Truyện Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám - Lâm Quán Quán

Chương 137-141




Chương 137

Mong cả nhà thông cảm cho truyen one hình ảnh nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!

“Anh không hỏi người đeo kính trong vòng bạn bè của em là ai sao? Không hỏi vì sao cả đêm em không về, không hỏi có chuyện gì xảy ra giữa em với anh ta không à? “

Lâm Quán Quán chăm chú nhìn vào biểu cảm của Tiêu Lăng Dạ, cố gắng tìm thấy được điều gì đó từ gương mặt anh.

Tuy nhiên, anh vẫn kín tiếng như mọi khi, khuôn mặt tê liệt như mọi khi, cô không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Ngay khi cô muốn tiếp tục tra hỏi, Tiêu Lăng Dạ nhẹ nhàng đóng nắp thuốc mỡ lại, quay đầu lại, nhìn cô thật sâu.

Anh chậm rãi nói, “… Anh tin em.”

Miễu sát!

Lâm Quán Quán bị miều sát ngay chớp mắt!

Tâm trạng cô phức tạp, muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.

Vì vậy…

Người ta nhẹ nhàng nói với cô mấy chữ, những gì cô làm đêm qua đều là vô ích!

Muốn điên lên mắt!

Lâm Quán Quán “xoạt” từ trên ghê sô pha đứng lên, “Em về đây.”

Tiêu Lăng Dạ không giữ cô lại mà đưa thuốc mỡ vào tay cô, “Ngày xoa hai lần, vết đỏ sẽ mờ đi.”

“Biết rồi…”

Lâm Quán Quán tức giận bỏ đi.

Về đến nhà, việc đầu tiên là tẩy trang và đi tắm.

Khi cô xong xuôi, Lâm Duệ cũng vừa lúc tỉnh dậy, Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm bước ra ngoài như thể vừa mới tỉnh dậy.

“Chào buồi sáng bảo bối.”

“Chào mamil”

Lâm Duệ đi xuống lầu, nhìn thấy vết muỗi trên người cô, lông mày nhỏ nhíu lại, trầm giọng hỏi: “Sao lại bị muỗi đốt dữ dội như vậy?”

Hừi Y hệt như Tiêu Lăng Dạ đã hỏi.

Ngay cả biểu hiện nghiêm túc cũng có phần giống nhau.

Lâm Quán Quán kinh sợ, trong một khoảnh khắc, cô gân như đã nghĩ rằng người trước mặt mình là Tiêu Lăng Dạ!

Đúng là gặp quỷ rồi.

Nhưng mà…

“Khụ! Duệ Duệ, vết trên người mẹ giống muỗi đốt lắm à?”

Lâm Duệ liếc cô một cái, không thể giải thích được, “Nếu không?”

Lâm Quán Quán cứng họng.

Cô sao lại thảo luận những điều này với một đứa trẻ cơ chứ.

Lâm Quán Quán ho nhẹ một tiếng, “Tối qua ngủ quên đóng cửa sổ, bị muỗi đốt.”

Lâm Duệ chạy tới, nhìn tay và chân cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Mami, vết cắn quá nhiều, trên tay và chân, trên vai nhiều như vậy, mẹ đã nhét bao nhiêu con muỗi vào nhà rồi? “

137-1-hac-am.jpg 137-2-hac-am.jpg 137-3-hac-am.jpg

*A Diễn, giúp anh một việc.”

“Anh nói đi!”

Ngày hôm sau.

Lâm Quán Quán vẫn trở lại vào lúc năm giờ sáng.

Tình cờ lại “chạm trán” Tiêu Lăng Dạ từ biệt thự bước ra.

“vP Lâm Quán Quán nghiêng người, “Tiêu Lăng Dạ, anh định chạy bộ à?”

“Anh đang đợi em.”

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng trìu mến.

Lâm Quán Quán mặt nóng bừng.

Cô che mặt, thóa mạ trong nội tâm.

Chờ cô, đợi cô, sao lại nói đến chuyện tình cảm mắt rồi.

Tiêu Lăng Dạ nhìn quần áo của cô, mắt lóe lên, “Đi theo anh.”

‘Ùa’ Tiêu Lăng Dạ đưa Lâm Quán Quán về gara riêng của mình.

Gara của anh rất lớn, giống như một nhà kho khổng lò, mỗi chiếc xe đều có một phòng riêng, được khóa lại bằng cửa kim loại.

