Truyện Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán

Chương 146-151




Chương 147:

Mới chỉ ba năm Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa kẻ xướng người họa, trực tiếp khiến Tiêu Dục khó chịu.

Đặc biệt là!

Lâm Quán Quán cười tươi như hoa khi đối mặt với Cơ Dã Hỏa, nhưng cô lại có vẻ mặt kinh tởm khi nhìn anh.

Anh không khỏi nhớ lại ba năm trước, khi anh và Lâm Quán Quán vẫn chưa chia tay.

Khi đó, đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng khi nhìn anh, như thể anh là mặt trời của cô, là người quan trọng nhất trên thế giới này!

Chỉ mới ba năm!

Tất cả đã thay đồi!

Ha ha- Nực cười!

Khi đó, cô nói anh là người cô yêu nhất trong cuộc đời, nhưng bây giờ cô lại hoàn toàn ném anh sang một bên!

Còn có tình thân thiết với em trai anh!

“Lâm Quán Quán, đây có phải là sự trả thù của em đối với anh không?”

“Trả thù?”

Tiêu Dục ché nhạo, “Anh không biết em đã cho A Dận bùa mê thuốc lú gì để bắt em ấy phải nghe lời em! Có bao nhiêu là ngôi sao lớn của giới giải trí, vì sao lại cứ phải là A Dận, rõ ràng em cố ý làm vậy! Em muốn thấy anh em anh huynh đệ tương tàn, như vậy em có thẻ đạt được mục đích trả thù anh! “

Lâm Quán Quán,”… “

Cô nhìn Tiêu Dục kinh ngạc!

Chà chà!

Vừa rồi anh ta còn nghỉ ngờ cô tiếp cận Cơ Dã Hỏa để giảng hòa với anh ta, giờ lại bị từ chối, lại lập tức nghĩ đên việc cô xúi giục em trai anh ta.

Lâm Quán Quán cô làm việc gì, không lẽ cũng phải dính líu tới Tiêu Dục sao?

Thật là thú vị!

Anh ta quá yêu bản thân rồi.

“Tiêu Dục … Thật sự rất tiếc khi anh không gia nhập làng giải trí với tư cách là một nhà biên kịch.”

Thú vị quát Cô không thể chấp nhận được sự hoang tưởng này.

“Phụt”

Cơ Dã Hỏa không nhin được, không khỏi phụt cười, Tiêu Dục nắm chặt tay lại, sắc mặt hoàn toàn không đẹp mắt.

Lâm Quán Quán nhún vai.

Tâm lý càng ngày càng kém rồi đó, vẻ mặt lạnh lùng năm đó bình tĩnh đạp cô chảy máu giờ sao không thấy nữa?

Ha hat Lâm Quán Quán không thèm để ý đến anh ta, vỗ nhẹ vào cánh tay Cơ Dã Hỏa , “Anh có muốn đi không?”

“Đương nhiên là đi rồi!”

Cơ Dã Hỏa rời đi không chút do dự.

Tuy nhiên.

Vừa đi đến góc đường, đã thấy Lâm Vi xuất hiện phía trước.

Lâm Vi trang điểm thanh thoát, với máu tóc đen dài thẳng xõa xung quanh vai, một chiếc váy màu trắng tinh khiết, và một đôi giày cao gót màu trắng 7cm, đi từ xa lại vạt áo tung bay, nhìn qua như một tiên nữ.

Tuy nhiên!

Cô ta như thế này cũng chỉ có thể lừa Tiêu Dục thôi.

Tiêu Dục thấy cô đi tới, nét mặt hơi cải thiện, “Sao em lại ở đây?”

“Thấy anh đi lâu như vậy không về, trong lòng có chút lo lắng, nên đi ra ngoài xem một chút.”

Khi đi ngang qua Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa, Lâm Vi dừng lại, cô ta đưa tay ra, như thể muốn chạm vào Lâm Quán Quán.

Lâm Quán Quán tránh đi trong tiềm thức.

Lâm Vi dường như đã bị tổn thương nặng nề, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên đáng thương, “Chị, chị vẫn không chịu tha thứ cho em…”

Lâm Quán Quán trọn mắt nói: “Xin mời bắt đầu màn biểu diễn của cô đi”

LâmVb Lòng bàn tay nắm chặt thành nắm đắm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Lâm Vi kìm nén tức giận, ngẳng đầu lên, hai mắt đã ngắn lệ, “Chị, dù hôm nay không gặp, em cũng phải nói chuyện với chị.”

147-1-hac-am.jpg 147-2-hac-am.jpg

Nhưng Lâm Vi đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay Lâm Quán Quán.

Được rồi!

Trong khi nhìn Tiêu Dục trìu mến, vẫn có thể quan sát rõ ràng cô rời đi, còn đúng lúc kéo được tay cô.

Lâm Quán Quán thực sự là phục sát đắt.

“Còn chuyện gì không?”

“Chị… em biết chị không thể tha thứ cho em, nhưng…

nhưng chị không thẻ trút giận lên bố được.”

Tiêu Dục sửng sốt, “Chú Lâm ?”

“Phải ! “Lâm Vi bật khóc,” Em không biết chị đã làm gì với bố, khoảng thời gian này ông ấy đã thay đổi như trở thành một người khác, mỗi khi nghe đến tên chị ông ấy lại run rẩy, vẻ mặt kinh hãi. “

Lâm Quán Quán cười lạnh.

Quả nhiên!

Cách hiệu quả nhất để đối phó với cặn bã đó là bạo lực.

