Tướng Quân Tại Thượng - Tây Hạ Nữ Vương Tử

Chương 42: C42: Lạnh




Đợi đến khi đoàn người của Ôn Ân chạy tới ngoài đại điện, không có ca múa huyên náo, trái lại là vắng vẻ dị thường.

Ô Ân nhíu mày, hy vọng còn kịp.

Để Kỳ Mộc Cách đỡ lấy nàng đi nhanh một chút. Ngoài cửa đại điện, số thị vệ vây quanh bên ngoài nhiều hơn so với bình thường.

Ở cửa chính có hai gã ăn thị vệ mặc giáp trụ binh sĩ, ngăn cản người ra vào.

"Tránh ra." Ô Ân ra lệnh.

Thấy Nhị Hoàng tử, hai gã binh sĩ hai mắt nhìn nhau, thu hồi giáo, tránh sang một bên.

Tiến vào đại điện, thấy chúng thần cùng với các thủ lĩnh bộ lạc vây thành từng nhóm lớn nhỏ, vẻ mặt kín như bưng đang thảo luận cái gì đó.

Ô Ân bày ra cái vẻ mặt như không biết, bắt lấy một thủ lĩnh có quan hệ bình thường hỏi:

"Đây là làm sao, không phải là đang mở yến hội sao?"

Thủ lĩnh này nhìn Ô Ân, vẻ mặt có chút cổ quái, muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là thấp giọng đáp:

"Nghe nói trong nhóm vũ cơ người Tống do Đại Hoàng tử mang đến, có một nữ tử ám sát Đại vương."

Ô Ân khẩn trương hỏi:

"Phụ vương hiện đang nơi nào? Khả là vẫn khỏe mạnh?"

"Ta cũng không biết, chúng ta đều bị cưỡng chế đêm nay không được đi đâu, chỉ chờ ở trong đại điện này."

Trên mặt không một gợn sóng sợ hãi, kì thực lòng nóng như lửa đốt.

Những người chung quanh thấy Nhị Hoàng tử tại đây, đều đè nén lại âm thanh thảo luận, nhưng Ô Ân vẫn nghe được một ích từ ngữ linh tinh.

"Đại Hoàng tử... Vũ cơ... Mật thám... Vương trữ..."

Chỉ chốc lát, Tô Hợp cầm lệnh bài, một đường chạy đến trước mặt Ô Ân.

"Nhị Hoàng tử, bên trong y quán chỉ còn có hai tên y đồ, bọn họ nói toàn bộ đại phu đã đi đến tẩm cung của Đại vương."

Ô Ân tức khắc đứng lên.

"Tô Hợp, ngươi chờ ở ngoài cửa, chờ A Mộc Ngươi mang binh mã đến, nếu thúc thúc của Ha Nhĩ Đôn ngăn cản, ngươi nói A Mộc Ngươi trực tiếp đem hắn giết chết! Sau đó mang một ngàn binh sĩ đến tẩm cung."

Nói xong liền bắt lấy cách tay Kỳ Mộc Cách.

"Đi tẩm cung!"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Gương mặt Tổng quản vương cung trắng bệch, run run nói phụ vương hắn bị giết chết, Ha Nhĩ Đôn như là thấy mình như đang nằm mơ.

Thẳng đến khi hắn thấy phụ vương hắn không còn hơi thở nằm trên mặt đất, máu huyết trên mặt, đại phu xung quanh đều lắc đầu.

Mà hắn tâm tâm niệm niệm Liễu Nhi ngồi ở một bên ghế, mặt không chút thay đổi.

Tâm hắn không chết, lay động bả vai Liễu Tích Âm, khóc hô:

"Phụ vương ta làm sao vậy?!"

Liễu Tích Âm yếu ớt nói:

"Không phải ngươi bảo ta làm sao?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

Ha Nhĩ Đôn sợ đến run người, lảo đảo lùi lại mấy bước.