Lâm Quán Quán hơi bối rối.

*Tại sao anh lại đưa em tới đây?”

Tiêu Lăng Dạ âm thầm lấy từ trong túi áo ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ, anh bắm một nút, mỗi cánh cửa đều tự động nâng lên, mỗi một chiếc xe trong gara hoành tráng lộ ra.

Lâm Quán Quán mở to mắt.

Mẹ ôi!

Rất nhiều ô tô.

Có chiếc xe hơi bảy chỗ sang trọng đưa chị gái ra viện lần trước, chiếc Maybach mà anh ấy thường dùng, chiếc xe thể thao Ferrari mà Tiêu Diễn đã đưa chị gái đến bệnh viện lần trước, một chiếc RV hạng sang, xe địa hình, xe thương vụ, xe kiệu……

Tất cả các loại xe nên có đều có cả.

Tổng cộng có cả chục chiếc xe hơi sang trọng.

Lâm Quán Quán bát giác nuốt nước bọt, “Tiêu Lăng Dạ, anh đang khoe với em anh có nhiều xe?”

Tiêu Lăng Dạ, “…”

Anh chỉ vào chiếc xe trong góc, “Chiếc xe đó, anh sẽ đưa cho em. “

Ánh mắt của Lâm Quán Quán nhìn theo hướng anh đang chỉ, vừa nhìn cô liền kinh ngạc.

Cô bị choáng váng trong vài giây, sau đó “Aww–” một tiếng lao đến.

Cô chạy bên cạnh chiếc xe, cả người nằm trên đầu xe, bám chắc vào trên xe,”Ôi ôi! Điên mắt, cha sinh mẹ để tới giờ, không ngờ em có thể thực sự nhìn thấy xe này, đơn giản là quá tuyệt vời rồi.”

Phần khích sang chắn, Lâm Quán Quán không thể nói được gì nữa.

Cô trìu mến vuốt ve thân xe, nhìn chiếc xe với ánh mắt như thể đang nhìn người đàn ông yêu dấu của mình, “Chúa ơi! Bugatti Veyron, xứng đáng là một chiếc xe thể thao đẳng cấp thế giới. Hãy xem những đường nét uyễn chuyển và tinh tế đến mức nào này. Người ta nói rằng chiếc xe này chỉ mắt 1,8 giây để tăng tốc tới 100km, tốc độ tối đa có thể đạt 467 km một giờ. Điều quan trọng nhất là giá bán, được bán với giá hơn 40 triệu nhân dân tệ đấy! “

Sau khi quan sát xung quanh, Lâm Quán Quán đột nhiên phát hiện ra chiếc xe này là mới tinh, miếng phim bên trong vẫn chưa bị xé ra.

Lâm Quán Quán không ngừng vuốt ve thân xe, ánh mắt rực lửa đến đáng sợ.

Không biết từ khi nào, Tiêu Lăng Dạ đã đến phía sau cô, thả một quả bom.

“Đưa cho eml”

“Cái gì ?!”

Lâm Quán Quán nghỉ ngò rằng cô có ván đề về thính giác.

“Em không nghe nhằm, chiếc xe này được vận chuyển đến đây đêm qua, anh đặc biệt mua nó cho em.”

Lâm Quán Quán sửng sốt.

Cô cảm thấy nhịp tim của mình gần như ngừng đập, cô hoàn toàn bị Tiêu Lăng Dạ làm cho kích động.

“Cho, cho em á, tại sao?”

Chương 138

Tiêu Lăng Dạ nói một cách tất nhiên, “Em chẳng phải thích đua xe sao?”

Chính bởi vì cô thích đua xe, nên anh đã mua cho cô một chiếc xe đua đời mới nhất sao?

Lâm Quán Quán nắm một trong tay một chiếc xe đua mà nóng như lửa đốt, liền bỏ tay ra, “Tiêu Lăng Dạ, nếu như tôi nói tôi thích nhà…”

“Em thích căn nào?”

Có nghĩa là, cô ấy thích căn nào, anh cũng đều mua cho hết?

OMGI Lâm Quán Quán sắp phát điên mắt.

Cô thật sự rất muốn nói rằng, cách phá tiền một cách điên cuồng của anh ta….đẹp trai chết mát!

