Tu La Kiếm Thần

Chương 117: 117: Một Bắc Việt Quốc Cỏn Con Cũng Muốn Xâm Phạm Thiên Phong Quốc Ta Đáng Chém!




Tin tức đại quân 3 vạn người của Bắc Việt quốc bất ngờ xâm phạm Bắc cương lúc này cũng đã lan truyền tới kinh đô của Thiên Phong quốc.

Nó lập tức dấy lên sóng to gió lớn.

Bên trong Cố gia lúc này, ông cụ Cố đanh mắt siết chặt tờ quân báo khẩn cấp trong tay thành một cục, đôi mắt không giận tự uy, khí thế hừng hừng cuộn trào xung quanh người ông.

“Lão Dịch, lập tức dẫn người tới Nhạn Hành quan, đem Thiên Mệnh an toàn trở về”, ông cụ Cố cứng ngắc bạnh quai hàm, đôi mắt phát ra tia nhìn lạnh lẽo khiến người khác phải run sợ: “Ngoài ra, lập tức dùng bồ câu đưa thư cấp tốc điều động quân đồn trú gần Nhạn Hành quan tới cứu trợ, nhất định phải diệt sạch lũ xâm lăng Bắc Việt đó!”

“Vâng!”, Dịch bá mặc một thân xám đen, lúc này cũng bộc phát ra khí thế lãnh liệt qua nhiều năm hun đúc lên.

Trong chớp mắt, bóng dáng của ông ta đã biến mất tại chỗ.

Kinh đô cách Nhạn Hành quan cực kỳ xa, người bình thường cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm lên đường cũng phải mất hơn mười ngày.

Nhưng chiến sự lúc này đã bắt đầu nổ ra, Dịch bá căn bản không có thời gian để lãng phí, chiếu theo lời của ông cụ Cố truyền đạt lệnh chi viện khẩn cấp xong, liền vội vàng chọn ra con ngựa khỏe chạy ngàn dặm tốt nhất trong phủ, dẫn theo một nhóm người với hơi thở trầm ổn thâm hậu lao về phía Nhạn Hành quan.

Mái tóc bạc trắng của ông cụ Cố bỗng nhiên giống như bị cuồng phong cuốn lấy, trong mắt ông ấy cuộn trào lửa giận xen lẫn một tia lo lắng.

Ông vốn dĩ chỉ đồng ý để Cố Thiên Mệnh một mình tới biên cương Nhạn Hành quan rèn luyện một phen, chẳng ngờ chiến sự bỗng nhiên ập tới, chuyện này thực sự là ngoài ý muốn, ông cụ sao có thể không âu lo?

“Thằng nhóc chết tiệt này cũng khá lanh lẹ, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu…”, dõi mắt nhìn về phương hướng của Nhạn Hành quan nơi phương xa, trái tim ông cụ Cố trầm xuống, siết chặt hai bàn tay nhăn nheo.

Trong sân sâu của Cố gia, Cố Ưu Mặc cũng đã nhận được tin 3 vạn lính Bắc Việt tiến đánh, cả thân thể không kìm được run lên, con ngươi xẹt qua vô số suy nghĩ phức tạp.

Năm đó chính là vị đại quân 2 vạn người của Bắc Việt Quốc mạnh mẽ tấn công Nhạn Hành quan mới dẫn đến việc Cố Ưu Mặc liều chết trấn thủ cổng thành mà lưu lại một thân tàn phế này.

Hôm nay lại nghe được tin Bắc Việt quốc tập kết đại quân mà tới, nhớ đến Cố Thiên Mệnh vừa một thân một mình đặt chân tới biên cương để tôi luyện, Cố Ưu Mặc liền lo sốt vó, thầm nhủ: "Chuyện này xảy ra, thằng nhóc thối kia chắc sẽ tháo chạy nhanh hơn ai hết thôi.

Chắc hẳn cha đã sắp xếp người tới hỗ trợ, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu…"

Tuy ngoài miệng lẩm bẩm là vậy nhưng sự lo lắng trong đôi mắt Cố Ưu Mặc không chỉ phai nhạt đi mà còn tăng thêm vài phần.

Cùng lúc đó trên gương mặt của các văn võ đại thần Thiên Phong quốc cũng nặng trĩu nét ngưng trọng, cực kỳ lo âu cho chiến sự tại Nhạn Hành quan.

Tuy rằng những năm qua Bắc Việt quốc thỉnh thoảng sẽ quấy rối vùng biên cương, nhưng cũng chỉ là những cuộc giao tranh nhỏ vụn, không gây ra hỗn loạn gì quá lớn, nhưng đại quân 3 vạn lính này lại là một điềm báo cực kỳ xấu.

Bởi tất cả đều biết rõ sợ rằng 3 vạn lính này của Bắc Việt quốc chỉ là hòn đá để thăm dò độ nông sâu của Thiên Phong quốc mà thôi.

Nếu Thiên Phong quốc có thể dễ dàng đẩy lui, Bắc Việt quốc nhất định sẽ phải sinh lòng thận trọng không dám tùy tiện hành động, nhưng nếu Thiên Phong quốc tỏ ra chật vật để đối phó, vậy hậu quả khôn lường.

Bắc Việt quốc đã nhìn chằm chằm vào vùng đất phồn hoa Thiên Phong quốc này nhiều năm, chỉ cần họ bất cẩn sẽ lập tức bị như rắn độc rình rập cắn lấy.

Bầu không khí khẩn trương áp bách của Nhạn Hành quan trong vô hình đã lan rộng ra mọi hướng.

…………

Nhạn Hành quan, chiến trường.

Thời gian trôi qua, một luồng tướng uy rừng rực trên người Cố Thiên Mệnh dần hình thành, hắn xông pha chiến đấu ở phía trước, trường thương màu đen trong tay đã nhuốm thành màu đỏ tự lúc nào.

Những tướng sĩ của quân doanh Xích Phong theo sau hắn đều can trường lao về phía đại quân Bắc Việt quốc, thể hiện sức trẻ nơi sa trường.

“Phong Ngạo Cẩm!”

Đột nhiên, một tiếng gầm trầm đục vang lên từ trong đội quân Bắc Việt quốc: “Nhạn Hành quan này ngươi cầm cự được nhất thời nhưng trấn thủ không được cả đời đâu! Không bằng đầu hàng lúc này, trở thành tướng lĩnh của Bắc Việt quốc ta.

Thế nào?”

Giọng nói này xuyên thấu không gian, uy thế phi phàm, người thốt ra câu này vậy mà sở hữu tu vi Địa Huyền sơ kỳ.

Giọng nói của thống soái đại quân Bắc Việt quốc ầm ầm như sấm rền vọng tới tai của Phong Ngạo Cẩm đang đứng trên tường thành Nhạn Hành quan, cũng truyền đến tai của tất cả mọi người.

Sắc mặt Phong Ngạo Cẩm chợt lạnh, hít một hơi thật sâu, hướng về phía quân đội Bắc Việt quốc, sau đó kéo căng thanh quản hét lớn: “Một Bắc Việt quốc cỏn con cũng muốn xâm phạm Thiên Phong quốc ta, đáng chém!”

Ầm…

Phản hồi của Phong Ngạo Cẩm giống như tiêm một mũi thuốc trợ tim cho vô số tướng sĩ đang chiến đấu của Thiên Phong quốc, lập tức nâng cao sĩ khí, hào hùng không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.