Nhóm đại phu cả kinh, biết chính mình không đi thì cả đời này đừng mong có thể ra ngoài, hơn mười người đại phu nhanh chóng chạy ra bên ngoài tẩm cung.

Tổng quản đứng một bên hận chính mình không phải là người điếc, lúc đó hắn nghe thấy âm thanh ào ào, thấy đại vương té trên mặt đất, hơi thở đều không có! Tức khắc cả kinh hồn bay phách tán, hỏi tên vũ cơ này, nàng chỉ lắc đầu, nói không biết.

Một không gian đại loạn, chỉ có thể để thị vệ bảo vệ tốt nơi này, chính mình chạy đi gọi Đại Hoàng tử.

Nghe thấy lời nói của tên vũ cơ này, nhiều năm chìm nổi trong quyền lực, hắn dự cảm được, khả năng ngày mai sẽ không còn thấy được mặt trời .

Tổng quản cũng theo lẽ tự nhiên, theo các đại phu chạy ra bên ngoài.

"Đem bọ họ ngăn cản lại cho ta, ai cũng đừng nghĩ ra ngoài!"

Từ trong sợ hãi khủng khiếp cũng phục hồi lại tinh thần, Ha Nhĩ Đôn vội vàng hạ lệnh. Thị vệ canh giữ ở bên ngoài đều ngăn cản người lại.

Hắn mơ hồ đoán được chính mình bị Liễu Tích Âm lường gạt, hắn bò đến bên người Tây Hạ vương, lay lay vài cái.

"Phụ vương! Phụ vương!"

Tên đã lên dây không thể không bắn. Liễu Nhi là do hắn mang về từ Đại Tống, mặc kệ Liễu Nhi là gián điệp của Kỳ vương, hay là do Ô Ân sai khiến, chỉ cần Liễu nhi nói ra bên ngoài, bởi vì hắn mà mới hại chết phụ thân, danh vọng của hắn trong tộc nhất định thất bại thảm hại, lại càng vô lực mà xoay chuyển tình thế.

Cho dù người ngu dốt như Ha Nhĩ Đôn cũng có thể suy nghĩ cẩn thận. Thùng nước bẩn này nhất định phải tạt đến trên người Nhị Hoàng tử, Ô Ân cùng nàng pha trộn lâu như vậy, đừng hòng nghĩ sẽ phủi sạch hiềm nghi.

"Rầm!"

Cửa chính tẩm cung mở ra, gió lạnh ùa vào, lạnh đến nổi làm Ha Nhĩ Đôn run lên.

Ô Ân nhìn đến Liễu Tích Âm, thấy nàng tựa hồ bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, từ lúc tỉnh lại cho đến giờ, những cảnh ký ức kiếp trước trong mộng vẫn luôn lôi kéo trong lòng Ô Ân buộc chặt thành từng mảng.

Sợ có gì đó ngoài ý muốn, đi qua nắm lấy cằm Liễu Tích Âm, giơ lên.

"Ngươi uống rượu độc sao?!"

Hai mắt Liễu Tích Âm dần dần điều chỉnh tiêu điểm, nhìn thấy ánh mắt vừa sợ lại vừa giận của Ô Ân, trong lòng sinh ra ấm áp cùng chua xót.

"Ta sớm đã uống giải dược."

Rốt cục gánh nặng trong lòng cũng rơi xuống, bị cơn lo lắng đè nặng tiếp theo lại bị cơn tức giận thiêu đốt.

Bỗng rút tay về, không có phản ứng đến thân thể đang lung lay của Liễu Tích Âm.

Trong ánh mắt chợt lóe lên một chút bi thương, Liễu tích Âm cười khổ. Ta làm như vậy, ngươi sinh khí làm cũng phải!

Không nhìn đến Liễu Tích Âm nữa, Ô Ân từ trên cao nhìn xuống Ha Nhĩ Đôn.

"Nếu như một người có tài phú thật lớn, nhưng lại không có năng lực tương xứng, ngươi biết người đó sẽ có kết cục như thế nào?"

