Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 384: C384: Đi đâu




Hắn biết rõ nếu thật sự muốn tăng thực lực một cách nhanh chóng thì còn phải nhờ cậy đến năng lượng thần bí quý hiếm này. Và loại sức mạnh thần bí được sinh ra bởi đất trời này so với tác dụng của linh đan thì còn mạnh hơn nhiều!

"Được rồi, những gì cần nói ta cũng nói cả rồi, còn lại thì ngươi tự nắm bắt đi!", Hàn Giang Tuyết nói nàng ta bèn đứng dậy rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì dường như lại nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu hỏi Trần Mộc: "À đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có thời gian không?"

"Sao vậy?", Trần Mộc ngẩng đầu thắc mắc hỏi.

"Cùng ta ra ngoài môn phái một chuyến!", Hàn Giang Tuyết nói.

"Đi đâu?"

"Đừng hỏi, đi rồi sẽ biết!"

Trần Mộc cạn lời, nhếch mép nói: "Ta có thể nói là không đi được không?”

Hàn Giang Tuyết khẽ nhoẻn miệng cười, đôi mắt xinh xắn toát ra vẻ đẹp tự thần tiên: "Ngươi đoán xem?"

Mấy ngày tiếp theo, Trần Mộc vẫn đi đến Tháp Đồng Nhân tập luyện điên cuồng như thường lệ.

Trong cuộc thi đình vừa rồi, hắn đã buộc phải uống linh đan để tăng cảnh giới của bản thân, vậy nên bây giờ hắn phải tiếp tục tu luyện để có nền tảng võ đạo vững chắc.

Và vì kinh hãi trước thực lực của Trần Mộc mà các đệ tử Thiên Điện hiện giờ cũng đã sáng mắt ra hơn trước nhiều, không còn dám làm phiền hẳn nữa.

Việc tập luyện trong Tháp Đồng Nhân cũng là cách tập luyện sơ khai nhất, đó là quá trình không ngừng trải qua các cuộc chiến sinh tử, nhờ đó k1ch thích tiềm năng của kẻ võ đạo, đồng thời ép họ phải vượt qua giới hạn sức mạnh của bản thân!

Hiện tại, thực lực của Trần Mộc cũng đã được nâng cấp, giờ đây hản đã có thể đi đến tầng thứ năm mươi ba của Tháp Đồng Nhân rồi, thực lực của tất cả các người đồng hầu hết đều đã đạt đến cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng.

Mặc dù những người đồng cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng này không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu và các thủ đoạn công pháp võ học lớn mạnh nhưng lại có số lượng cực kỳ lớn, lên đến hàng trăm người.

Vì vậy, sau mỗi buổi tập luyện, Trần Mộc đều mệt phờ người, khắp người đều là thương tích.

Trải qua mấy ngày tập luyện tàn khốc, Trần Mộc của hiện giờ đã rõ ràng cảm nhận được cơ thể càng ngày càng cường tráng, linh lực cũng mạnh mẽ hơn, không còn le lói ít ỏi như sau khi uống viên linh đan kia nữa.

Thấy được hiệu quả này nên Trần Mộc cũng không tiếp tục đến Tháp Đồng Nhân nữa.

Mấy ngày này, Trần Mộc tập trung dưỡng thương, hắn mặc một bộ đồ gọn gàng màu xanh nước biển rồi đến chờ ở vườn trúc tía của Linh Điện.

Hôm nay là ngày Hàn Giang Tuyết hẹn ra ngoài môn phái, và Trần Mộc cũng không hề thất hứa với nàng ta, vì dù sao thì hắn cũng rất tò mò xem nàng ta sẽ đưa hắn rời ngoài môn phái để làm gì?

Không lâu sau, Hàn Giang Tuyết mặc một bộ váy lụa từ trong phòng đi ra, so với lúc trước thì dáng vẻ buộc gọn mái tóc băng sợi dây đỏ của nàng ta hiện giờ trông càng thêm thanh lịch và hoạt bát!

Ngoài Hàn Giang Tuyết còn có Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đi cùng.

Trần Mộc sững người, ngạc nhiên nói: "Vậy là có bốn người chúng ta rời khỏi môn phái sao?”

"Ừm!", Hàn Giang Tuyết gật đầu, khẽ nói: "Mấy người chúng ta đều là những người đáng tin cậy, đi cùng nhau để nhỡ may gặp phải chuyện gì thì còn trông cậy vào nhaul"

Nghe vậy, Trần Mộc nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó hiểu, không lẽ nàng ta định dắt bọn họ đi chiến đấu với người khác. sao?

"Đừng nói là người chưa nói cho hắn ta biết chúng ta rời khỏi môn phái để làm gì nhé?", thấy vẻ mặt mông lung của Trần Mộc, Trình Vũ Hiên khẽ nhướn mày, bất đắc dĩ nhìn sang Hàn Giang Tuyết, nghiêm nghị nói.

"Không sao đâu, khi nào rời khỏi môn phái thì nói với hắn cũng được, lỡ nói rồi mà tên nhóc này không chịu đi cùng thì sao?", Hàn Giang Tuyết thì thâm nói.

"Có lý!", Trình Vũ Hiên gật đầu đồng tình.

Nàng ta sẽ cảm thấy day dứt nếu lừa dối người khác, nhưng còn với Trần Mộc thì không hề thấy tội lỗi hay day dứt chút nào cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.