Tu La Kiếm Thần

Chương 325: Hôm nay, nàng rất đẹp




“Tiêu tướng quân mời ngồi”, ông cụ Cố tuy rằng đã từ chức nguyên soái, nhưng vẫn có một cỗ khí thế bá tuyệt cương trường, thỉnh lễ mà nói.

“Tốt!”, Tiêu Vĩnh Vinh đáp lại một câu, sau đó liền đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Cố Thiên Mệnh, ôm quyền nói: “Thiên Vũ Hầu, đây là lụa cao cấp lão gia nhà ta đặc biệt chuẩn bị cho Lý tiểu thư, chúc mừng đại hôn”.

Lập tức, một nam tử theo sát sau lưng Tiêu Vĩnh Vinh tiến lên nửa bước, đem chiếc hộp tinh xảo trong tay chậm rãi mở ra. Trong đó là một chiếc váy màu nhạt bằng lụa tinh xảo chiếu vào mắt Cố Thiên Mệnh.

“Bạch lão gia có lòng rồi”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười, chắp tay nói: “Mời ngồi!”

“Vậy ta liền xin một chén rượu mừng”, Tiêu Vĩnh Vinh lần này đến đây, một là chúc mừng đại hôn của Cố Thiên Mệnh, hai là chấn nhiếp kẻ xấu, thể hiện rõ thái độ của Trấn Tây Vương Phủ.

Các thế lực các nước ngồi yên trong tiền viện, nhao nhao nín thở, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Trong mắt bọn họ, Cố gia hiện tại đã là thế gia hàng đầu của Bách Quốc rồi, sẽ không bao giờ xuống dốc như năm đó nữa.

Hôm nay, cơ hồ các hoàng triều đều phái người mang trọng lễ đến chúc mừng, có điều thân là hoàng triều thượng thẳng Hạ Thành Quốc lại không thấy bóng dáng đâu. Bởi vì trước đó một vị tướng lĩnh của Hạ Thành Quốc đã đến Cố gia thăm dò, trực tiếp bị phế, làm sao còn dám đến chúc mừng đây?

Nếu Hạ Thành Quốc thật sự tới, vậy không phải là tự hạ mình hay sao? Thân là một trong những chúa tể của Bách Quốc Chi Địa, Hạ Thành Quốc đương nhiên sẽ không thể làm ra chuyện tổn hại quốc uy.

Có điều, Hạ Thành Quốc có tới hay không, Cố Thiên Mệnh cũng không thèm để ý.

Ầm ầm ầm...

Không bao lâu sau, tiếng cồng chiêng ngày càng lớn hơn, sau đó truyền đến một trận tiếng vó sắt xe ngựa.

Đám người Cố Thiên Mệnh nghe tiếng mà nhìn, liền thấy bóng dáng Cố Ưu Mặc cùng đám người của Lý gia chậm rãi bước tới.

Sau đó, một bóng dáng xinh đẹp bước tới phía sau cùng của mọi người, hơn nữa bên cạnh còn có mấy thị nữ che đi dung mạo cùng thân hình, làm cho người ta mơ mộng tưởng tượng một phen.

“Thiên Mệnh, Sương Nhi tới rồi”, Cố Ưu Mặc nhẹ nhàng khẽ nói, mặt mày vui vẻ tươi cười.

Chỉ liếc mắt một cái, Cố Thiên Mệnh liền chú ý đến bóng người như ẩn như hiện xinh đẹp kia. Rất nhanh, chúng thị nữ liền bỏ tấm lụa mỏng ra, lui sang một bên.

Thoáng chốc, một đạo thân hình xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người.

Lý Sương Nhi mặc bộ váy dài màu đỏ thẫm, bên hông liễu thắt một dải lụa màu xanh ngàn, ba ngàn sợi tóc dùng cây trâm ngọc quấn quanh, đôi tay ngọc như điêu khắc tinh xảo nhẹ nhàng đặt ở bên hông, toát lên vẻ đẹp thoát tục.

Mặt nàng như tranh vẽ, gò má phấn như tuyết trong suốt, mũi cao thon như cành liễu chọc vào lòng người.

Mi tâm của nàng điểm một nốt chu sa, rõ ràng chiếu sâu vào nội tâm Cố Thiên Mệnh.

Có lẽ, vào lúc này, trong lòng Cố Thiên Mệnh, trên thế gian không có vẻ đẹp nào có thể so sánh bằng nốt chu sa giữa mi tâm của nàng.

“Khuynh quốc khuynh thành, cũng không thể hình dung vẻ đẹp của nữ nhân này...”, trong tiền viện, không biết là ai, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi, nhẹ nhàng nói.

Lý Sương Nhi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Thiên Mệnh đứng trong đám người, ánh mắt của nàng cũng không dời đi nửa phần, cứ lẳng lặng nhìn Cố Thiên Mệnh, trái tim dần căng thẳng.

Hôm nay, Cố Thiên Mệnh cởi xuống bộ đồ trắng vẫn mặc, khoác lên chiếc trường bào đỏ tinh xảo, một thân hỉ phục này khoác lên người, hoàn toàn có thể hình dung cái gọi là công tử gia vô song.

Hai đạo thân ảnh mặc đồ đỏ, dưới ánh mắt của mọi người, chậm rãi tới gần.

Nàng như tiên, không nhiễm bụi trần, kiều mị nhẹ nhàng, làm cho lòng người say đắm.

Hắn như họa, cái thế vô song, phiêu dật lăng vân, kinh hãi thế gian.

“Hôm nay, nàng rất đẹp”.

Cố Thiên Mệnh dường như chốn không người, nhu tình như nước chăm chú nhìn vào thân thể mềm mại cùng nốt chu sa trên mi tâm của Lý Sương Nhi, khẽ vuốt làn tóc như lụa của nàng, nhỏ giọng nói.

Đôi môi đỏ mọng của Lý Sương Nhi khẽ khép lại, trên mi mắt tràn đầy ý thẹn thùng cùng tương tư. Nàng nghe thấy Cố Thiên Mệnh khen mình, từ trái tim phát ra một nụ cười hồng trần.

Nụ cười này, làm cho màu đỏ của phủ Cố gia cũng phải lu mờ, nụ cười này, khiến cho tâm hồn mọi người run rẩy.

Giờ phút này, thế nhân mới hiểu được, cái gì gọi là trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt thẹn hoa.

Cố Thiên Mệnh đem chút yên nhiên này của Lý Sương Nhi khắc sâu trong lòng, bất giác cũng cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: “Chúng ta vào trong đi”.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của Lý Sương Nhi, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhẹ nhàng đi về phía đại sảnh của Cố gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.