Tục Lạt Giang Hồ

Chương 38: Tam Tử Hoàng Kim Đài Mười Sáu




Lúc này ai cũng cho là, một trận đã chắc thắng, Diệp Chi Trạch ngăn bọn họ lại, nói: "Các ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, ngày mai nhi tử cùng nhi tế của ta, còn có người của Tán Tiên thành cũng sẽ đuổi đến, chờ bọn họ cùng đi qua."

Lý Đông Thanh nói: "Trên chiến trường biến động bất ngờ, ai cũng không nói chắc được sẽ phát sinh chuyện gì, ta lo lắng cho an nguy của sư phụ, vẫn là đi trước một bước."

Diệp Chi Trạch nở nụ cười, thẳng thắn nói: "Thực không dám giấu, không nói Tuyết Mãn là ai, nhi tử của ta cùng những người Văn Nhân gia khác đều không phải người bình thường, chi bằng cứ an tâm đi thì hơn, quân chủ lực đã tiêu diệt gần hết, còn sợ gì chứ?"

Lý Đông Thanh lại biết, hắn chủ yếu có thể yên tâm như vậy, một là vì có chút khinh địch, hai là chủ yếu yên tâm vì có Ninh Hòa Trần ở bên kia.

Nhưng Lý Đông Thanh không khinh địch, lại biết Ninh Hòa Trần không có thần thánh đến mức đó, y cũng chỉ là một người phàm mà thôi.

Thế nhân vẫn luôn ôm mơ mộng hão huyền với cao thủ, Ninh Hòa Trần một mình một ngựa từ Mã Ấp một đường giết người giết tới Trung nguyên, y tất nhiên rất mạnh, thế nhưng nơi này có mấy phần phô trương thanh thế, Lý Đông Thanh cũng biết.

Hắn luôn biết Ninh Hòa Trần mạnh, nhưng hắn cũng luôn biết, không thể quá mức ỷ lại Ninh Hòa Trần, bằng không sau lưng Ninh Hòa sẽ không còn ai cả, không ai có thể để y ỷ lại.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Không cần lo cho chúng ta, tự các ngươi ăn mừng đi.

Diệp chưởng môn, một trận nếu như đánh thắng, ngươi cũng phải biết là ai giúp các ngươi, huynh đệ của ta liều mình đến tiếp, không có ý định bắt ngươi báo ân, mà ít nhất miệng ngươi phải biết ngậm chặt, ta chính là nói thẳng, mất lòng trước được lòng sau, hắn nếu bởi vậy mà rước lấy phiền phức, ngày sau cũng sẽ không để cho Thôn Bắc Hải các ngươi dễ chịu."

Diệp Chi Trạch vì thể diện mà mỉm cười không nói, thế nhưng hiển nhiên trong lòng còn đang đè nén hỏa khí.

Hỏa Tầm Sưởng Minh lại cười, vỗ bụi bặm trên vai hắn, nói: "Diệp chưởng môn, chúng ta nói rõ mất lòng trước được lòng sau, ngày sau mới có thể làm bằng hữu."

Diệp Chi Trạch cười nói: "Vậy lão phu coi như kết giao ba bằng hữu các ngươi!"

Hỏa Tầm Sưởng Minh sảng khoái: "Được!"

Hỏa Tầm Sưởng Minh vẫn phải nói những lời như vậy, trong lòng mới có thể an tâm một chút, dù sao người là hắn từ Nguyệt Chi mang tới, trách nhiệm thật sự rất lớn, Lý Đông Thanh biết trong lòng hắn có việc phải cân nhắc, lúc đi nói cho hắn biết: "Sưởng Minh, không cần phải lo lắng."

Hỏa Tầm Sưởng Minh không thừa nhận, nói: "Ta lo lắng sao? Ta không có mà."

Vương Tô Mẫn nói: "Đến cả Diệp Chi Trạch cũng uy hiếp, ngươi trâu bò lắm."

"Đây không phải là có các ngươi sao?" Hỏa Tầm Sưởng Minh không để tâm nói, "Chúng ta bây giờ chính là rất trâu bò, không ai dám chọc, các ngươi nhìn bọn họ có mấy người dám tiến lên nói chuyện cùng chúng ta không? Từ Phượng kia cũng không phải đố kỵ Lý Đông Thanh sao? Chỉ có Phương Thanh Trạc nhìn còn không tệ, nhưng vẫn không biết giết người, là loại nhát gan mà thôi."