Nhưng, cô nuốt nước bọt lại, cố gắng kiềm chế không nhìn chiếc xe đua đó nữa, quay đầu nhìn vào mắt Tiêu Lăng Dạ, “ E hèm! Tiêu Lăng Dạ, tôi không phải là cái thể loại con gái ham của đâu, anh không thể mua nồi được tôi đâu…”

“Vậy nên, anh đang muốn làm theo ý người mình yêu đó.”

Mái Cô sắp không chịu nổi nữa rồi đó.

Lâm Quán Quán đứng thẳng lưng, quay đầu, cứng miệng nói, “Cái gì mà chiều ý chứ, tôi vốn đã chả thích chiếc xe này tí nào rồi.”

Tiêu Lăng Dạ mắt sáng lên, ấn nút, mười mấy cánh cửa ở’ ga-ra đóng lại.

“Đi với anh.”

*Tôi vẫn còn có việc…”

Tiêu Lăng Dạ không dễ từ chối, nắm tay cô nói, °Xem xong rồi đi.”

Cô có thể nói không sao.

Lâm Quán Quán cứ nghĩ rằng hôm nay đã nhận đủ sự kích thích rồi, ai ngờ vẫn còn nhiều nữa phía sau.

Tiêu Lăng Dạ đưa cô quay về biệt thự.

138-1-hac-am.jpg 138-2-hac-am.jpg

Lâm Quán Quán lặng người nhìn Tiêu Lăng Dạ ném ra trước mặt mình vài tờ giấy, “Đây là cái gì?”

“Giấy chứng nhận quyền sở hữu của quán bar 0h, từ hôm nay trở đi, quán bar 0h chính là tài sản cá nhân của em.”

Đậu! Má!

Lâm Quán Quán bị dọa phát ngất, mau chóng đẩy máy tờ giấy đó qua chỗ khác, “Tôi, tôi không muốn.”

Tiêu Lăng Dạ nhau mày, “Không phải là em thích đi bar sao?”

“Vì vậy nên anh tặng tôi quán bar? Tiêu Lăng Diễn, đây là phải là niềm vui bất ngờ nữa, mà nó trở thành niềm kinh hãi rồi đấy, anh biết không?”

“Anh chỉ nghĩ rằng, em thích đi bar, thì ở địa bàn của chính mình thì sẽ an toàn hơn một chút.”

“Còn có cái này nữa…”

Lâm Quán Quán nhìn vào chiếc hộp trước mặt, “Đây là gì vậy?”

“Em mở ra xem đi!”

Lâm Quán Quán mở chiếc hộp ra, trong hộp bắt ngờ lại là khẩu súng mới toanh.

Lâm Quán Quán chọt ngắng đầu lên, “Anh…”

“Đây là một khẩu súng thường, cái khẩu cũ của em dễ lộ quá, sau khi sử dụng cái này thì phạm vi tra ra sẽ nhỏ hơn.”

Lâm Quán Quán nhìn khẩu súng trong hộp với tâm trạng phức tạp, “Anh, đưa tôi cái này anh không sợ tôi sẽ làm chuyện không hay sao?”

Tiêu Lăng Diễn ngồi đối diện cô, sắc mặt điềm tĩnh, giọng nói ấm áp, “Anh tin, néu không phải vì bắt đắc dĩ thì em sẽ không dùng nó.”

Cái cảm giác được tin tưởng này, thà…gặp ma còn thích hơn.

“Lúc tính mạng đang gặp phải nguy hiểm thì hãy cứ dùng, đừng sợ hậu quả, có anh đây!”

Có anh…

Hai từ đơn giản, nhưng lại khiến sống mũi Lâm Quán Quán cay cay, trong lòng nóng hầm hập.

Vậy nên, không phải là anh đã dùng tiền để mặt vào mặt cô, mà là vấn đề an toàn của cô, chiếc xe đó cũng vậy, chỉ là vì sợ cô khi đua xe sẽ không được an toàn, nên mới mua tặng cho cô loại tốt nhất?

Nếu nói không cảm động thì chặc chắn là giả.

Điều anh ấy nói là thật Anh ấy đã dùng hành động thực tế để nói với cô rằng, anh chấp nhận việc cô đi bar, nói bậy, đánh nhau và cả đua xe.

Quả là một cú bạo kích!

Thanh máu của cô sắp cạn rồi.

Lâm Quán Quán đẩy đồ lại, kiên quyết lắc đầu, “Cái này tôi cũng không thể nhận được!”