“Chị … chị hận thì trách em, em chịu hết! Nhưng dù sao chị cũng là con gái ruột của bó, bố nuôi chị từ nhỏ đến lớn, dù không có công lao cũng có khổ lao, chỉ cần nhìn đến thân phận bồ ruột thôi, chị cũng không nên đối với ông ấy tàn nhẫn như vậy! “

” Chị … Em cầu xin chị, sau này dù muốn trả thù thế nào, cứ nhằm vào em, có thể đánh em mắng em. tôi, cho dù muốn giết em, em cũng không phàn nàn, nhưng em cầu xin chị, đừng hại bố nữa! “

Cơ Dã Hỏa ngạc nhiên nhìn Lâm Quán Quán.

Lâm Vi ánh mắt lóe lên.

Cô chính là có tình nói điều này với Cơ Dã Hỏa.

Hừ!

Cô muốn loại bỏ khả năng Lâm Quán Quán và anh A Dục, nhưng cô cũng không thể để Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa ở bên nhau được.

Cơ Dã Hỏa là em trai của Tiêu Dục, là thần tượng quốc dân trong giới, đẹp trai nhiều tiền … Cô muốn cắt đứt tình cảm của Cơ Dã Hỏa với Lâm Quán Quán.

* Cô nói xong chưa?”

“Chưa…”

Lâm Quán Quán kéo kéo lỗ tai , “Vậy cô tiếp tục đi!”

“…” Lâm Vi chống lại dục vọng muốn xé nát cô, hai mắt lóe lên kịch liệt, nhưng lại giả vờ lo lắng cho cô, “Chị, chị, chị phải trân trọng bản thân, trước đây, em không biết rằng Cơ Dã Hỏa là em trai của anh A Dục, vì vậy em máy lời này cũng không tiện nói nhiều, nhưng bây giờ … vì anh A Dục, em vẫn phải nói những điều này.”

“Vô nghĩa quái “

Lâm Vi mặt mày co quắp kịch liệt.

Cô ta hít một hơi thật sâu, thuyết phục một cách chân thành, “Chị, lần trước em và chị họ đi trung tâm mua sắm, lúc đó thấy chị vẫn đang ở cùng Tiêu Diễn, nhị công tử của tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Diễn còn đưa cho chị thẻ đen để tiêu xài… “

Lâm Vi cố ý nói nửa vời, cho người ta không gian tưởng tượng vô hạn. Cuối cùng, cô ta nói,” Chị, chị không chỉ đùa giỡn tình cảm của người khác, còn phá hỏng cả bản thân!

Chương 148: Lâm Vi bực bội Lời vừa nói ra.

Mong cả nhà thông cảm cho hình ảnh nhé! Vì nhiều trang lấy của truyen one về đăng nên phải làm vậy! Chúc cả nhà vui khỏe!

Cơ Dã Hỏa “ xoạt” mặt tối sầm lại.

Hừ!

Lâm Quán Quán không thể yêu đương với chú ba hai lúa của mình được, theo như hắn biết, chú ba cũng không có thẻ đen.

Vậy là….

Quán Quán đã nhận thẻ đen của chú hai.

Suy ra mà nói, trong lòng cô đã sớm thích chú hai rồi!

‘Vẻ mặt của Tiêu Dục cũng có chút phức tạp.

HH Vừa rồi nói tới rất chính đáng, anh ta còn thực sự cho rằng Lâm Quán Quán không mơ tưởng đến anh ta nữa.

Nhưng cô thế mà lại qua lại với Tiêu Diễn và A Dận cùng một lúc.

Hai người này, một người là chú ba của anh ta, người kia là em trai của anh ta, cả hai đều có quan hệ rất thân thiết với anh ta!

Vì vậy…

Lâm Quán Quán vẫn là vì anh ta!

Anh ta còn suýt bị máy lời của cô lừa!

Người phụ nữ này còn dám nói rằng cô không còn tình cảm với anh ta.

Haha— “CHỈ “Nói xong chưa?”

“Chị , em thực sự chỉ muốn tốt cho chị…”

“Chà, quả thực là vì tốt cho cô.” Lâm Quán Quán đảo mắt, không lưu tình vạch trần cô ta. “Vì lợi ích của bản thân, có ý nói với Cơ Dã Hỏa rằng tôi bất hiếu với bố cô, cố ý làm cho mọi người hiểu lầm rằng tôi chân đạp hai thuyền! Nếu tôi và Cơ Dã Hỏa chỉ vừa quen biết, e rằng những lời cô vừa nói đã làm hắn hoàn toàn ghét bỏ tôi rồi! “

Vẻ mặt Lâm Vi hơi thay đổi,” Em, em chỉ không muốn chị tiếp tục phạm sai lầm. “

“Lâm Vi, mỗi ngày đều giả làm bạch liên hoa có mệt không?”

“Chị…” Lâm Vi chực khóc.

Tiêu Dục vội vã ôm lấy cô, anh lườm Lâm Quán Quán, “Lâm Quán Quán! Những năm qua, Vi Vi luôn thấy có lỗi với em, muốn bồi thường cho em, làm thế nào em có thể nói thế với cô ấy!”

Lại là bồi thường!

Tai Lâm Quán Quán nghe sắp mòn câu đó rồi, “Thé thì em gái thân yêu của chị, em muốn bù đắp cho chị thế nào?”

“Em, miễn là chị có thể tha thứ cho em, em sẵn sàng làm bắt cứ điều gì.”

