Thông tin truyện

Truyện Yêu Người Không Phải Chồng

Truyện Yêu Người Không Phải Chồng

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
Tên truyện: Yêu Người Không Phải Chồng
Tác giả: Phạm Kiều Trang
Thể loại: Đây là truyện thực tế xen lẫn ngôn tình, mà thực ra ngứa nghề viết ngôn tình quá nên tớ sẽ viết phần ngôn tình nhiều hơn. Chúc các chị em của bạn Hổ đọc truyện vui vẻ, năm mới mạnh khỏe và hạnh phúc nhé.

Trích đoạn:
Rất lâu rồi tôi không quay lại Hà Nội, thời tiết tháng hai ở đây vẫn lạnh cắt da cắt thịt, dường như cũng không khác giá buốt trên đất Mỹ là mấy. Thế nhưng không khí ở quê hương trong lòng tôi xưa nay vẫn luôn không có phương trời nào có thể so sánh được, về Việt Nam vẫn thấy bồi hồi nhiều hơn, xúc động nhiều hơn, và đặc biệt, khiến tôi nhớ đến những chuyện đã qua nhiều hơn.

Đã bốn năm rồi, kỷ niệm cũng trôi qua lâu lắm rồi…

Về Việt Nam được hai ngày thì chồng tôi bảo có một người bạn cũ mời chúng tôi đi ăn cơm, ban đầu tôi không muốn đi nhưng nghĩ dù sao bây giờ cũng đã chuyển hẳn về đây ở, giao lưu gặp gỡ để kết giao thêm bạn bè cũng tốt, thế là cuối cùng vẫn quyết định cùng chồng đến đó.

Chúng tôi tới một khách sạn gần như là lớn nhất ở quận Hai Bà Trưng, gọi một bàn ăn đầy ắp ra, ăn uống chúc tụng linh đình. Anh Hải bạn chồng tôi cứ nâng hết ly này đến ly khác, khoác vai chồng tôi bảo:

- Ngân nhé, sướng nhất em đấy. Việt Kiều đi bốn năm về nước mà vẫn trẻ đẹp thế này thì bảo sao Dương đại gia cứ mê mệt mãi thôi.
- Việt kiều thì thôi không nhận, đại gia cũng không nhận, nhưng trẻ đẹp thì em nhận luôn nhé. Em biết anh trêu em nhưng em vẫn giả vờ tin đấy.
- Trêu gì mà trêu, thật mà. Bọn anh ai chẳng biết thằng Dương nó theo đuổi em từ hồi cấp ba. Anh kể cho em nghe, trước lúc nó chưa cưới em ấy, lần nào nó buồn vì chuyện của em là lại lôi anh đi uống rượu đến say bò ra mới chịu tha cho anh. Giờ toại nguyện rồi nhé, theo đuổi bao nhiêu năm cuối cùng cũng lấy được người đẹp, Dương nhờ?

Chồng tôi uống nhiều nên cũng ngà ngà rồi, nhắc đến chuyện cũ, Dương có vẻ không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt, anh chỉ nói:

- Mày chẳng thế à? Vợ đẹp, con khôn, tiền tiêu như rác.
- Tao làm sao mà bằng mày được.
- Gì mà bằng với chẳng không bằng. Giờ tao về rồi, thỉnh thoảng đi đâu chơi nhớ gọi tao đấy.
- Yên tâm, yên tâm. Ngồi xuống uống đi, anh em mình uống từ từ chờ ông anh tao tý. Bảo đến mà mãi vẫn chưa thấy đâu.
- Anh nào thế? Tao có quen không?
- Không, tao mới quen ông này từ sau khi mày đi Mỹ thôi. Ông ấy là chủ khách sạn này này. Tính được lắm, chơi với ông ấy thoải mái phết đấy. Tý đến mày với ông ấy làm quen đi, biết đâu sau lại nhập hội.

Anh Hải vừa nói xong thì bên ngoài có tiếng người gõ cửa, tôi cũng quen với mấy kiểu tiệc tùng xã giao này rồi nên không để ý lắm, cứ nghĩ là bạn mới đến thế thôi. Nhưng mà hình như ông trời rất biết cách trêu người thì phải, cuối cùng người bước vào phòng không phải ai xa lạ mà lại là một người mà tôi không thể ngờ được nhất.

Một người với tôi bốn năm trước đã từng là cố nhân…

Bình luận truyện