Tu La Kiếm Thần

Chương 33: Chương 33




“Kiếm ý của Kiếm Tôn đại thành, bản thân ta phải cảm nhận thử một phen coi rốt cuộc có điều gì ảo diệu!”

Kiếm khí bị Cố Thiên Mệnh nhanh tay bắt lấy nhanh chóng lóe lên những mũi nhọn sắc bén, dường như nó đang vùng vẫy, dường như đang muốn chém kẻ đang sỉ nhục mình thành hai nửa.

Ong ong ong…

Cố Thiên Mệnh nắm chặt kiếm khí trong tay, nó rung động phát ta âm thanh vù vù trầm thấp, sau đó bắt đầu không ngừng muốn bay lên.

Nhưng Cố Thiên Mệnh lại nắm chặt kiếm khí, từng bước hạ nó xuống.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh đứng bên ngoài tấm bia đá, bắt đầu quan sát kiếm khí trong tay.

Bên trong Kiếm Khư có vô số kiếm khí, thứ trong tay Cố Thiên Mệnh chỉ là một trong số đó.

Nhưng dù vậy, nó cũng mang trong mình một phần kiếm ý của Kiếm Tôn năm đó, tất nhiên không phải là vật thường.

“Chỉ là kiếm ý thôi đã ẩn chứa vô vàn những điều ảo diệu, đúng là Kiếm Tôn tuyệt thế được cao thủ trăm nước tôn sùng”.

Cố Thiên Mệnh nắm chặt kiếm mang sắc bén trong tay, bắt đầu dùng nó để đánh với những kiếm ý khác.

Dần dà, kiếm ý trong tay hắn không còn sắc bén như thế nữa, dường như nó cảm nhận được nỗi sợ hại gì đó từ người Cố Thiên Mệnh.

Khiến kiếm ý đã lượn lờ suốt trăm năm phải sợ hãi, có thể thấy, Cố Thiên Mệnh đang tỏa ra thứ hơi thở hiên ngang mạnh mẽ đến tận trời cao.

Không ngừng cảm nhận được kiếm ý trong tay, không ngừng vung lên kiếm quang, Cố Thiên Mệnh như thể không biết mệt, bắt đầu thong thả không nhanh không chậm tu hành.

Một đêm, cứ thế lặng lẽ trôi qua những khe hở quanh Cố Thiên Mệnh.

Bấy giờ, tia sáng đầu tiên chiếu lên gương mặt tuấn tú và đầy hiên ngang của Cố Thiên Mệnh thì kiếm ý hắn nắm chặt trong tay đã dần trở nên trong suốt, sự sắc bén của kiếm quang cũng dần trở nên suy yếu.

“Phá!”

Cố Thiên Mệnh nhìn kiếm mang trong tay, lạnh lùng nói.

Cùng với âm thanh vỡ tan loáng thoáng vang lên, kiếm quang trong tay hắn cũng dần tan đi.

Cùng lúc đó, Cố Thiên Mệnh trực tiếp ngồi xếp bằng nơi Kiếm Khư có vô số kiếm ý vờn quanh.

Hít ra thở vào, sử dụng những kiến thức mình biết để lĩnh ngộ hết toàn bộ kiếm ý kia.

Kiếp trước hắn không hiểu kiếm, kiếp này hắn phải gặp khó tiến lên, tập trung vào kiếm đạo, lại phá vỡ bụi gai chặn đường ở kiếp trước, bước lên một cảnh giới cao hơn.

“Thanh Sinh Cửu Kiếm, kiếp trước tuy có thử học nhưng không thể tinh thông, kiếp này để ta thử lĩnh ngộ uy thế của ngươi nào”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng khép mắt lại, ngồi xếp bằng ở đó, tay phải không ngừng vung lên những chiêu thức.

Thanh Sinh Cửu Kiếm, kiếm pháp Địa Giai sơ cấp, nó có tổng cộng chín kiếm, mỗi một kiếm đều có uy thế hủy thiên diệt địa.

Nghe nói, kiếm pháp đó là do cao thủ vượt qua cảnh giới Thiên Huyền sáng tạo ra, nếu có thể tu được đến kiếm cuối cùng thì có thể chém cả một hành tinh, bá đạo đến cùng cực.

Cố Thiên Mệnh như tiến vào cảnh giới quên mình, tuy lúc này tu vi của hắn còn hơi thấp nhưng kiếp trước hắn lại am hiểu được rất nhiều.

Hắn dùng một đêm để cảm nhận kiếm ý trong Kiếm Khư, để bản thân có thể cảm nhận được sự sắc bén của kiếm một lần nữa, tu hành Thanh Sinh Cửu Kiếm lại một lần nữa, lĩnh ngộ kiếm đạo một lần nữa sâu sắc hơn.

Qua thêm nửa canh giờ, Cố Thiên Mệnh đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm phía trước.

Sau đó, tay hắn như kiếm, một ngón tay đâm tới.

Ầm!

Tảng đá lớn cách Cố Thiên Mệnh mười mét nhanh chóng vỡ thành hai nửa, một vệt kiếm sắc bén hiện ra trên tảng đá.

“Một kiếm hiện hàn quang, sống còn cách xa ngàn dặm”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi thu tay lại, hai tay chắp sau lưng nhìn tảng đá lớn, thì thào khẽ nói: "Chỉ là cảnh giới Nhân Huyền đã có thể chém vỡ tảng đá lớn, quả nhiên là bất phàm.

Nếu ta có được tu vi kiếp trước, chỉ thức thứ nhất của kiếm pháp này thôi đã đủ để tùy tiện chém ra một Kiếm Khư khác rồi”.

Khi Cố Thiên Mệnh đang lầm bầm lầu bầu thì trong Kiếm Khư bỗng bốc lên một mùi máu tanh gay mũi.

Cùng với mùi máu tươi ập vào mặt, một đám mây đen như mực dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Cố Thiên Mệnh.

Nơi đám mây đó lướt qua, vô số kiếm quang kia cũng không thể nào tránh được.

“Khà khà… Lâu lắm rồi không được nếm vị người sống…”

Trong đám mây đen đó chợt vang lên giọng nói đầy âm u khiến lòng người run rẩy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.