi tựa như ở trong gang tấc và cũng như xa tận chân trời.

Ba người trong điện đều đang chờ đợi, đến khi tiếng đàn này nổi lên, mọi người lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi thứ đều tới rất đột ngột, nhưng cứ như đã đoán trước, Vân Khâm không ngờ chúng sẽ tới nhanh như vậy, nhưng lại biết chúng vốn phải tới nhanh như vậy.

Người của Trường Châu rốt cuộc đã tới.

Vân Khâm và Hoa Tình đứng dậy, mỗi người cầm lấy vũ khí của riêng mình, nhìn đăm đăm vào bóng đêm ngoài điện với ánh mắt cảnh giác, máu trên y phục của Mai Nhiễm Y đã khô từ lâu, vết máu trên vạt áo và tay áo đều ngả sang màu lốm đốm như rỉ sét, sắc mặt y tái nhợt, nhắm mắt bất động, nếu không phải ngực đang phập phồng thì trông chẳng khác nào một bức tượng được chạm trổ từ băng.

Vân Khâm không đánh thức Mai Nhiễm Y, nàng chỉ kiên nhẫn chờ đợi, chờ đối phương bước vào, chờ tiếng đàn này bắt đầu biến hóa.

Mà đúng lúc này, nàng nghe thấy một âm thanh khác ngoài tiếng đàn.

Tiếng chuông.

Tiếng chuông này nàng đã nghe rất nhiều lần, đó là âm thanh phát ra từ chiếc chuông bạc trên góc mái hiên, nơi mà Mộ Sơ Lương đang ngủ, tòa lầu ấy nằm ở hậu viện của Không Thiền phái, bất kể lúc nào gió nổi lên thì tiếng chuông đó cũng reo leng keng. Nàng nghe thấy nó rất thường xuyên, có khi là ở phòng của mình, có khi là ở thư phòng của Lăng Quang tông. Mỗi lần nghe thấy tiếng chuông đó, nàng đều nhớ ngay tới người đang ngủ trong tòa tiểu lâu, nhớ tới nỗi mong chờ của mình.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông lại reo vang.

Cả trong lẫn ngoài đại điện chẳng hề nghe thấy tiếng gió, vậy mà chuông lại kêu vang.

Tiếng đàn hòa vào tiếng chuông, bên trong lại bất chợt thêm vào một âm thanh khác. Giữa Không Thiền phái vắng vẻ đìu hiu, một tiếng bước chân đơn độc vang lên chậm rãi, giẫm lên mỗi nốt huyền cầm, giẫm lên dư âm của tiếng chuông.

Càng ngày càng gần, tiếng bước chân đó càng ngày càng rõ.

Cuối cùng, trong màn đêm và sương mù ngoài điện hiện ra một bóng người vô cùng quen thuộc, mà cũng hoàn toàn xa lạ với Vân Khâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.