Giống hệt Tiêu Dục nói.

Lâm Quán Quán cũng giống như đối với Tiêu Dục đáp lại, “Được rồi! Vì cô đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không khách khí nữa, cô chia tay với Tiêu Dục đi!”

Lâm Vi trợn tròn mắt nhìn không thể tin được.

Người cô ta run rẫy, như thể cô ta sắp ngất đi trong giây tiếp theo.

“Chị … trừ chuyện này ra, cái gì khác cũng được. Anh A Dục là cuộc sống của em. Em không thể sóng thiếu anh áy được. Chị, chị không thể bắt em làm như thế này…”

Lâm Quán Quán sốt ruột ngắt lời, “Được! Vậy thì tôi không yêu cầu cô chia tay, cô đến đồn cảnh sát đầu thú và nói rõ mọi chuyện là được.

Lâm Vi đứng hình.

Cô chưa kịp nói thì Tiêu Dục đã không kìm được, ôm lấy Lâm Vi, buồn bực nói: “Quán Quán! Mới có ba năm, sao em lại trở nên hung ác như vậy! Cho dù Lâm Vi không phải là em gái ruột của em, nhưng cũng đã lớn lên cùng nhau, vậy tại sao lại không quan tâm đến tình chị em chút nào! Cô ấy gia nhập làng giải trí máy năm nay cũng không dễ dàng gì mới có được mọi thứ như ngày hôm nay, em làm như vậy, thì cũng có khác gì cô ấy! “

Cô biết kết quả như vậy mà.

Lâm Quán Quán thở dài.

Cô giang hai tay bất lực nói: “Các người, thật là đạo đức giả! Các người cứ bảo tôi yêu cầu đi, tới lúc tôi nhắc tới, các người lại không làm, không làm được thì quên đi, lại còn ở đó làm ra vẻ bị tôi bắt nạt, thật nực cười! “

Cơ Dã Hỏa cũng cười lạnh, nắm lấy tay Lâm Quán Quán,”

án nhảm với bọn họ làm gì, chúng ta đi. “

“Đi”

“ Dã Hỏa! “Lâm Vi đột nhiên gọi, “Anh, anh vẫn muốn ở bên chị tôi sao?”

Cô không thể tin được.

Cô đã dội nước bản lên người Lâm Quán Quán, nhưng anh ta vẫn như cũ với Lâm Quán Quán?

“Lâm Vi, phải không?”

Lâm Vi gật đầu, nở một nụ cười nhạt, “Cơ Dã Hỏa, anh là em trai A Dục, anh có thể gọi tôi là Vi Vi như anh ấy, hoặc có thể gọi tôi là chị dâu cũng được.”

“Chị dâu?“

Cơ Dã Hỏa tinh nghịch cười, anh ta nhìn Lâm Vĩ từ trên xuống dưới, ánh mắt khá là mỉa mai.

“Tôi, có chuyện gì sao?”

“Không, không, không! Tôi đang nhìn độ dày của khuôn mặt của cô.”

Lâm Vi cứng ngắc cười, “Dã Hỏa , anh, anh có ý gì?”

148-1-hac-am.jpg 148-2-hac-am.jpg

Vừa ngắng đầu lên, chạm phải ánh mắt trìu mến của Cơ.

Dã Hỏa, Lâm Quán Quán đột nhiên cảm tháy giật mình.

Chết tiệt!

Cơ Dã Hỏa đừng nói là chơi thật đây nhé..

Năm phút sau.

Cơ Dã Hỏa và Lâm Quán Quán lần lượt chào hỏi những người trong phòng riêng, rời KTV, về nhà trên cùng một con đường, dĩ nhiên là Cơ Dã Hỏa đưa Lâm Quán Quán lên xe.

Trong xe hơi.

Lâm Quán Quán ngồi trên ghế phụ, nhìn thẳng vào Cơ Dã Hỏa đang lái xe.

Đôi mắt cô bỏng rát, nóng bỏng đến mức khiến người ta không thể chịu nỗi.

Cơ Dã Hỏa sắc mặt ửng hồng, trong lúc chờ đèn đỏ quay.

đầu lại cười, “Em đột nhiên phát hiện tôi là mỹ nam hay sao cứ nhìn hoài vậy?”

“Không, không, không!” Lâm Quán Quán lắc đầu, “Tôi đang nghĩ, Cơ Dã Hỏa, anh vẫn còn cảm giác với tôi sao?

Vừa rồi anh nói thế với Lâm Vị, tôi rất cảm động.”

Cơ Dã Hỏa thân thể cứng đờ , mắt hắn né tránh, miệng nói cứng rắn, “Ày! Tôi không có bất kỳ xu hướng thích ngược đãi nào. Tôi không muốn bị em đánh chết khi ở bên em đâu! Tôi nghĩ em bị Lâm Vi và Tiêu Dục bắt nạt, nên là cố ý nói như vậy! “

“ôI”

Sau đó cô liền yên tâm.

Đèn xanh đã bật.

Cơ Dã Hỏa nhìn thẳng về phía trước, cầm vô lăng, lòng muốn tự sát.

Kì cục!

Những lời thổ lộ rõ ràng đã đến môi rồi, vậy mà còn có thể kìm lại!

Cơ Dã Hỏal Đồ vô dụng!

“Quán Quán…”

*Hả?” Lâm Quán Quán mở cửa kính xe, nhắm mắt tận hưởng làn gió mát.

Cơ Dã Hỏa đột ngột hỏi.