“Lâm Quán Quán…”

“Không nhận, không nhận, kiên quyết không nhận!”

Tiêu Lăng Dạ nhìn thái độ kiên quyết không dao động của cô, nhau mày lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu và súng lại, “Tùy em!”

Anh khi là sếp cũng như vậy/ Cũng có thể bảo đảm sự an toàn của cô khi đi bar như vậy.

Còn về súng thì…

Có anh bên cạnh, có lẽ cô cũng không cần dùng đến.

“Tiêu Lăng Dạ…”

*Còn có một đồ như thế nữa.”

Tiêu Lăng Dạ mang một cuốn tài liệu đẩy ra trước mặt cô, Lâm Quán Quán không dám động đậy, sợ rằng lại là cái thứ gì đó khiến cô trợn mắt há mồm.

Nhìn thấy được sự lo lắng của cô, Tiêu Lăng Dạ cười khẽ một tiếng, “Không phải là đồ anh muốn tặng em, em tự xem đi.”

Lâm Quán Quán bán tín bán nghỉ mở cuốn tài liệu ra.

Vừa mở ra, mắt cô sáng lên.

Kẹp bên trong cuốn tài liệu là máy tư liệu về những trường mẫu giáo tư nhân ở Vân Thành.

Tư liệu rất kỹ càng, từ địa chỉ của trường mẫu giáo, đến môi trường, giáo viên, hay cả những giải thưởng đã từng đạt được, còn cả ưu nhược điểm của ngôi trường cũng được chỉ ra rất rõ ràng.

Tổng cộng có 5 trường.

Tất cả đều là ngôi trường mẫu giáo song ngữ.

Lâm Quán Quán hết sức bắt ngờ.

Cô gần đây ở nhà, lúc chán thì sẽ tìm một số tư liệu về các trường mẫu giáo, Duệ Duệ cũng 3 tuần tuổi rồi, cũng đã đến tuổi đi mẫu giáo rồi.

Đứa bé này vừa thông minh nhưng cũng lầm lì.

Hồi trước ở Mỹ nó cũng không có bạn bè, sau khi về nước mãi mới có Tâm Can đến làm bạn, cô hi vọng nó có thể trở nên cởi mở hơn một chút, tiếp xúc nhiều hơn với các bạn một chút.

Nhưng cô chọn mãi máy ngày, cũng không có nơi nào phù hợp, bởi vì mùa hè đã kết thúc, các trường cũng bắt đầu khai giảng, những người mà có điều kiện cực kì thích hợp về mọi mặt cũng chiêu sinh xong rồi, không còn tiếp tục tuyển nữa.

Lâm Quán Quán nhìn những tài liệu trong tay, ngắng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Dạ, “Những ngôi trường này đều có thể vào sao?”

“ÙmP’ Nhận được một câu trả lời khẳng định, Lâm Quán Quán vô cùng kích động.

Cũng đúng!

Tiêu Lăng Dạ từ trước đến nay chưa từng làm gì vô ích, nếu như anh đã mang những tài liệu này trước mặt cô rồi, thì chắc chắn rằng tất cả đều có thể vào được.

Lâm Quán Quán cảm thán thêm lần nữa.

Có tiền đúng là dễ làm việc mà.

“Tiêu Lăng Dạ, cảm ơn anh!”

Rõ ràng giúp cô ấy rồi, Tiêu Lăng Dạ lại không tranh công, nói, “Tiện tay thôi ý mà, vừa hay Tâm Can cũng đến tuổi đi học rôi. Cô bé cứ mãi không muốn đi học, Duệ Duệ mà đi thì chắc chắn nó sẽ đi.”

Anh nói một cách qua loa, nhưng lại khiến Lâm Quán Quán vô cùng cảm động.

Những chuyện tốt anh đã làm với cô, không chỉ có cô phái suy nghĩ mà ngay cả Duệ Duệ cũng không thể bỏ qua.

Làm sao đây!

Thanh máu cạn sạch rồi!

Chương 139

“Anh đối với em là thật lòng, mong em có thể suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa chúng taI”

“Ây!”

Lâm Quán Quán nghĩ lại về những lời Lăng Tiêu Chiến nói ngày hôm đó, không chịu nổi mà thở dài.

Làm sao đây làm sao đây!

Cô cảm thấy bản mình lúc nào cũng như không có chút phản kháng nào.

“Ây!