Đây đều là chuyện khi nào hả, Lý Đông Thanh dở khóc dở cười: "Ai đố kỵ ta? Ngươi chỉ biết ăn nói linh tinh."

"Ờ," Hỏa Tầm Sưởng Minh lười nhiều lời, "Không tin thì thôi."

Vương Tô Mẫn hỏi: "Đi về đâu đây? Ai biết đường?"

Đây là một vấn đề rất quan trọng, bởi vì Lý Đông Thanh cũng không biết đường.

Hắn vốn nghĩ cứ đi về phía Bắc là có thể đến Mục Dương địa, hành quân đánh trận mà, dù sao cũng là đi bừa như thế này, sẽ không đến nỗi xui xẻo như Lý Quảng tướng quân, thành một tướng quân lạc đường đi.

Còn lại hai người bởi vì xác thực cũng không biết đường, cho nên cũng không có ý kiến khác, thật mọi người đều đã mệt, cưỡi ngựa xuống núi, mệt đến đau thắt lưng, trên người chỗ nào cũng không thoải mái.

Chưa tới nửa canh giờ, phía sau chợt có tiếng xe ngựa đi nhanh, ba người thoáng chốc thay đổi phương hướng, nhìn thấy Diệp A Mai thay y phục khác, lau mặt, cưỡi ngựa đi tới, đằng sau còn có Từ Phượng cùng Phương Thanh Trạc đi theo.

Diệp A Mai nói: "Cha bảo chúng ta tới trước, nếu viện quân đến cũng sẽ tức khắc hành động."

Đây mới là hành động thông minh, nói cho cùng vẫn là chuyện riêng của Thôn Bắc Hải, Lý Đông Thanh tích cực như vậy có hơi không tốt, Diệp Chi Trạch cuối cùng cũng làm được một việc sáng suốt.

Lý Đông Thanh nói: "Quá tốt rồi, vừa hay chúng ta không biết đường."

"Biết mà, các ngươi thật sự đi nhầm rồi," Diệp A Mai nói, "Các ngươi vừa đi ta đã bắt đầu đuổi theo, tìm các ngươi này nửa ngày, Phương Thanh Trạc nói các ngươi có thể ở trên quan đạo, lúc này mới tìm được các ngươi."

Lý Đông Thanh xấu hổ, Diệp A Mai nói: "Đi theo ta đi."

Phương Thanh Trạc cưỡi ngựa đi về trước, hắn cũng thay y phục khác, nhìn giống như thư sinh, thực ra lại chẳng có khí chất gì, chính là trắng nõn, hắn nói: "Lại có thể nghe ngươi kể chuyện xưa."

Thế nhưng Lý Đông Thanh căn bản không thích kể chuyện xưa, hắn sở dĩ nói sự kiện kia cho Phương Thanh Trạc, phần lớn là nói cho chính mình nghe.

Chuyện xưa của người không phải đều kể cho chính mình nghe sao?

Lý Đông Thanh chỉ cười, Phương Thanh Trạc lại hỏi: "Lữ thái hậu có vì chính mình bị sỉ nhục mà báo thù không?"

"Không có," Lý Đông Thanh nói, "Ít nhất trước mắt vẫn không có.

Mà hoàng đế dã tâm bừng bừng, nếu muốn rửa nhục, có lẽ sẽ có một ngày kia đi."

Phương Thanh Trạc vẫn còn nhớ cảm xúc vừa nãy: "Người Hung Nô không có tình cảm, nghe nói bọn họ về mặt hôn nhân huynh chết đệ tới, nếu vương triều như thế cũng có thể trường tồn trên đời này, vậy ông trời thực sự là mắt mù rồi."

Lý Đông Thanh chợt nhớ tới Y Trĩ Tà, không biết người kia đang làm gì, nếu như nói người Hung Nô không có tình cảm, có lẽ cũng không hoàn toàn đúng, hắn cảm thấy Y Trĩ Tà đối với Ninh Hòa Trần quả thật rất có tình nghĩa, vô tình vô nghĩa chính là Ninh Hòa Trần, hắn nghĩ tới đây, lại cười.