“Em nhận thẻ đen của chú hai à?”

Chương 149: Đừng chua xót quá

“Em nhận thẻ đen của chú hai à?”

*ÙP Cô nhẹ nhàng nói, rất bình tĩnh.

Tuy nhiên!

Cơ Dã Hỏa không bình tĩnh nổi nữa!

“Kít–”

Anh đạp phanh, lốp xe và mặt đất phát ra tiếng cọ xát mạnh, vì quán tính, Lâm Quán Quán suýt nữa đập vào kính chăn gió.

May mắn thay, cô đã thắt dây an toàn.

Lâm Quán Quán giật mình, “

“Mẹ nó! Cơ Dã Hỏa, anh muốn bị đánh phải không? Dọa chết tôi rồi.”

Mẹ kiếp!

Tim của cô gần như sắp nhảy ra ngoài.

Lâm Quán Quán chạm vào trái tim đang đập loạn xạ, “Hừ, tốt hơn hết anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý!”

Cơ Dã Hỏa nhìn Lâm Quán Quán với ánh mắt rực lửa.

“Em thật sự nhận thẻ đen của chú hai sao?”

“Phải!”

“Tại sao?”

“Đùa à, bộ dạng của anh là như thế nào, cứ như lão nương đào mỏ vậy…cái thẻ đen đó, là vì lần trước tôi và Duệ Duệ cùng bố con họ đến trung tâm mua sắm, hôm đó tôi đã mua rất nhiều quần áo cho Tâm Can. Chú hai của anh nói rằng tôi có mắt nhìn tốt nên đã đưa thẻ cho tôi, bảo khi nào thấy đồ gì hợp thì mua cho Tâm Can. “

Cơ Dã Hỏa nghiến răng, hắn đưa tay ra chọc vào trán Lâm Quán Quán một cách dữ dội,” Lâm Quán Quán , Lâm Quán Quán, em điên hay là ngốc vậy?! Cái gì mà em tâm nhãn tốt, muốn em mua quần áo cho Tâm Can, em nghe không ra đây đều là lý do của chú hai để tiếp cận em sao!

Cơ Dã Hỏa hận đến nghiền răng!

“Bất thường là! Đó là thẻ đen! Thẻ đen vô hạn! Anh ta đưa nó cho em dễ dàng như vậy. Rõ ràng mục đích của anh ta đối với em là không trong sáng!”

Cơ Dã Hỏa càng tức giận hơn khi nói, “Còn nữa! Không đâu em đi mua sắm với họ làm gì! Em có biết chú hai của tôi rất ghét đi mua sắm không? Chú ấy nghĩ cái này thật lãng phí thời gian! “

Lâm Quán Quán bị chọc cho đau đầu.

Cô ôm trán, giơ tay lên, tiếng đánh tanh tách phát ra.

“Ô, ô, dừng lại! Lâm Quán Quán, nữ nhân điên rồ, hu—”

Mười phút sau.

Lâm Quán Quán tao nhã ngồi trên ghế phụ lái, trong khi ở ghế lái, Cơ Dã Hỏa đã mắt hết cả khí thế.

Hắn gục xuống ghé, cả người run rầy.

“Chết tiệt, thật tàn nhẫn!” Cơ Dã Hỏa nhanh chóng lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ chụp ảnh tự sướng, hắn thở phào khi thấy trên mặt không có vét thương nào.

“Yên tâm, tôi rất có chừng mực, không phá khuôn mặt của anh đâu.”

Có chừng mực? !

Hắn sắp siêu thoát luôn rồi, cô còn nói có chừng mực? !

Hừt Cơ Dã Hỏa rất tức giận!

Tuy nhiên, khi hắn tiếp xúc với nắm đắm giơ lên của Lâm Quán Quán, lại ngay lập tức héo rũ.

“Nữ nhân đáng chết, tôi chắc phải tạo nghiệp tám kiếp mới gặp phải em.”

Lâm Quán Quán lắc nắm tay, Cơ Dã Hỏa vội vàng rụt cổ lại vì sợ hãi.

“HừP”

“Bây giờ, tôi sẽ nghiêm túc này, tôi xin thề bằng khuôn mặt và tài năng của mình rằng chú hai của tôi chắc chắn có kế hoạch bắt chính với em!”

“ÔI”

“Ò cái gì! Tôi đang cảnh báo em đó, Lâm Quán Quán, em thật sự không hiểu chú hai của tôi, em sẽ không hạnh phúc với chú ấy đâu! “

Lâm Quán Quán thở dài.

“Anh đang muốn nói cái quái gì vậy, nói rõ ra đi!”

Cơ Dã Hỏa trở nên nghiêm túc, hắn nắm chặt vai Lâm Quán Quán, “Nhìn vào mắt tôi!”

Lâm Quán Quán nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Chú hai của tôi cũng không đơn giản như em nhìn bề ngoài! Lâm Quán Quán, em có biết, hiện tại rốt cuộc là Phan Tĩnh Vân kia có bộ dạng thế nào không?”

Lâm Quán Quán vẻ mặt khó hiểu.

“Thi thể của cô ta được tìm thấy ở bãi biển!”

Lâm Quán Quán thực sự sửng sốt, “Cô ta chết “Đúng vậy!”

Cơ Dã Hỏa trầm giọng nói, “Cô ta cũng là một diễn viên hạng hai, nhưng sau khi chết cô ta lại một tin tức cũng không bị truyền ra, em có biết tại sao không? “

Trái tim của Lâm Quán Quán đập mạnh.