Ha Nhĩ Đôn thấy Ô Ân từng bước đi về hướng mình, trên mặt treo ý cười, trong ánh mắt đều là tàn nhẫn. Không nhịn được run lên, hai tay di chuyển ra sau một chút.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi là không nên ngồi ở vị trí này, càng không nên muốn nữ nhân này, ngươi nói xem, ta muốn làm cái gì?"

"Ngươi muốn soán ngôi!?"

Tổng quản cùng nhóm đại phu từ lâu đã ngồi bệt xuống đất, bọn họ biết chính mình sẽ không sống được, không nên nghe thấy những điều không nên biết này.

Lúc này, âm thanh sàn sạt xa xa từ từ gần lại, vô số nhịp chân đồng đều tạo thành một nhịp, kèm theo là tiếng áo giáp cùng tiếng kim loại va chạm vào nhau. Đem cả tẩm cung vây kín lại.

Tô Hợp ở tiền phương dẫn đường, thủ lĩnh bộ tộc Ô Lan là A Mộc Ngươi dẫn theo hai mươi vạn binh sĩ vây chặt lấy Hưng Khánh phủ như nêm cối.

Ha Nhĩ Đôn sợ hãi gọi lên:

"Thúc thúc! Ha Ha Đạt Đặc! Ngươi ở nơi nào!

"Đừng kêu, hắn đã chết, hại lão tử ta tổn thất hơn trăm binh sĩ."

A Mộc Ngươi mắng. Sau đó quay sang Ô Ân nói:

"Lão tặc Ha Ha Đạt Đặc kia còn muốn dẫn binh phản kháng, ta nghe lệnh ngươi phân phó, hơn nữa ta bên này người đông thế mạnh, quả nhiên chỉ một hồi liền đầu hàng."

Hưng Khánh phủ lấy trung tâm là núi Hạ Lan, mảnh đất tam giác Linh Châu cùng biên giới láng giềng tổng cộng có mười vạn quân, nhưng thật ra đóng quân ở Hưng Khánh phủ chỉ có ba mươi ngàn người, ba mươi ngàn người này là do thúc thúc của Ha Nhĩ Đôn, là Ha Ha Đạt Đặc nắm trong tay.

Vì tránh gây chiến, Ô Ân để Kỳ Mộc Cách lên án Đại Hoàng tử cùng bộ tộc Cáp Mặc Tỳ có ý đồ soán ngôi, vốn dĩ bọn binh sĩ này nhìn chung đều là người một nhà liền không muốn động thủ, Ha Ha Đạt Đặc vừa chết, ngay lặp tức cũng không có phản kháng.

Nghe được tin tức này, vẻ mặt của Ha Nhĩ Đôn thảm đạm, không hề vùng vẫy.

Lúc nãy có cổ khí tức giận, hiện tại thế cục ổn định, Ô Ân có chút thả lỏng, không gì mệt mỏi bằng.

Đối với A Mộc Ngươi nói: "Thúc! Trong phòng này ngoài Ha Nhĩ Đôn ra còn có người..."

A Mộc Ngươi hiểu rõ gật đầu, sát ý trong ánh mắt tăng lên.

Nhìn thoáng qua Liễu Tích Âm còn ngồi ở chỗ kia, Ô Ân chỉ vào nàng vô lực nói:

"Tô Hợp, tìm một kiện quần áo binh sĩ cho nàng mặc vào, che mặt lại áp giải vào trong phủ."

Liễu Tích Âm nhắm hai mắt lại, không muốn cho bất luận kẻ nào thấy được lệ quang trong mắt. Khi nàng đã quyết định, liền biết được kết cục sẽ như vậy. Mà khi Ô Ân nhìn đến trong ánh mắt của nàng không có độ nóng. Nàng mới thật sự cảm thấy được sự lạnh lẽo thấu xương.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại khái còn muốn ngược vài chương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.