.

ngôn tình hay

Phương Thanh Trạc nói: "Cười cái gì?"

Lý Đông Thanh không cách nào trả lời hắn, không thể làm gì khác đành nói: "Ở đâu cũng có người tốt, người xấu, không thể dùng một lời phán định được."

Hắn có lúc không thể hiểu mọi người mỗi khi nhắc đến nỗi đau đều cảm thấy vô cùng căm hận.

Đau là đau, nhưng đau khổ của chính hắn cũng trôi qua rất nhanh, không có hận đến thế.

Theo lời của Ninh Hòa Trần thì là, hắn chỉ nhớ cái ăn, chứ không nhớ đến trận đòn đã phải chịu để được ăn.

Nhưng thực ra cũng không hoàn toàn là vậy, Lý Đông Thanh khi còn bé luôn cảm thấy, cuộc chiến Hán Hung căn bản ngay từ khi bắt đầu đã là thiền vu cùng hoàng đế có tham dục chiến đấu, cuối cùng khổ vẫn là muôn dân bách tính, đến tuổi này, ý nghĩ lại thay đổi, cảm thấy không nên hận người ngồi ở trên vương tọa, nhân tính chính là như vậy, ai làm hoàng đế đều như nhau, không quá hiểu rõ.

Lý Đông Thanh hỏi: "Ngày hôm nay ngươi có giết người không?"

Phương Thanh Trạc rất lúng túng, nói: "Không có."

Lý Đông Thanh nở nụ cười, gật gật đầu.

Phương Thanh Trạc nói: "Ta là phó chưởng môn, thật sự là không có tiền đồ, cũng không giúp đỡ được gì."

Lý Đông Thanh xua tay, ra hiệu không nên nói nữa, vẫn là câu nói kia: "Mỗi người một chí mà thôi."

Diệp A Mai thấy kỳ lạ, nói: "Nhóc con như ngươi học được cái kiểu của ai thế hả, biết khoe mẽ như thế?"

Lý Đông Thanh nhất thời đỏ mặt, sờ sờ mũi, không biết nên nói thế nào.

Hắn không cảm thấy chính mình khoe mẽ, nhưng nếu muốn giữ khoảng cách với người, chỉ phải nói ra những lời như vậy, hắn sớm đã không dám tùy tiện trải lòng với người khác, Hỏa Tầm Lệ cũng nói hắn hiền như khúc gỗ, có thể cũng có liên quan đến chuyện này đi.

Diệp A Mai bất mãn nói: "Vô vị cực kỳ."

Lý Đông Thanh gãi đầu, không đáp lại, như thế lại càng không thú vị.

Nhưng hắn kỳ thực cũng có nỗi khổ khó nói, có một đống khổ tâm muốn trút ra ngoài.

Trong lòng nghĩ như vậy, dưới chân lại đạp ngựa hai lần, tốc độ tăng nhanh, đi lên dẫn đầu, mấy người Hỏa Tầm Sưởng Minh đuổi tới, cuối cùng cũng nghỉ ngơi đủ rồi, gấp rút chạy theo.

Mục Dương địa là một thung lũng, bốn phía đều là núi cao, bọn họ cần vượt qua một ngọn núi.

Địa thế của đất Thục xác thực hiểm trở, có nơi cần phải xuống ngựa, dắt ngựa đi bộ qua.

Nhưng đi qua một ngọn núi, đứng trên đỉnh núi, bỗng nhiên nhìn thấy khắp núi tràn đầy hoa mai, khiến cho ngọn núi trắng xóa như tuyết, khắp đồng ngập núi, tựa như Tuyết Mãn trong núi (trong núi đầy tuyết), Lý Đông Thanh nhớ lại tuyết lớn ở biên quan năm đó, cũng kinh tâm động phách như vậy.

Diệp A Mai nói: "Sắp đến rồi."

Không nghĩ tới thế mà lại không xa, may mà đã đánh tan quân chủ lực, bằng không hai quân hiệp đấu, đúng là chuyện phiền toái.