149-1-hac-am.jpg 149-2-hac-am.jpg

Sau một lúc, Lâm Quán Quán cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cho nên?”

“Tôi chỉ muốn nói với em, người chọc giận chú hai của tôi đều sẽ không có kết cục tốt đẹp. Hiện tại chú thích em, muốn theo đuổi em, cho nên cái gì đều theo ý em, nhưng ai có thể đảm bảo chú ấy luôn thích được? Nếu một ngày sau này, chú ấy không thích em nữa? Sau đó em chọc giận chú ấy, em sẽ phải làm gì chứ? “

” Còn một điều nữa … tập đoàn Quốc tế Tiêu thị có thể có quy mô ngày nay, mạng lưới phức tạp vô cùng, chú hai có thể xử lý một cách có trật tự như vậy, em đừng nghĩ chú hai của tôi là một người tốt “

” Tôi biết! “

” Biết mà còn không cách xa chú ấy! “

” Nhưng, anh ấy làm những điều này đều là vì tôi. Tôi không thể phủ nhận hoàn toàn anh ấy chỉ vì thủ đoạn anh ấy cao thâm được! Cơ Dã Hỏa, tôi biết anh cũng vì tốt cho tôi. Nhưng dù một người có giả vờ tốt đến đâu đi chăng nữa đều sẽ lộ ra khuyết điểm., Nhưng tôi cùng chú hai của anh ở bên nhau lâu như vậy, tôi tin tưởng cảm tình của chính mình, sẽ không hoàn toàn phủ nhận sự tốt bụng của anh ấy chỉ vì lời nói của người khác. “

Nữ nhân này bị chú hai tẩy não rồi.

Anh nghiêm túc như vậy, cô vẫn không động lòng?

Cơ Dã Hỏa nghiến răng thuyết phục cô từ một góc độ khác, “Bây giờ em đã biết mối quan hệ giữa Tiêu Dục và chú hai của tôi. Nếu sau này em thực sự yêu chú hai của tôi, Tiêu Dục, với tư cách là cháu trai của chú hai, sẽ không thiếu dịp thường xuyên gặp nhau, em hận hắn muốn chết, ngày nào cũng thấy hắn, còn không làm cho em phát bệnh lên sao! “

Lâm Quán Quán khóe miệng giật giật.

Đừng nói!

Đây thực sự là một vấn đề.

Vừa rồi khi biết Tiêu Lăng Dạ là chú hai của Tiêu Dục, cô thực sự cảm thấy muốn chửi thề Thấy Lâm Quán Quán im lặng, Cơ Dã Hỏa đổ thêm dầu vào lửa, còn thêm một nắm củi.

“Có lẽ trong tương lai Lâm Vi sẽ cưới Tiêu Dục. Sau đó, em sẽ không chỉ nhìn thấy Tiêu Dục mỗi ngày, mà còn cả Lâm Vi mỗi ngày nữa. Đừng chua xót quá!”

Chương 150: Hày – Một người độc thân Sau lưng.

Dưới ánh trăng.

Bên trong một chiếc Maybach màu đen.

Cuộc đối thoại kín giữa Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa đã bị người ngồi trong xe nghe thấy hết.

Tiêu Diễn nhìn vào sắc mặt của ông anh nhà mình.

Chậc chậc!

Quả nhiên…

Đã trở thành sông băng ngàn năm rồi.

Ày!

Hôm nay đã là ngày thứ 3 trong cuộc hẹn 7 ngày giữa ông anh mình và Tiểu Quán Quán rồi, bởi vì Tiểu Quán Quán đã đưa ra yêu cầu trong vòng 7 ngày không được gặp nhau, vậy nên bọn họ đã 3 ngày rồi không được gặp Tiểu Quán Quán Đến cả những phúc lợi như là mỗi tối được đi ăn cơm cùng cũng không còn nữa.

Mỗi ngày ông anh chỉ có thể nghe hết mọi chuyện liên quan đến Tiểu Quán Quán từ miệng của Tâm Can.

Ày!

Anh ấy có một vài điều vẫn chưa rõ.

Không chỉ là có mỗi 7 ngày thôi sao, cố chịu một chút là được rồi còn gì?

Nhưng sau khi anh ấy nói với ông anh mình, ông anh đột nhiên nhìn anh với một ánh mắt hết sức khinh miệt, không sail Chính là khinh miệt đó!

Sau đó, anh ấy nhẹ nhàng nói 1 câu, “Hày – Đúng là người độc thân!”

Trong lời nói ngập tràn sự khinh thường!

Tiêu Diễn liền, “…”

Đệt!

Đúng là anh lấy là một người độc thân, nhưng Tiểu Quán Quán vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh mà, vậy thì anh khác người độc thân như em ở điểm nào!

Nhưng Tiêu Diễn không dám nói ra câu này.

Vậy nên!

150-1-hac-am.jpg 150-2-hac-am.jpg

Hôm nay sau khi kết thúc cảnh hôn giữa anh ta và Tiểu Quán Quán, ông anh đây cả người đã có bầu không khí không đúng rồi, bây giờ lại còn chọc vào chỗ ngứa nữa.

Đừng nói là ông anh này, đổi lại là anh ấy chắc chắn cũng sẽ chịu không nỗi.

*A Diễn!”

*Có có có!” Tiêu Diễn nhanh chóng giơ tay.

“Buổi quay phim của A Dận ở Mỹ có vần đề gì à?”

