Tu La Kiếm Thần

Chương 105: 105: Ngươi Cho Rằng Mình Là Ai




Nếu tính theo tuổi của kiếp này, Cố Thiên Mệnh thực sự chỉ là một đứa trẻ so với những tướng sĩ tầm bốn mươi tuổi này, nhưng về mặt linh hồn, hắn có làm tổ tiên của họ cũng không quá đáng.

Đối mặt với sự giễu cợt của đám đông, nội tâm Cố Thiên Mệnh không có nửa điểm dao động, mà vẫn thản nhiên bước về phía họ.

“Này! Nhóc con, đang nói ngươi đó, ngươi tới chỗ quân doanh Xích Phong chúng ta làm gì?”, thấy Cố Thiên Mệnh căn bản không quan tâm tới họ, một người đàn ông lưng hùm vai gấu quắc mắt cau mày, chỉ vào hắn quát.

Cố Thiên Mệnh chỉ hờ hững liếc nhìn đại hán đó một cái, không đáp lại.

Chỉ với một cái liếc mắt này, đại hán liền cảm giác được một luồng tử vong áp bách lan tràn đầy cõi lòng, cổ họng gã như bị thít chặt tới nghẹn thở.

Gã ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt đạm mạc coi mạng người như cỏ rác đó trên người bất cứ ai, cho dù rất nhiều đại tướng trấn thủ Nhạn Hành quan cũng không có sự lạnh nhạt coi nhẹ vạn vật này.

Nhưng chỉ là một ánh mắt quét qua, đại hán rất nhanh đã hồi phục tinh thần, gã ta lặng lẽ nuốt nước bọt khan, trong lòng lại trấn tĩnh nhắc nhở bản thân chỉ là nhìn nhầm mà thôi.

“Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là hiệu úy của quân doanh Xích Phong, Cố Vân”, Cố Thiên Mệnh chậm rãi dừng lại bước chân, nghiêm nghị quét mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó lạnh lùng phun ra câu này.

Giọng nói của hắn không lớn nhưng lại lọt vào tai mỗi người một cách rõ ràng.

Ầm!

Nghe đến đây tất cả đều ngẩn người, trợn trừng mắt khó tin.

Ngay sau đó, có người tức giận chất vấn: “Đang đùa trò gì vậy, một tên nhãi đến lông còn chưa mọc đủ như ngươi lại là hiệu úy của quân doanh Xích Phong ta?”

“Ta nói phải chính là phải”.

Giọng điệu không cho phép nghi ngờ của Cố Thiên Mệnh vang lên.

Không khí lúc này đột nhiên đông cứng lại, tất cả đều ngơ ngác trừng mắt nhìn Cố Thiên Mệnh mặc áo trắng trước mắt, yên tĩnh dị thường.

“Là nói sao thì là vậy”.

Những lời này, vang vọng bốn phía quanh doanh trại thao luyện quân doanh Xích Phong.

Giọng điệu không thể nghi ngờ xen lẫn một luồng cao ngạo uy nghiêm vụt thẳng lên trời.

Gần sáu trăm người ở quân doanh Xích Phong đều sửng sốt hồi lâu, phảng phất như không ngờ một thư sinh nho nhã như Cố Thiên Mệnh lại uy phong như vậy.

“Ngươi nói sao là vậy, ngươi cho rằng mình là ai?”, chỉ trong chốc lát, trong đám người bỗng bộc phát ra những tiếng nghi ngờ, đem bầu không khí yên tĩnh phá vỡ trong nháy mắt.

Ngay sau đó, tiếng phẫn nộ ồn ào nghị luận cũng nhất thời vang lên: “Nhóc con, ngươi qua một bên chơi đi, có biết quân doanh Xích Phong là nơi như thế nào không? Lại dám làm càn ở đây, không muốn sống nữa sao?”

“Đúng vậy, một thằng nhóc mới mười mấy hai mươi tuổi, da thịt mềm mại như trẻ con, lại nói rằng mình là hiệu úy của chúng ta, quả thực một chuyện cười lớn”.

Từng đợt cười nhạo lớn truyền ra từ trong đám người, truyền thẳng vào tai Cố Thiên Mệnh.

Đối với việc này, Cố Thiên Mệnh căn bản không cho là đúng, mà dùng một đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh lướt nhìn mọi người.

Đợi đến khi tiếng giận dữ chậm rãi tiêu tán hơn phân nửa, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta, Cố Vân, chính là hiệu úy của quân doanh Xích Phong các ngươi.

Nghe rõ chưa?”

Ồn ào!

Tiếng mắng chửi giận dữ của mọi người dừng lại tức khắc, nhìn nhau không biết làm sao.

Một lúc lâu sau, không biết là ai yếu ớt hỏi một câu: “Nhìn khí thế của nhóc con này, không phải thật sự là hiệu úy mới tới đấy chứ?”

Nghe vậy, mọi người không khỏi giật mình.

Mà đám đại hán mình hổ lưng gấu kia lại không nhịn được mà liếc nhìn Cố Thiên Mệnh thêm cái nữa, lập tức nói với tướng sĩ gầy gò bên cạnh: “Đi quân doanh thăm dò tin tức, đi nhanh về nhanh!”

Vì thế, một tướng sĩ của quân doanh Xích Phong vội vàng chạy về phía doanh trướng của Nhậm Tề Phong.

Hơn sáu trăm người nhìn Cố Thiên Mệnh, tiếng nghị luận ồn ào kia lại liên tiếp vang lên, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.

Chỉ là một lát sau, binh lính đi tìm hiểu tin tức kia thở hồng hộc chạy về, sau đó đi đến bên cạnh đám đại hán, cực kì ngưng trọng trả lời: “Lão đại, tướng quân nói, hắn ta thật sự là hiệu úy của quân doanh Xích Phong chúng ta một thời gian”.

Ầm ầm!

Lời nói của binh lính nháy mắt bao trùm toàn bộ sân thao luyện, tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn nhau, không biết làm sao.

“Đùa gì thế, một đứa bé đến trấn giữ quân doanh Xích Phong, tuyệt đối không được, đúng là làm càn.

Việc này nếu bị những quân doanh khác biết được, vậy quân doanh Xích Phong chúng ta sẽ thành trò cười cho người khác, mất mặt quá”.

“Ta thấy thằng nhóc này là một thư sinh chỉ biết đọc sách, không có chút huyền khí dao động nào, nghiễm nhiên chính là một người bình thường, vậy thì dẫn dắt quân doanh Xích Phong thế nào được, tướng quân đây không phải đang đùa giỡn chúng ta đấy chứ”.

“Lão đại, nếu không ngươi đi nói với tướng quân, quân doanh Xích Phong chúng ta không cần hiệu úy nữa”..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.