“Lâm Quán Quán, hôm nay em đã thở dài đến tận lần nữa 39 rồi đấy.” Cơ Dã Hỏa nhau mày nói, “Có phải là do gặp phải chuyện gì không vui không, nói ra để mọi người cùng vui nào.”

Đệt!

Việc cô ấy cảm thấy tâm trạng không tốt, là một việc đáng ăn mừng sao?!

Lâm Quán Quán nhìn vào mắt người làm việc trong đoàn phim, không kìm nổi cơn giận, từ kẽ răng lấp đầy bằng 1 từ, “Cút!”

“Lâm Quán Quán, em có biết rằng dù sao, em không nghe thấy rằng anh đang muốn quan tâm cô sao.”

Lâm Quán Quán trợn mắt, “Không nghe thấy.”

Cơ Dã Hỏa, “…..”

*Có chuyện phiền muộn gì thì cứ nói với anh, dù sao anh cũng là bạn trai cũ của em, nếu có thể giúp được gì thì nhất định anh sẽ cô gắng hết sức.”

“Bây giờ anh ngậm mồm lại đã là một sự giúp lỡ to lớn đối với tôi rồi.”

Cơ Dã Hỏa nỗi giận, “Lâm Quán Quán, em ý gì vậy!”

*Đi ra đi ra, che mắt kịch bản rồi.”

“Có cái rắm ấy! Anh đứng trước mặt em đã mười mấy phút rồi, cũng chả tháy em lật trang kịch bản lấy một lần.”

Lâm Quán Quán bị lật tẩy, từ xáu hỗ trở nên phẫn nộ, trợn mắt nhìn anh ta một cách tức giận.

Cô “bộp” một tiếng, gấp quyền kịch bản lại, cả người đều khó chịu.

Hồi trước!

Cho dù cô có gặp phải chuyện gì khó chịu, chỉ cần mở: kịch bản ra, thì có thể ngay lập tức vứt bỏ đi hét những cái ý nghĩ không hay đi, chuyên tâm vào việc quay phim.

Nhưng bây giờ, ngay cả việc đọc kịch bản cũng không thẻ chú tâm nỗi.

Sức ảnh hưởng của Tiêu Lăng Dạ đổi với cô là quá lớn so với tưởng tượng.

“Ày!”

Lần thứ 40 Lâm Quán Quán thở dài.

Cô nghĩ lại về cảnh tượng khi Tiêu Lăng Dạ tỏ tình với mình vào 3 ngày trước.

“Lâm Quán Quán, anh đối với em là thật lòng, mong em có thể suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa chúng tai”

“Tôi, tôi phải suy nghĩ một chút”

“Bao lâu?”

Lâm Quán Quán giơ tay, yếu ớt nói, “Có thể vô thời hạn không…”

“Không được!”

“Vậy…nửa năm?”

“Không được!”

Tiêu Lăng Dạ tối mặt lại, anh nói một cách chắc nịch, “7 ngày!”

“Được, 7 ngày thì 7 ngày!”

Lâm Quán Quán giơ tay, “Tôi có một yêu cầu!”

“Em nói!”

“Trong vòng 7 ngày này, chúng ta đừng gặp mặt nhau!”

Tiêu Lăng Dạ nhau mày, “Đây là một yêu cầu bắt hợp lý.”

“Ai nói là bất hợp lý! Nếu thấy anh thì nó sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi! Dù sao thì anh nói đi, đông ý hay không!”

“…PĐƯỢC!.

“ÀyP”

Lần thứ 41 Lâm Quán Quán thở dài.

Với lời hẹn xa nhau 7 ngày của họ, hôm nay đã là ngày thứ 3 rồi, còn lại 4 ngày nữa thôi, lúc đó cô nên trả lời như thế nào với Tiêu Lăng Dạ đây.

Đau đầu quá!

“Lâm Quán Quán…”

*Im mồm!”

Cơ Dã Hỏa nín lại, lặng lẽ nói 1 câu, “Đạo diễn tới rồi Lâm Quán Quán quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lý Mưu đang tiến tới chỗ cô và Cơ Dã Hỏa, trên mặt cô liền nở: một nụ cười tươi.

Tốc độ lật mặt nhanh, khiên cho Cơ Dã Hỏa không nói nên lời.

“Quán Quán!”