Tiêu Diễn lặng người, hoàn hồn lại nói, “Không có…”

Thế nhưng.

Sau khi tiếp xúc phải ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Lăng Dạ, anh lập tức hiểu ra được, hoang mang gật đầu, “Đúng đúng đúng! Khi A Dận ở Mỹ quay phim đúng là có xảy ra vấn đề, e là anh ta sắp phải bay đến Mỹ để giải quyết rồi.”

“Khoảng bao lâu?”

“Một tháng sao?” Tiêu Diễn cẩn thận nhìn vào sắc mặt của anh trai mình, phát hiện tròng mắt anh trùng xuống, liền nói, “Vậy…khoảng 2 tháng?”

Tiêu Lăng Dạ mặt lạnh, vẫn không nói câu gì.

“Vậy nửa năm?”

Tiêu Lăng Dạ lúc này mới nhẹ nhàng tươi tỉnh lại, “Ừm, vậy là nửa năm nhỉ!”

…” Tiêu Diễn, “Vậy giờ anh sẽ gọi điện cho Lãnh Quân Lâm sao?”

“ỪmỊ”

Phía trước!

Cơ Dã Hỏa mau chóng nhận được cuộc gọi từ người quản lý!

“Cái gì?”

Anh ta nghe được tiếng phía bên đầu máy, sắc mặt ngày.

càng xấu đi.

“Đệt! Đó là vấn đề của họ, không có liên quan gì đến Lão Tử đây hết! Lão Tử không đi!”

Phía bên đầu máy kia, người môi giới lại nói gì đó, Cơ Dã Hỏa liền chửi một câu nặng nè, sau đó sắc mặt tái nhợt và cúp máy.

“Sao vậy?”

“Bộ phim tôi quay ở Mỹ đã xảy ra vấn đề, người quản lý đang bảo tôi mau chóng thu xếp hành lý, để tôi đi cùng anh ta bay đến Mỹ để giải quyết.”

“Vậy thì đi thôi, công việc vẫn quan trọng hơn mà.”

Anh ta không hề muốn đi!

Trước đó, khi Lâm Quán Quán về nước, anh nghĩ rằng, dù sao anh ta cũng sắp quay xong rồi, cô ấy thì chỉ có thể ở trong nước thôi, còn chạy đi đâu được nữa?

Ai biết rằng, về muộn không được bao lâu, khi về lại, cô ấy liền bị chú hai ngắm trúng rồi, nếu chỉ có việc chú hai ngắm trúng cô ấy cũng chả có gì, nhưng quan trọng hơn là, người phụ nữ chết tiệt đó lại có tình ý với chú hai nữa.

Huống hò, bây giờ lại mọc đâu ra Tiêu Dục nữa.

Thời khắc quan trọng này, nếu như anh ta mà đi mắt, đến khi về thì còn có phim của anh ta nữa không?!

Cơ Dã Hỏa không hề muốn đi chút nào.

Vừa nghĩ như vậy, điện thoại lại kêu lên một lần nữa, nhìn vào màn hình, Cơ Dã Hỏa lặng người, cử chỉ tay mà anh đã làm với Lâm Quán Quán, sau đó vụng về nhắc máy.

*Ô! Thì ra là mẹ ạ, sao mẹ lại nhớ đến đứa con không hiếu thuận này mà gọi điện vậy? Nếu như mẹ lại gọi đến để khuyên con rút lui khỏi ngành giải trí, vậy thì xin lỗi mẹ, con vẫn nói câu đó thôi….không thể được!”

Vừa nói hết câu, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ bên kia.

Mẹ khóc rồi!

Người phụ nữ mạnh mẽ đó, lại có thể khóc?

Không đúng!

Cơ Dã Hỏa ngồi thẳng người lại, sắc mặt thay đổi, “Có chuyện gì sao?”

*A Dận, bố con bị bệnh phải nằm viện rồi, bác sĩ trong nước đều nói trình độ trị liệu ở đây đều không cao, kiến nghị đến Mỹ để trị bệnh, nhưng mẹ và bố con không quen ai ở Mỹ hết…”

“Bố mẹ giở đang ở đâu vậy ạ?”

*Ở nhà! Đã thu gọn xong hành lý rồi, lúc nào đi cũng được.”

“Con qua đó đây!”

Cúp máy, Cơ Dã Hỏa lập tức khởi động xe, Lâm Quán Quán cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.

“Em làm gì vậy?”

“Tôi nghe tháy hét rồi, tình hình bố anh đang rất khẩn cấp, anh mau qua đó đi.”

“Không được! Muộn thế này rồi em ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm, để anh đưa em về nhà đã, rồi sau đó chạy qua đó cũng được.”

“Bọn người xấu mới phải lo ý.”

Cơ Dã Hỏa, “…”

Lâm Quán Quán xuống xe, đóng cửa lại, “Mau đi đi!”

Cơ Dã Hỏa cắn răng, “ Vậy anh đi trước đây, dù sao, những lời anh vừa nói với em, em phải suy nghĩ thật kỹ đó. Anh sẽ trở về nhanh thôi, đợi khi anh quay lại, anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”

Anh ta đã nghĩ kỹ rồi!

Anh ta không thẻ đợi nữa rồi!

Đợi lần này trở về từ Mỹ, anh sẽ tỏ tình với cô ấy ngay lập tức.

Bắt kể kết cục như thế nào!

Dù phần nhiều….phần nhiều vẫn là cô ấy sẽ từ chối anh, họ sẽ vẫn là bạn như bây giờ.

