Tu La Kiếm Thần

Chương 269: Đi giải quyết lão bất tử kia cho ta




Khuôn mặt Văn Nhân Ngọc Lương đen đến cực điểm, ánh mắt phát ra sát ý nồng đậm, trầm thấp mà nói.

Uỳnh!

Một cỗ khí thế từ trong thân thể Văn Nhân Ngọc Lương phun ra, bao trùm toàn bộ thành Ngọc Cốt từ trong ra ngoài, đem rất nhiều sĩ tốt Bắc Việt quốc chung quanh đều chấn ngất trên mặt đất.

“Thiên Mệnh, đi mau!”

Cố Ưu Mặc biết việc này đã không thể cứu vãn, vội vàng nhảy lên không trung, chắn trước người Cố Thiên Mệnh hét lớn.

Thấy vậy, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi có một dòng ấm áp chảy xuôi. Nhị thúc, vẫn giống như năm đó, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, đều sẽ vì hắn mà che chở, cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh.

“Nhị thúc, không sao đâu”, Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng, cho Cố Ưu Mặc một ánh mắt yên tâm.

“Thiên Mệnh, nhanh đi! Cháu không biết cường giả Địa Huyền hậu kỳ có ý nghĩa như thế nào đâu, đi mau”.

Cố Ưu Mặc sao có thể nghe lời Cố Thiên Mệnh nói không có việc gì chứ, ông ấy lòng lo như lửa đốt, mất đi bình tĩnh hàng ngày, hướng về phía Cố Thiên Mệnh nói to: “Mau đi! Bằng không lão tử sẽ không nhận cháu nữa, đi đi!”

“Nhị thúc...”, chóp mũi Cố Thiên Mệnh không khỏi chua xót, nhìn Cố Ưu Mặc lăng không chắn trước người mình, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Các ngươi hôm nay, ai cũng không được đi. Tất cả đi chết cho lão phu!”

Lời của Văn Nhân Ngọc Lương vừa dứt, thân ảnh của ông ta liền giống như quỷ vọt tới trong hư không, nhanh như một đạo hư quang hướng về phía Cố Ưu Mặc và Cố Thiên Mệnh giết tới.

Trên thành Ngọc Cốt, thủ tướng Bắc Việt quốc nhìn cảnh này, phảng phất như đã nhìn thấy bộ dáng thi thể nằm khắp nơi, nội tâm kinh hãi nín thở.

Một đám tướng sĩ Huyết Xích quân chớp mắt nhìn Văn Nhân Ngọc Lương, cắn chặt hàm im lặng. Sau đó bọn họ liền đạp chiến mã lăng không, đứng bên cạnh Cố Ưu Mặc, muốn cùng Cố Ưu Mặc ngăn cản Văn Nhân Ngọc Lương, làm bạn trong sinh tử.

Thân là người của Huyết Xích quân, có thể chết có thể gãy xương, nhưng tuyệt đối không thể khiếp nhược.

Vốn dĩ đại quân đều không có tâm trạng chiến đấu, nhưng dưới tinh thần không sợ hãi của tướng sĩ Huyết Xích quân, các tướng sĩ lại nhao nhao nín thở, nắm chặt lưỡi dao sắc bén trong tay, hướng về Văn Nhân Ngọc Lương đang đến cực nhanh, thể hiện ý chí không sợ chết của mình.

“Thanh Phong, còn không mau đi giải quyết lão bất tử kia đi, bằng không ngay cả 3 vò rượu ngon cũng không còn đâu”.

Cố Thiên Mệnh nhìn Văn Nhân Ngọc Lương trên tường thành Ngọc Cốt cách đó không xa đang lăng không mà đến, lập tức quay đầu nhìn ông lão điên còn đang ngẩn người, lớn tiếng nói.

“Hắc hắc...”

Lão già điên liếm đôi môi nứt nẻ, sau đó ánh mắt chậm rãi tập trung vào Văn Nhân Ngọc Lương đang chuẩn bị giết tới.

Vào lúc này, khi Văn Nhân Ngọc Lương chuẩn bị oanh tạc về phía Cố Ưu Mặc, bóng dáng của ông lão điên lóe lên, để lại một tàn ảnh ngay trước mặt Văn Nhân Ngọc Lương.

“Cái gì?”

Văn Nhân Ngọc Lương kinh ngạc đến tái nhợt, thậm chí còn không nhìn thấy ông lão điên tới bên cạnh mình như thế nào.

Tuy nhiên, ông ta không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp sử dụng toàn bộ sức mạnh cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ của mình để đối phó với một quyền kia.

Trước khi vô số người kịp phản ứng lại, ông lão điên chỉ nhẹ nhàng đưa tay phải ra đỡ lấy cú đấm toàn lực của Văn Nhân Ngọc Lương.

Rầm rầm!

Một tiếng động lớn lập tức nổ ra, một luồng gió thổi thẳng vào giữa ông lão điên và Văn Nhân Ngọc Lương, làm rung chuyển mặt đất, bên dưới chân họ mở ra một vết nứt rộng dài hàng km.

Cố Ưu Mặc và các tướng lĩnh khác của đội quân không thể ngăn cản khí thế này, vô thức rút lui một đoạn dài mới ổn định được thân mình đứng vững.

Con ngựa Cố Thiên Mệnh đang cưỡi cũng trực tiếp choáng váng ngã xuống đất, hắn không còn cách nào khác cũng chỉ có thể nhảy xuống, đứng vững như đá tảng nhìn một màn này.

Cú đấm to lớn và dữ dội của Văn Nhân Ngọc Lương đã bị ông lão điên dùng bàn tay chặn lại.

“Làm sao có thể?”

Văn Nhân Ngọc Lương lộ ra vẻ kinh hãi, hoàn toàn không tin được sự thật này. Ông ta là cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, một quyền có thể chấn nát cả một ngọn núi, ông ta biết để đón được một quyền của mình, cho dù là cường giả cùng cảnh giới cũng phải có chút phản ứng.

Nhưng mà, ông lão điên lại như không có chuyện gì mà chặn lại, trên người càng không có một tia huyền lực dao động.

“Cái này...”, đám người Cố Ưu Mặc mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cú đấm sát thủ của Văn Nhân Ngọc Lương cứ như vậy bị ông lão điên bắt được, vả lại nhìn có vẻ không hề tốn chút sức lực nào.

Trước đây, khi ông lão điên chém đầu binh bộ thượng thư Công Lương Tử Trạc của Bắc Việt quốc, Cố Ưu Mặc chỉ nghĩ rằng ông ta là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ sợ ông lão điên kia có năng lực tuyệt đối, chắc chắn không dưới cảnh giới Địa Huyền hậu kỳ, thậm chí...

Vô số người ngẩng đầu nhìn cảnh tượng quỷ dị này, hoàn toàn rối tung lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.