Hương mai trên núi lan tỏa trong gió, mang theo chút khí lạnh cùng mùi bùn đất, bùn đất tựa hồ cũng rất khoan khoái nhẹ nhàng, Từ Phượng bẻ một cành mai, đi nhanh lên hai bước, đưa cho Diệp A Mai, Diệp A Mai cảm thấy buồn cười, nhưng cũng nhận lấy, buộc vào trên yên ngựa của mình, cánh hoa chầm chậm rải khắp một đường.

Hỏa Tầm Sưởng Minh đột nhiên nói: "Có mùi máu."

Hắn nói có, có lẽ chính là có đi, trong lòng Lý Đông Thanh phấn khởi, vực dậy tinh thần nói: "Có lẽ là đến rồi."

Cách cây mai cùng cành mai chi chít, Lý Đông Thanh cảm giác mình ngửi thấy mùi hương của Ninh Hòa Trần, hắn đánh ngựa chạy nhanh, mà trên người nhiễm máu quá nặng, cánh hoa mai rơi xuống dính luôn ở trên người, trên đầu, rơi cũng rơi không nổi nữa.

Những người còn lại đuổi theo, mọi người không nói gì, trước khi xuất phát có lẽ những người khác còn cảm thấy yên tâm, nhưng khi đi tới đây, lại khó tránh khỏi có chút thấp thỏm.

Lý Đông Thanh vượt qua dãy núi cuối cùng, nhìn thấy lại là hoa mai khắp núi, còn chưa thấy bóng người, nhưng vào sâu hơn nữa, trên cây khô loang lổ đều là vết máu, trên đất có thi thể, chỉ có điều bị cành cây chi chít che đi.

Lý Đông Thanh hít vào một hơi, nghe thấy Diệp A Mai nói: "Có lẽ chính là ở phía trước."

Lý Đông Thanh nói: "Tốt nhất là chia nhau đi tìm."

Mọi người không có ý kiến gì khác, đã như vậy, Lý Đông Thanh xông thẳng về phía trước, giục ngựa đi.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Tiểu tử ngươi, khi tìm được nhớ đốt pháo khói!"

Lý Đông Thanh hét lớn một tiếng: "Đã biết!"

Cứ như vậy tách ra.

Trong lòng Lý Đông Thanh mơ hồ có dự cảm, hắn cách Ninh Hòa Trần cũng không xa, càng chạy lại càng có chút thấp thỏm, vô luận trưởng thành đến độ tuổi nào, hình như cũng không làm được vĩnh viễn mặt không biến sắc.

Lý Đông Thanh đi chưa đến ba dặm, bỗng nhiên nhìn thấy trong rừng cây phía trước giống như có một bóng người đang đi lại, hắn lập tức hô ngựa, tung ra một đao, đánh ra một tiếng hét thảm, người kia mắt thấy mũ giáp của chính mình bị xuyên vào trên cây, nhất thời không biết hôm nay là ngày gì nữa.

Lý Đông Thanh đi tới, vừa nhìn đã biết là đào binh, hỏi: "Chiến trường ở đâu?" Hắn hỏi rất hiền lành, nhưng mà một thân trang phục này quá hù người, người kia lập tức xin tha, nói một phen mình chỉ là lạc đường, cũng không có muốn chạy, Lý Đông Thanh cười, nói: "Ta không quản ngươi, chỉ đi tìm một người bạn mà thôi."

Người kia mới nói: "Đi về phía Bắc, đã sắp đến rồi."

Lý Đông Thanh lại hỏi kỹ hơn: "Tình hình bây giờ như thế nào, bên nào chiếm thượng phong?"

Binh sĩ kia khổ sở nói: "Vốn là tử chiến, ai cũng không sống sót ra ngoài được, ban đầu là chúng ta chiếm thượng phong trước, tướng quân của chúng ta dùng đấu pháp tiến công chớp nhoáng, phân thành ba phân đội, phân đội thứ nhất đón đánh Mục Dương địa, chỉ giao chiến sơ qua sẽ rút, phân đội thứ hai mai phục trước đỉnh núi, dùng đá tảng phục kích, sau đó ba phân đội cùng hợp lại, đánh cho bọn họ không kịp trở tay, chúng ta có một vạn người, đối phương chưa đến trăm người, vốn đã giết được mấy người rồi, thế nhưng sau đó những người kia phản ứng kịp, giết không nổi nữa, bọn họ không khác gì Tu La ở nhân gian!"