*Đạo diễn Lý!” Lâm Quán Quán mau chóng đứng dậy khỏi ghê.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi quay phim lại sau khi cô bị thương, vừa trang điểm xong thì Cơ Dã Hỏa đến “diễn cùng”, đây là lần đầu tiên cô thấy lại Lý Mưu sau khi bị thương.

“Đã đỡ hơn chưa?”

“Cũng đỡ nhiều rồi ạ.”

Lý Mưu vỗ vai cô, “Chuyện lần này khiến em chịu khổ TÔI Lý do Lâm Quán Quán bị thương là do An An ở tổ đạo cụ đã thay đổi đạo cụ, nhưng vì thanh danh của tổ làm phim, Lý Mưu lại không lựa chọn báo cảnh sát.

Đầu tiên là vì việc báo cảnh sát sẽ có ảnh hưởng xấu đến tổ làm phim.

Thứ hai lại là vì An An còn trẻ tuổi, cô chỉ muốn giáo huấn Lâm Quán Quán một bài, không hề muốn cướp mạng cô.

Lý Mưu suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến những lúc An An làm việc chăm chỉ ở tổ đạo cụ, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng cũng không phải là một đứa trẻ ác độc, không nhẫn tâm hủy hoại tiền đồ của An An, chỉ sa thải cô, chứ không hề tra cứu gì thêm.

Lâm Quán Quán cười mà không nói gì.

Đối với An An, cô không thể tha thứ được.

Cho dù cô ta có bát cứ mục đích gì, việc cô thay đổi đạo cụ, vẫn là sự thật rằng cô ta suýt thì giết chết cô.

Cô lại không khoan dung như vậy, coi rằng chuyện này như chưa hề xảy ra.

“Quán Quán à, anh biết trong lòng em sẽ có chút khó chịu, nhưng dù sao chuyện lần này cũng là tổ đạo cụ có lỗi với em.”

“Đạo diễn nói nặng lời rồi, em tôn trọng cách làm của tổ đạo cụ mà.”

Chỉ nói tôn trọng, chứ không nói đồng ý.

Cơ Dã Hỏa nhiều lần muốn nói gì đó, đều bị ánh mắt hằm hằm của Lâm Quán Quán đè nén lại, Cơ Dã Hỏa chỉ có thể hậm hực mà im mồm.

Lý Mưu cảm thấy ngại ngùng, vuốt mũi, chuyển chủ đè, “Em và Cơ Dã Hỏa diễn chung với nhau thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi ạ.” Lâm Quán Quán trừng mắt nói bừa, “Kĩ năng diễn của sư huynh rất tốt, diễn cùng anh ấy rất ổn ạ.”

Cơ Dã Hỏa, “….”

Hê hêt!

Nha đầu chết tiệt, đúng là đồ hai mặt.

Khi chỉ có mỗi hai người họ thì cứ bảo anh ta cút đi, lúc ở trước mặt đạo diễn thì luôn mồm nói “Sư huynh”, bộ dạng làm như tôn kính anh lắm ý.

Còn nữa…

Từ lúc anh ấy đến đã là n khoảng thời gian rồi, họ ngay cả một từ cũng chưa diễn với nhau, thế mà trong trí nhớ cô lại là diễn với anh rất thuận lợi.

Lại còn khen kĩ năng diễn của anh tốt nữa!

Ninh nót cũng chả có tác dụng gì đâu.

Cơ Dã Hỏa kiêu ngạo quay đầu qua chỗ khác.

“Thuận lợi là được rồi.” Lý Mưu cùng hai người họ bàn về lịch trình công việc hôm nay, “Lần trước những phân cảnh đã quay thì anh đều xem qua hết rồi, làm tốt lắm, đều có thể sử dụng. Chúng ta hôm nay sẽ quay từ phân cảnh mà hôm nọ bị cắt. Sau khi quay xong thì sẽ quay lại cái cảnh hôn mà chưa từng quay hôm nọ ấy thêm một lần nữa, sau khi quay hết 2 cảnh này rồi, cảnh quay của Dã Hỏa ở tổ phim cũng coi như là đã xong hết rồi đó.”

“Được ạt”

Lâm Quán Quán thả lỏng một hơi, cuối cùng cũng không cần phải ở cùng một tổ phim với cái thằng Cơ Dã Hỏa này nữa rôi.

