Tu La Kiếm Thần

Chương 41: Chương 41




Nhìn hànhđộng này của Yến Hàn, Cố Thiên Mệnh biết rằng sự đói khát trong linh hồn của hắn ta sắp không chịu nổi nữa.

“Thu liễm lại một chút, đừng quên con đường ngươi đi sau này”, Cố Thiên Mệnh dùng đạo âm thanh cực kỳ nhỏ, hung hãn đánh thẳng vào tim Yến Hàn.

“Chủ thượng, thật xin lỗi, ta biết sai rồi”, nghe được lời khuyên nhủ của Cố Thiên Mệnh, Yến Hàn giật mình, vội vàng giải thích, cảm giác khát máu khi cũng giảm đi phân nửa.

Con đường tu đạo của quỷ, kiêng kị nhất chính là cướp đoạt sinh mạng của người khác, hút máu ăn thiịt.

Nếu không sau này trải qua chín lần độ kiếp thiên đạo, chắc chắn sẽ nhiễm phải nhân quả sinh tử, khó mà vượt qua được.

“Hiểu được thì tốt”, thái độ của Yến Hàn khiến Cố Thiên Mệnh khá hài lòng.

Rất nhanh, Ôn Nhược Mai của tửu lầu liền bưng lên một ít rượu và thức ăn cho Yến Hàn và Cố Thiên Mệnh.

Đợi ở trong Kiếm Khư cả mười ngày, ngày nào hắn cũng chỉ ăn lương khô, Cố Thiên Mệnh cảm thấy miệng mình khô khốc, hôm nay trở lại trấn Trần Sa, đương nhiên phải thưởng thức chút rượu và thức ăn để tìm lại vị giác.

Thế là, Cố Thiên Mệnh bắt đầu ăn thịt uống rượu, mà Yến Hàn bên cạnh chỉ yên lặng ngồi thẳng không nhúc nhích.

Một màn này khiến Ôn Nhược Mai cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng có chút hiếu kỳ thầm nói: “Đúng là một người kỳ lạ”.

Yến Hàn chính là một thể linh hồn, không có thực thể, căn bản không thể ăn cơm uống rượu.

Trăm năm qua hắn ta không hề động vào rượu thịt, hôm nay lại chỉ có thể nhìn là không được thưởng thức, trong lòng khỏi nói khó chịu nhường nào.

“Tiểu thư, hay là chúng ta quay về đi.

Ở chỗ này thôi mà ta cũng có thể cảm giác kiếm ý kinh khủng trong Kiếm Khư kia.

Nếu chúng ta thật sự bước vào đó sợ rằng không ổn lắm”, ở bàn bên, một nam tử tầm 30 tuổi nói với cô gái trẻ bên cạnh.

“Không được, ta nhất định phải vào trong Kiếm Khư, bắt buộc phải tìm được cỏ Tinh Nguyệt để chữa trị vết thương cho phụ thân ta”, cô gái trẻ không cam lòng nắm chặt quyền, khẽ cắn răng nói.

Cỏ Tinh Nguyệt?

Cố Thiên Mệnh loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của bàn bên, sau đó lạnh lùng cầm rượu ngon trong tay một hơi cạn sạch.

Rượu trong ly đã uống cạn, Cố Thiên Mệnh chậm rãi đứng dậy, sau đó thờ ơ liếc nhìn hai nam một nữ ở bàn bên cạnh, khoan thai nói: “Nếu các người đến tìm cỏ Tinh Nguyệt, ta khuyên các người có thể trở về rồi”.

Hửm?

Cô nương bàn bên ngay lập tức ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt nàng ta thoắt cái đỏ bừng tựa đóa phù dung mới nhú khỏi mặt nước với đôi mắt trong veo như tia nắng ban mai.

“Tại sao?”, cô nương theo bản năng quay đầu nhìn về phía Cố Thiên Mệnh, xinh đẹp mà lạnh lùng hỏi.

“Tử khí trong Kiếm Khư lan tràn, sẽ không thể nuôi dưỡng ra cỏ Tinh Nguyệt”, Cố Thiên Mệnh khẽ quét mắt về phía cô nương kia, mang theo chút nhẫn nại mà trả lời.

Linh thảo miểu dược phân thành cửu phẩm với nhất phẩm là thấp nhất.

Cỏ Tinh Nguyệt chỉ là linh thảo nhị phẩm, không được liệt vào hàng quý giá, nhưng cũng không khó tìm.

Cố Thiên Mệnh vốn dĩ không có ý định xen vào chuyện của người khác, nhưng nghe thấy cô gái này muốn dùng cỏ Tinh Nguyệt để cứu chữa cho người lớn tuổi trong nhà nên mới mở lời nhắc nhở, về phần nàng ta có nghe theo hay không thì lại là chuyện của nàng ta rồi.

“Sao ngươi biết?”, cô gái có chút không vừa lòng hỏi ngược lại.

Nhận được thái độ này, Cố Thiên Mệnh chỉ nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, cũng lười phải giải thích thêm.

Đối với hắn mà nói, có thể mở miệng cảnh cáo một câu đã không tệ, hà tất phải lãng phí thời gian dây dưa với nàng ta.

Cố Thiên Mệnh không nhiều lời, chỉ thong dong rảo bước về phía ông lão ở góc tường.

Cô gái thấy vậy có chút tức giận đỏ cả mặt, muốn cùng Cố Thiên Mệnh lí luận một phen nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Cô nương, nếu các người muốn tiến vào Kiếm Khư kiếm cỏ Tinh Nguyệt, ta khuyên ngươi vẫn nên chớ phí tâm”, đúng lúc này, Ôn Nhược Mai, người đang đợi ở bên cạnh bước tới và nói: "Ta và ông nội đã tới trấn Trần Sa này gần mười năm, chưa từng nghe nói cỏ Tinh Nguyệt mọc ở Kiếm Khư, e rằng tin tức của cô nương nhầm lẫn rồi”.

“Cái này… không thể nào, trong Kiếm Khư nhất định có cỏ Tinh Nguyệt”, cô gái siết chặt nắm đấm, kiên định thốt ra lời này.

“Cô nương, giống như những gì vị công tử kia nói, cỏ Tinh Nguyệt sinh sôi trong môi trường có linh khí ôn hòa, mà Kiếm Khư lại tràn ngập tử khí, tuyệt đối không thể có cỏ Tinh Nguyệt”, gương mặt Ôn Nhược Mai mang theo ý cười nhẹ nhàng đáp lại.

“Thực sự… không có sao”, nghe được lời này của Ôn Nhược Mai, đôi mắt đẹp của cô gái chậm rãi lộ nét ảm đạm, nàng ta chỉ tình cờ nghe được khắp nơi trong Kiếm Khư trải đầy cơ duyên, nên nghĩ ắt hẳn sẽ có linh thảo nhị phẩm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.