Lý Đông Thanh nghe thấy thế, lại hỏi: "Giết ai rồi?"

"Không rõ lắm," binh sĩ kia duỗi chân ngồi xuống đất, trên miệng đã khô trắng, trên mặt cũng có vết máu, nói, "Tướng quân của chúng ta bách phát bách trúng, cho dù là người giang hồ cũng không thể trở ngại hắn, hắn có thể giết không ít người, ta không nhớ được mặt."

Dù là đào binh, cơ mà cũng kiêu ngạo thật đấy.

Lý Đông Thanh nở nụ cười, hất cằm với hắn, nói: "Ngươi đi đi."

Binh sĩ kia lại nói: "Ngươi không giết ta, vậy ta nghỉ một lát, chạy hết nổi rồi."

Lý Đông Thanh quay người muốn đi, người kia lại hỏi: "Ngươi muốn tìm ai? Ngươi là người giang hồ đúng không."

Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn hắn: "Đúng thì lại làm sao?"

"Đi sẽ phải chịu chết," người kia nói, "Tất cả mọi người đều điên rồi, không ai có thể thắng."

Lý Đông Thanh cười nói: "Ngươi là người thắng cuộc?"

"Đương nhiên," người kia đắc ý nói, "Ai sống sót thì là người thắng cuộc.

Không biết ngươi tìm người bạn nào, hi vọng y còn sống."

"Y chắc chắn còn sống," Lý Đông Thanh nói, "Mà ngươi nếu không tìm đại phu, vậy thì không chắc."

Binh sĩ kia vẫn cứ cười đến khốn nạn, hắn thuận theo tầm mắt của Lý Đông Thanh mà nhìn về phía dưới, bụng hắn thủng một lỗ, bị hắn dùng sức đè lại, không cho ruột chảy ra.

Sĩ binh nói: "Không nhọc ngươi bận tâm."

Lý Đông Thanh cuối cùng liếc mắt nhìn hắn, lần này quả thực đi tiếp.

Đi về phía Bắc chưa tới một dặm, hắn đi xuống dưới núi, cuối cùng trong hoa mai vô biên vô hạn cũng nhìn thấy biển máu như trút nước.

Hắn mới từ trong một trận chiến đi ra, lại tiến vào một tràng chém giết đỏ cả mắt, Lý Đông Thanh đốt pháo khói, đứng ở trên đỉnh núi nhìn cuộc hỗn chiến dưới thung lũng, muốn tìm được thân ảnh của Ninh Hòa Trần, ngày hôm nay y hẳn là mặc một thân y phục màu trắng, theo lý mà nói cũng sẽ mang khăn che mặt, thế nhưng tìm khắp một lượt cũng không thấy, chỉ có thể nhìn thấy Hoắc Hoàng Hà.

Lý Đông Thanh xoay người lên ngựa, xông về phía dưới, thẳng tiến về phía Hoắc Hoàng Hà, ai biết nửa đường lại bị người ngăn lại, hắn tiện tay tách người ta ra, hét to: "Hoắc thúc!"

Hoắc Hoàng Hà mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy hắn, nói: "Chất nhi, sao ngươi lại tới đây?"

Lý Đông Thanh nói: "Ta không yên tâm, làm sao vẫn còn nhiều người như vậy? Ninh Hòa Trần đâu?"

Hoắc Hoàng Hà tiện tay chỉ chỉ: "Không phải đây sao?" Lập tức hô: "Tuyết Mãn, nhi tử của ngươi đến này!"

Lý Đông Thanh thuận tầm mắt nhìn sang, nhìn thấy một người đội mũ giáp, thời điểm dung mạo trong mũ giáp kia nhìn sang, đúng là Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh nhất thời bật cười.

Không trách vừa nãy không nhìn thấy y, nguyên lai toàn thân y phục màu trắng đã chuyển thành màu đen đỏ.

Ninh Hòa Trần nhìn thấy hắn cũng sững sờ.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Sao rồi, các ngươi bên kia như thế nào?"