Ngộ nhỡ thành công.

Vậy thì không phải tất cả đều vui sao?

“Nghe rõ chưa?”

“Biết rồi! Đúng là phải để fans của anh thấy bộ dạng run rây của anh bây giờ mà, chắc chắn sẽ vỡ mộng cho coi, anh mau đi đi.”

“Ừm!

Cơ Dã Hỏa không dám nán lại nữa, mở van, đi thẳng.

Bên đường.

Lâm Quán Quán có chút thất thản.

Vừa rồi….

Cô ấy nghe được tiếng của Liễu Uyễn Lê.

Liễu Uyễển Lê!

Mẹ của Cơ Dã Hỏa, cũng là mẹ của Tiêu Dục.

Người phụ nữ đó đối với cô, giống như là sự hiện hữu của một cơn ác mộng vậy.

Năm đó.

Trong khoảng thời gian cô là Tiêu Dục qua lại với nhau, Tiêu Dục từ trước đến nay không hề đưa cô về nhà bố mẹ mình, lúc đó tuổi còn nhỏ và còn đang đi học, vậy nên cô cũng không nghĩ gì nhiều.

Sau này, trong một cuộc hẹn bất ngờ, cô và Tiêu Dục bỗng gặp phải Liễu Uyễển Lê.

Đó là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ.

Một bộ vest nữ màu đen, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, đeo một cặp kính gọng đen, nhìn giống như những cô giám thị trong trường vậy, nghiêm túc đến mức dọa người ta sợ phát khiếp!

Lúc đó, bà ấy đã bị đoàn người vây chặt.

Nhìn thấy cô và Tiêu Dục, bà ấy dừng chân lại, quay người đi về hướng bọn họ.

Cả đời này chắc chắn cô sẽ không thể quên nổi ánh mắt của bà ấy khi đó.

Chán ghét! Khinh bỉ!

Giống như cô là thứ ruồi nhặng khiến người ta buồn nôn trong hồ phân vậy!

Chương 151: Trồn khỏi anh ấy

Nhớ lại tình cảnh năm ấy, Tiểu Quán Quán vẫn không làm cách nào có thể bình tĩnh nồi.

Thời đó, cô chỉ biết rằng ánh mắt của Liễu Uyển Lê nhìn cô có một chút không thoải mái, nhưng bởi vì tình yêu với Tiêu Dục, sau khi biết rằng bà là mẹ của Tiêu Dục, cô liền đi nịnh bợ bà ấy.

Sau đó!

Liễu Uyễn Lê lại nhìn cô với ánh mắt càng khinh bỉ hơn.

Bà thậm chí còn không nói lấy một lời, để cho cô tự cảm thấy xấu hỗ, dưới ánh mắt bà, cô có một ấn tượng xáu mà không còn chỗ nào để trốn đi được nữa.

Đúng là một ký ức không thể nào chịu nổi mà.

Cũng may cô không thành với Tiêu Dục, nếu không thì với cái tính cách nhát gan của cô thời đó, gả về cho Tiêu Dục chắc chắn sẽ không có được hạnh phúc.

Lâm Quán Quán đeo khẩu trang lên, tay đút vào trong túi áo, chìm mình dưới ánh trăng và ánh sáng đèn đường, thong thả đi về phía trước.

Ày!

So với Liễu Uyển Lê mấy người họ, giờ điều làm cô càng phiền muộn hơn là sau khi 4 ngày kế tiếp đã hết, làm sao để đối diện với Tiêu Lăng Dạ đây!

Aaal Lâm Quán Quán ôm trán.

Không được nghĩ không được nghĩ, chỉ nghĩ đến việc sau 4 ngày này….cô liền có suy nghĩ muốn thời gian ngừng lại.

Hày!

Cô lại thở dài.

Làm sao mà cô lại bị Tiêu Lăng Dạ ép đến như thế này rồi.

Lâm Quán Quán vừa đi vừa nghĩ.

Cũng không biết đã đi được bao. lâu, cảm giác hai đôi chân đã bắt đầu có chút mỏi, mí mắt cũng mệt rồi, cô mới lôi điện thoại ra xem giờ.

10 giờ tối!

Lâm Quán Quán suýt thì khóc.

Ở bên ngoài đi đi lại lại đến tận bây giờ, cũng đã muộn rồi, lúc này chắc là Tiêu Lăng Dạ hoặc là đã tan làm rồi, hoặc là vẫn đang tăng ca ở công ty.

Dù saol Nếu về lúc này, chắc chắn sẽ gặp phải anh ấy.

Vì để trồn anh ấy, cô ấy đâu có dễ dàng gì!

Lâm Quán Quán ngáp một hơi “Đi thôi, về nhà!”

Cùng lúc đó.

KTVI Sau khi tiễn Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa, Lâm Vi liền khóc òa lên, cô gục đầu vào ngực Tiêu Dục, nghẹn ngào nói, “Anh Dục ơi, Dã Hỏa hình như rất là không thích em thì phải, làm sao đây, em chỉ là vì muốn tốt cho anh áy thôi mà, nhưng không những anh ấy không cảm kích, mà lại còn nói với em như Vậy…”

Tiêu Dục đau lòng ôm lấy Lâm Vi, “ Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, anh biết em chỉ là muốn tốt cho nó thôi mà, nhưng thằng em trai anh từ trước đến nay nói chuyện đều không nghĩ đến cảm xúc của người khác….Nha đầu ngốc, em muốn nó thích em làm cái gì, có anh thích em là được rồi còn gì.”

