Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 395: C395: Ngươi có manh mối




“Vừa rồi ở bình nguyên Thiên Khôi phía đông Long Thành xảy ra dị tượng. Ta cảm nhận được là hàng rào không gian của Thương Long TônG không thể giữ vững được nữa, có lễ di tích sắp hiện thế rồi, ngươi có hứng thú không?”, A Lộ cười khẽ.

Với thực lực hiện tại của A Lộ Lộ, thì di tích Thương Long Tông hoàn toàn chẳng thể lọt vào mắt cô bé.

Kiếp trước là Diệp Bắc Huyền, hắn không thèm đếm xỉa những thứ này nhưng hiện tại là Trân Mộc, chuyển thế tái sinh, những tài nguyên này có thể giúp hắn nâng cao thực lực.

“Ngươi có manh mối?”, Trần Mộc kinh ngạc.

Nhưng hắn vừa hỏi ra là đã cảm thấy câu hỏi này có chút khờ dại.

Với thần thức của A Lộ, bình nguyên Thiên Khôi lại gần như vậy, sao có thể không phát hiện manh mối.

A Lộ không đáp mà mở lòng bàn tay, tia sáng lấp loé rồi một cuộn da cừu xuất hiện, cô bé nói: “Đây là bản đồ mà ta dùng thần thức dò xét di tích Thương Long Tông vẽ ra, dạo này Long Thành rất náo nhiệt, nhiều thế lực đều chạy tới đây, ta nghĩ chắc cũng vì di tích này thôi, sự cạnh tranh không nhỏ, ngươi còn muốn không?”

Trần Mộc nhìn cuộn da cừu, im lặng một hồi rồi nhận lấy, cười nói: “Tuy ta biết ngươi không thích nghe câu này nhưng ta vẫn muốn nói, cảm ơn!”

Hắn và A Lộ đã quen biết nhau rất lâu rồi.

Hai người vừa là thầy vừa là bạn, kiếp trước Trần Mộc từng được A Lộ chỉ dạy một chút về kiếm đạo nhưng đều này không có nghĩa giữa họ có lợi ích hay tình cảm đặc biệt gì, A Lộ lại vẫn băng lòng nể tình bạn cũ đó mà giúp hắn nhiều lần.

“Trên người của ta không có gì, cũng không có đồ để tặng, ta còn hai cái thận, ngươi lấy không?”, Trần Mộc khẽ cười.

“Cút!”, A Lộ cười mắng một tiếng. “Uống xong thì đi nhanh đi, đừng quấy rầy sự thanh tịnh của ta, tiện thể Thiên Ma Cung cũng giao cho ngươi giải quyết luôn!”

Trân Mộc cười: “Không thành vấn đề!”

Chạng vạng tối, mặt trời dần xuống núi.

Hàn Giang Tuyết, Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan lần lượt tỉnh lại, thấy sắc trời đã u ám, họ dụi mắt. Truyện Tổng Tài

Tiếp theo, họ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thanh thoát như mới tắm rửa sạch sẽ, mọi mệt mỏi đã tan biến, vô cùng có sức sống.

“Cuối cùng mọi người cũng tỉnh lại!” Trần Mộc ngồi đối diện nhìn họ mỉm cười.

“Vừa rồi là rượu gì thế?”, Hàn Giang Tuyết không khỏi hoảng hốt.

Chính nàng ta cũng không biết mình đã ngủ mất lúc nào, nên biết nàng ta là cường giả Vạn Pháp đó!

Dù rót cả mười thùng rượu thì cũng chưa chắc làm nàng †a ngủ được, nhưng rượu Hầu Đào này lại chuốc nàng ta say tới bất tỉnh sau chỉ vài chén.

Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều không nhịn được mà siết chặt tay, hiện tại họ cảm thấy linh lực vô cùng nhẹ nhàng, dễ dàng thúc giục hơn trước.

“Rượu Hầu Đào này không phải rượu bình thường!”, Hạ Chỉ Lan có chút vui mừng nhìn sang Trân Mộc.

Thảo nào Trần Mộc không ngừng rót rồi bảo họ uống hết.

Trước đó Trần Mộc chỉ có bị chuốc rượu, sao có thể đi chuốc say người khác, giờ họ mới nhận ra rượu này có chút đặc biệt.

“Cô gái váy đen kia đâu?”, Hàn Giang Tuyết nhìn quanh quán rượu nhưng không thấy cô bé xinh xắn kia đâu.

Trần Mộc không đáp, mà đứng dậy, vươn vai rồi nhìn bóng đêm bên ngoài: “Đi nào, trời không còn sớm, chúng ta nên rời khỏi đây”.

Hàn Giang Tuyết nhướng mày, trong lòng còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Nhưng nghĩ tới việc quán rượu này quá thần bí, một cường giả Vạn Pháp như nàng ta cũng không dám nán lại, chỉ có thể theo gót Trần Mộc rời đi.

Bốn người đi khỏi quán, không lập tức ra khỏi thành mà trong màn đêm, Trần Mộc tìm một khách đi3m, tạm thời ở tạm.

Trong căn phóng lớn có ngọn đèn dầu chập chờn.

Bốn người ngồi xếp bằng, quay mặt với nhau, Trần Mộc lấy thanh kiếm gãy ra trả cho Hàn Giang Tuyết: “Trả lại cho ngươi, tiện thể báo một tin không tốt là Lăng Thiên Vũ chết rồi!”

“Chết rồi?”, Hàn Giang Tuyết cảm thấy hơi khó tin: “Sao có thể? Sao ngươi biết hắn đã chết, chúng ta còn chưa tìm đến mà.

“Chủ quán rượu đã tìm giúp chúng ta, trên đại lục Thiên Võ đã không còn hơi thở của Lăng Thiên Vũ nữa, nên... hắn đã chết!”, Trần Mộc lắc đầu, tiếc nuối thở dài.

“Sao có thể thế được?” Hàn Giang Tuyết căn răng, trên mặt lộ ra sự buồn bã.

Tuy trong lòng đã đoán được nhưng giờ nghe chính miệng Trần Mộc nói, nàng ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Quán rượu thần bí thế nào, chính Hàn Giang Tuyết đã tự mình trải nghiệm, chỉ với hai ba ly rượu đã khiến bản thân say tuý luý, thêm cả cô gái váy đen và thực lực làm cho người ta bất an của đối phương, không cần Trần Mộc nói, nàng ta cũng biết đối phương không đơn giản.

“Vậy kế tiếp thì sao, chúng ta về tông môn à?”. Hạ CHỈ Lân ngẩng đầu nhìn Trần Mộc, không biết làm gì tiếp theo.

Trình Vũ Hiên tiếc nuối thở dài, hiển nhiên mọi người cũng không đoán được mình mang theo hi vọng tới nhưng kết quả lại như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.