"Thắng thảm," Lý Đông Thanh nói, "Các ngươi muốn thua?"

Hai người vừa nói vừa giết, Hoắc Hoàng Hà nói: "Chờ xem, một lát còn có một đợt nữa, bọn họ chiếm địa hình vây nhốt chúng ta, tướng quân họ Vệ ở trên kia bắn tên rất chuẩn, Văn Nhân Tam Thiên chết rồi."

Lý Đông Thanh quả thực bất ngờ, tranh thủ quay đầu lại nhìn hắn một cái, Hoắc Hoàng Hà nói: "Mẹ nó, phái người truyền tin cho các ngươi, sao lại không đến tiếp viện?"

Lý Đông Thanh nói: "Căn bản không có người tới đưa tin! Nhất định đã bị chặn lại."

Hắn nói ra tình huống của viện quân, Hoắc Hoàng Hà nói: "Không thể chờ, chi bằng ngươi đi một chuyến nữa, nếu vẫn không có người đến, vậy đành phải thua."

Thua cũng không đến nỗi, một dũng sĩ có thể chịu khổ ba ngày đêm, thậm chí có thể chịu đựng đến chết, mà tàn sát đến chết cũng có khả năng, Lý Đông Thanh không hiểu, rõ ràng tình huống không khác nhau lắm, làm sao bên này lại khốc liệt như vậy.

Truyền tin tất nhiên quan trọng, hắn muốn đi, ai ngờ đột nhiên bị kéo một cái, quay đầu nhìn thấy là Ninh Hòa Trần, lông mày thanh tú nhăn lại, hỏi: "Bị thương rồi?"

Lý Đông Thanh vội đáp: "Không có đâu."

Hắn mở hai tay ra, biểu hiện một chút, nói: "Đây đều là máu của người khác."

Ninh Hòa Trần tiện tay lau vết bẩn trên mặt cho hắn, nói: "Tới cũng tới rồi, còn có hơn nửa số người chưa giải quyết, cẩn thận một chút."

Lý Đông Thanh nói: "Ta quay về Thôn Bắc Hải một chuyến, gọi viện quân thay các ngươi."

Ninh Hòa Trần lại cau mày, liếc nhìn Hoắc Hoàng Hà, Hoắc Hoàng Hà buồn bực nói: "Không phải cuối cùng vẫn là ta đi đấy chứ! Sợ ngươi rồi!"

Ninh Hòa Trần nói: "Thôi, ta đưa hắn ra khỏi cốc."

Nhưng vào lúc này, phía trên bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to: "Bắn!"

Vệ Thanh đứng trên sườn núi, tóc tai bị đánh xõa ra vài sợi, giơ một quyền lên cao, sau đó từ phía sau hộp tên rút ra một mũi tên sáng loáng, chầm chậm treo ở trên sơn cung, một mũi tên bắn ra ngoài.

Mũi tên kia xông thẳng về Hoắc Hoàng Hà, Hoắc Hoàng Hà móc từ sau lưng ra một quả cầu nhỏ màu vàng, ném ra ngoài, giữa không trung bắn ra một lá chắn hình tròn, xoay tròn ngăn lại mũi tên gấp gáp kia, lại bay trở về, bị hắn nắm trong tay.

Lý Đông Thanh nhìn quanh, nói: "Địa hình này không được, nhất định phải đi lên, nếu không sẽ phải mặc hắn khống chế."

Hoắc Hoàng Hà hỏi ngược lại: "Làm sao đi lên?"

Lý Đông Thanh: "Rút lui chứ sao! Nếu đã chiếm thế hạ phong, vậy chính là chúng ta càng linh hoạt hơn, có thể trốn, cũng có thể chiến, ngươi còn sợ hắn không đuổi theo?"

Vừa nói xong, trước mặt lại có một mũi tên lao đến, lần này là hướng về phía Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh không có hộp tên, tiện tay lấy đao cản, chấn động đến mức hổ khẩu đau đớn, thoáng chốc máu đã chảy ra, Lý Đông Thanh thế mới biết sự lợi hại của vị Vệ tướng quân này.

NinhHòa Trần khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn một cái, y cùng Vệ Thanh xa xa đối diện..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.