151-1-hac-am.jpg 151-2-hac-am.jpg

Lâm Vi mắt lóe lên.

Vậy nên…

Nói trắng ra, Cơ Dã Hỏa cũng không được yêu quý trong nhà.

Nó từ ngành âm nhạc chuyển qua ngành giải trí này để phát triển, có vẻ cũng không có duej định sẽ nói nghiệp gia đình.

Lâm Vi càng ôm lấy Tiêu Dục chặt hơn.

“Anh Dục, vậy để em bước cùng anh.”

“Anh biết rồi, anh biết rồi. Vi Vi, mấy năm nay, em đã chịu uẩn ức rồi rồi.”

Lâm Vi chợt đỏ mắt.

Lần này thì không phải là giả.

Mấy năm nay, vì Tiêu Dục, cô đã chịu đựng những thứ vốn không thể chịu nỗi.

“Anh Dục, nghe câu này của anh, em thấy vui lòng rồi.”

“Nha đầu ngốc!”

Lâm Vi động lòng nhìn anh.

Tiêu Dục cực kỳ thích thú với ánh mắt sùng bái này của cô, trong lòng có nóng lên chút, yết hầu anh có chuyển động, trong ánh mắt như thắp lên một ngọn lửa.

Vi Vi5”

Ánh mắt của anh, Lâm Vi biết anh muốn làm gì.

Cô không hề do dự, kiễng chân lên hôn vào môi anh.

Tiêu Dục liền chủ động lại, một tay giật lấy eo cô lại, một tay đỡ sau gáy cô, hôn một cách nồng nhiệt.

Hai người hôn nhau như thể trên đường không có người, càng hôn càng sâu.

*Vi Vịt Vị Vĩ…Có thể không?”

Lâm Vi gò má đỏ bừng, thở hổn hễển chỉ vào nhà vệ sinh bên cạnh, Tiêu Dục mắt sáng lên, kéo cô vào phòng vệ sinh.

“Rầm…”

Đóng lại cánh cửa phòng vệ sinh, không lâu xong, bên trong truyền ra tiếng thở mạnh của một người đàn ông và tiếng kêu đầy gợi dục của một người phụ nữ.

Sau nửa tiếng.

Trận chiến của hai người kết thúc, Tiêu Dục ngồi trên nắp bồn cầu, Lâm Vi mặt như làn thu thủy, trong mắt chứa một hồ xuân, cả người mắt sức gục lên người Tiêu Dục.

“Anh Dục, anh hư quá đi mất!”

Tiêu Dục ôm lấy Lâm Vi, nhưng có chút không để tâm.

Vừa rồi, khoảnh khắc phónh ra, trong đầu không thẻ kiềm chế nổi mà nghĩ đến Lâm Quán Quán.

Chết tiệt!

Nhưng có những suy nghĩ, một khi đã nảy ra liền không thể khống chế nồi.

Nghĩ đến Lâm Quán Quán, Tiêu Dục không nhịn nổi mà đem Lâm Vi ra để so sánh với cô.

Nói thật thì, cơ thể của Lâm Vi kém xa so với Lâm Quán Quán, còn về gương mặt, Lâm Vi thuộc kiểu những cô gái trong sáng, còn Lâm Quán Quán thì thuộc kiểu cô gái trưởng thành.

Có thể nói rằng, tướng mạo và cơ thể của Lâm Quán Quán, tuyệt đối có thể khiến nhiều người đàn ông phát điên.

“Anh Dục, anh Dục?”

“Hử?” Tiêu Dục hoàn hồn lại.

“Đang nghĩ gì vậy, sao mà nhập tâm thế?”

Tiêu Dục một tay luôn vào trong váy cô, khản giọng nói, “Tất nhiên là…nghĩ đến em rồi.”

“Đáng ghét!”

Dù miệng nói như vậy, Lâm Vi cũng đã ỡm ờ rồi chiến với anh một trận rồi.

Sau khi làm xong chuyện, Lâm Vi toàn thân đã không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Cô dựa vào lòng Tiêu Dục, lại nói về chuyện Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa, “Anh Dục, em thấy Dã Hỏa có vẻ là thật lòng với cô ấy đó.”

Nghĩ đến việc A Dận và Lâm Quán Quán có thể ở sẽ ở bên nhau, Tiêu Dục liền khóc chịu, anh nhíu mày nói, “Cái gì mà thật lòng chứ, thằng em trai anh như nào anh hiểu rõ, dù làm gì cũng chỉ có nhiệt huyết trong vòng 30 phút thôi. Nhìn thấy gái đẹp là lại mê đến mức không đi nỏi, nhưng tình cảm đến với nó nhanh rồi qua cũng nhanh thôi, sau khi chán rồi là lại thôi ý mà.”

Lâm Vi rủ tròng mắt xuống, sâu trong ánh mắt như có chút lạnh lẽo.

Nếu vậy thì quá tốt rồi!

Cô cực kỳ mong đợi cái bộ dạng nhếch nhác của Lâm Quán Quán khi bị Cơ Dã Hỏa đá.

Ưm…

Đúng rồi!

Còn cái thằng Tiêu Diễn kia nữa!

Cô phải mau chóng nghĩ ra cách, để khiến Tiêu Diễn nhìn ra được bộ mặt thật của Lâm Quán Quán mới được.

Đến khi Lâm Quán Quán mắt đi chỗ để dựa vào, chỉ có thể nhận là do cô ấy và mẹ cô ta dày vò rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.