Cái biệt hiệu ông “Chồng quốc dân” cũng không phải là vớ vẫn, các cô gái trong tổ phim 10 phần cũng đến 9 phần đều là fans của hắn, những ánh mắt của mấy nàng fans đó như là ra-đa vậy, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô và Cơ Dã Hỏa, mỗi lần Cơ Dã Hỏa từ từ tiền gần cô thêm một chút, cô đều có thể cảm thầy được những ánh mắt đồ kị của những nàng fans đó.

Mỗi lần gặp người khác, đều phải giả vờ là rất tôn kính anh ta.

Khiến cho cô thấy áp lực đè nén, chỉ sợ không cẩn thận lộ tẩy, mấy cô nàng fans đó chắc chắn sẽ nổi dậy cho mà Xem.

Lê Mưu đi sắp xếp những nhân viên để bố trị lại trường quay, anh ta vừa đi, Cơ Dã Hỏa liền cầm cuốn kịch bản lên, mặt khó chịu nhìn Lâm Quán Quán.

“Làm gì thế?” Lâm Quán Quán trợn trừng mắt, không có ý tốt gì.

Cơ Dã Hỏa cắn răng, “Đúng là phải để cho Lý Mưu thấy bộ dạng này của eml”

“Còn nghĩ tôi thật sự muốn coi anh là tiền bối sao?”

Cơ Dã Hỏa, “Được rồi, em cứ giữ thái độ như này với anh đi.”

Tiền bối!

Nếu thật sự có ngày mà cô kính trọng anh ây thật, anh ây chắc chắn sẽ bị dọa chết mắt.

“Quán Quán…”

*Làm sao?”

*Hôm nay sao em cứ như phải giẫm phải bom ý nhỉ, cứ hở.

tí là tức! Anh còn chưa làm gì sai với em, nào nào nào, để anh đoán xem, tâm trạng em đang không tốt như này, không phải là vì có liên quan đến chú hai của anh chứ?”

Lâm Quán Quán phút chống cứng đờ người ra.

Chương 140 *Đệt! Thật sự là có liên quan đến anh ta sao?”

Vốn dĩ Cơ Dã Hỏa chỉ có tùy miệng đoán bừa, không ngờ.

lại khiến Lâm Quán Quán mặt biến sắc, mặt của anh ta cũng biến sắc theo, anh kéo lấy cổ tay của Lâm Quán Quán.

“Làm gì vậy làm gì vậy, mau bỏ ra, bị người khác nhìn thấy.

rồi bị truyền tin đồn, đến lúc đó tôi sẽ bị fans anh chửi chết mắt.”

Đệt!

Đây đã là lúc nào rồi, lại còn nghĩ đến việc tin đồn nữa!

Cơ Dã Hỏa tiến lại gần cô, sắc mặt nghiêm túc chưa từng, “Quán Quán, đừng nói là em thích chú hai của anh nhé?”

Lâm Quán Quán lặng người, ánh mắt né tránh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Thế nhưng, tình huống này đối với Cơ Dã Hỏa mà nói thì chỉ có thể là thừa nhận thôi.

Cơ Dã Hỏa trong lòng có gì đó không thể nói ra được.

“Anh sao vậy, sao sắc mặt lại trông tệ như thế?”

Sắc mặt Cơ Dã Hỏa càng trông tệ hơn, anh bắt chặt lây tay của Lâm Quán QUán, thành khẩn nói, “Quán Quán, em không hợp với chú hai của anh đâu.”

Lâm Quán Quán mở kịch bản ra, cúi đầu nhìn chữ trên kịch bản, “Tôi biết, thân phận chú hai của anh không tầm thường…”

*Ý anh không phải như vậy!” Cơ Dã Hỏa liền nói, “Chú hai của anh rất ưu tú, nhưng em cũng không kém! Em rất cởi mở hào phóng, ghét thì ghét đến mức căm thù, có ý chí tiến thủ mà lại yêu ghét rõ ràng…cũng như có một đứa con đáng yêu, em hợp với bắt cứ ai.”

Ôi giời ơi!

Lâm Quán Quán ngạc nhiên nhìn Cơ Dã Hỏa.

Không ngờ được, không ngờ được, trong lòng Cơ Dã Hỏa lại đánh giá cô cao như vậy.

Lâm Quán Quán nháy mắt, tay đặt lên vai anh ấy, bộ dạng như hai anh em, “Dã Hỏa, chỉ dựa vào lời anh vừa nói, huynh đệ này như anh, tôi nhận!”

