Tu La Kiếm Thần

Chương 154: 154: Từ Đâu Tới Thì Cút Về Nơi Đó Cho Bổn Công Tử




Giọng nói của hắn như con dao sắc bén, cứa thẳng vào nơi sâu trong trái tim mỗi người, ngân vang khắp đại sảnh của Bích Hoa lâu, đẩy bầu không khí lên một nấc bức bối khác.

Đại hoàng tử mấp máy môi nhưng không nói nên lời, chỉ dùng đôi mắt ngổn ngang xúc cảm nhìn lại Cố Thiên Mệnh.

Đôi khi, trong đại sảnh yên tĩnh lạ thường sẽ mơ hồ truyền tới âm thanh nuốt nước bọt ‘ực ực’ từ trong đám đông.

“Đại hoàng tử có lời mời, bổn công tử cũng không muốn tùy tiện bôi nhọ thể diện của ông, thế nhưng ngày hôm nay ông lại đặc biệt vì bổn công tử mà dựng lên vũ đài này thôi thúc một vài công tử tiểu thư danh gia vọng tộc đến thăm dò bổn công tử.

Còn mình thì ung dung đứng ngoài làm một khán giả”.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi chắp tay sau lưng, ngạo nghễ thẳng mình đứng giữa đại sảnh, chẳng hề nao núng trước khí thế mà đại hoàng tử tản mát ra, chỉ thờ ơ nói tiếp: “Bổn công tử để mặc các ngươi gióng trống khua chiêng, châm chọc đủ điều cũng đều không để tâm tới, chỉ muốn uống ly rượu mà thôi.

Nhưng đại hoàng tử cùng các vị đây hết lần này đến lần khác khiêu khích bổn công tử, trơ trẽn nhục mạ tướng uy Cố gia ta”.

Giọng điệu Cố Thiên Mệnh càng lúc càng lạnh, sự sắc nhọn cũng chậm rãi lan tràn đến mọi ngóc ngách đại sảnh: “Là ai! Cho các ngươi lá gan chất vấn tướng uy của Cố gia ta! Là ai! Cho các ngươi cái quyền diễu võ dương oai trên đầu Cố gia ta!”

“Đại hoàng tử, không lẽ ông cho rằng mình và Thiên Phong quốc không cần dựa vào Cố gia ta, có thể đứng vững tung cánh trong Bách Quốc Chi Địa này rồi?”

“Cái gọi là con cháu hào môn, còn có tam đại thiên kiêu gì đó… nếu không phải trên dưới Cố gia ta tắm máu sa trường, chống lại vô số cường địch, thì các ngươi tưởng rằng bản thân có thể yên ổn ngồi đây uống rượu mua vui sao?”

“Không lẽ Cố gia ta bảo vệ Thiên Phong quốc thái bình nhiều năm như vậy chỉ là để cho các ngươi tới cười nhạo tướng uy Cố gia ta? Chỉ vì để các ngươi chà đạp công tích của chúng ta?”

Hắn rũ mi nhìn xuống tất cả, từng câu từng chữ bá đạo nhưng không kém phần hợp lý hợp tình đánh thẳng vào đáy lòng mỗi người: “Bổn công tử vốn không muốn tính toán chi li với các ngươi, chỉ muốn thưởng thức rượu ngon cho xong chuyện”.

“Nhưng nếu các ngươi đã được nước lấn tới, cứng rắn muốn ép bổn công tử diễn một màn kịch này, vậy bổn công tử liền chơi đùa cùng các ngươi”, Cố Thiên Mệnh mắt sắc như lưỡi câu, khiến đại hoàng tử Mạc Ngọc Thư trong vô hình cảm nhận được một hơi thở tử vong bao trùm xuống.

“Vũ đài đã sẵn sàng, mà bổn công tử cũng định biểu diễn một bài, còn phải xem xem các ngươi lấy cái gì ra để thăm dò nông sâu của bổn công tử cùng Cố gia.

Tuyệt đối… tuyệt đối đừng để bổn công tử phải thất vọng, ít nhất cái gì mà tam đại thiên kiêu kinh thành gì đó…”

“Từ đâu tới thì cút về nơi đó cho bổn công tử”.

Khí thế bức người này của Cố Thiên Mệnh khiến không khí trong toàn bộ đại sảnh nháy mắt đông cứng lại.

“Các ngươi… đã làm tốt chuẩn bị và hậu quả khi muốn khi muốn thăm dò bản lĩnh của bổn công tử chưa? Vậy thì đều lên đi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.