Cơ Dã Hỏa nổi giận, hất tay cô ra, “Đệt! Người phụ nữ chết tiệt này, em nhận nuôi đó à, ai muốn em huynh đệ với em chứt”

Lâm Quán Quán, “…

Những tia cảm động vừa rồi liền tan biến hết thành mây khói.

“Lâm Quán Quán, anh hỏi em, em trả lời thành thật cho anh.”

“ỪP Cơ Dã Hỏa sắc mặt nghiêm túc lại, “Em thây con người của chú hai anh như thế nào?”

* n cần, tỉ mỉ, thân sĩ!” Lâm Quán Quán bẻ ngón tay nói ra ưu điểm của Tiêu Lăng Dạ, cô cứ nói 1 cái, sắc mặt của Cơ Dã Hỏa lại tệ hơn một chút, “Dù sao, ngoài việc không thích nói chuyện nhiều lắm, bầu không khí thì hơi căng thẳng một tí thì cũng không có khuyết điểm gì.”

“Hê hê!”

Cơ Dã Hỏa lạnh nhạt cười.

Lâm Quán Quán nhíu mày, “Cơ Dã Hỏa, ý anh là gì, nói thẳng cho lão nương đây xem nào!”

“Chú hai của anh không đơn giản như em nghĩ đâu. Hê hê, ân cần? tỉ mỉ? thân sĩ? Anh không tin được đây lại là lời dùng để miêu tả chú hai của mình.”

Lâm Quán Quán nhau mày.

“Nếu như trước mặt em, chú ý thể hiện là người như vậy, anh chỉ có thể nói rằng, chú ý chắc chắn là có ý đồ gì với em, còn những cái mà chú ấy biểu hiện ra, rất cả đều là giả.”

Lâm Quán Quán nhíu mày càng sâu hơn.

“Anh nói rõ xem nào.”

“Em cứ lên mạng tìm xem, nhìn xem mọi người đánh giá anh ấy như nào. Nào là Diêm Vương mặt sắt, nào là Asura vô cảm, bấy lâu nay, ngoại trừ Tâm Can, anh chưa từng thây chú ý vui vẻ với ai.”

Lâm Quán Quán im lặng.

Cơ Dã Hỏa tiếp tục nói, “Tất cả mọi người đều biết ông nội anh có 2 người con, đứa lớn là Tiêu Lãng Dạ , đứa nhỏ hơn là Tiêu Diễn, nhưng lại rất ít người biết bố anh, em biết vì sao không?”

Lâm Quán Quán lặng người một lúc.

Qua sự nhắc nhở của anh ấy, cô mới nhớ lại rằng, từ trước đến nay chưa từng tháy Tiêu Lăng Dạ nhắc đến anh trai mình.

Việc Tiêu Lăng Dạ không nhắc đến cũng là bình thường thôi, nhưng, đến cả Tiêu Diễn cũng chưa từng nhắc đến.

Theo lý mà nói, Tiêu Lăng Dạ đứng thứ hai, Tiêu Diễn đứng thứ ba, dựa vào trật tự, Tâm Can nên gọi Tiêu Diễn là chú ba mới đúng, nhưng tại sao Tâm Can luôn gọi Tiêu Diễn là chú hai vậy.

Từ trước đến nay cũng chưa thấy cô nhắc đến một người bác cả.

Nếu như không biết, sợ rằng sẽ thật sự nghĩ rằng ông nhà họ Tiêu chỉ có 2 người con trai là Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn.

“Cơ Dã Hỏa…”

“Bố của anh bị nhà họ Tiêu đuổi ra khỏi nhà, không dừng lại ở việc đuồi ra khỏi nhà, ông đó còn cắt đứt mối quan hệ cha con với bố anh!”

Lâm Quán Quán ngạc nhiên.

Cơ Dã Hỏa mặt lặng như nước, “Lúc đó, nhà họ Tiêu vẫn do ông lớn nắm quyền, ông ấy trực tiếp thông báo với các trang báo rằng, sau này không nhà báo nào được phép đăng những bài báo mà có tên của bố anh đi kém với nhà họ Tiêu, nếu không sẽ bị nhà họ Tiêu trừng phạt nặng nè!

Vậy nên, đến tận bây giờ, cũng không có nhà soạn nào dám đăng lên câu chuyện của bó anh.”

*….Nhưng, những việc này có liên quan gì đến Tiêu Lăng Dạ vậy, như anh cũng đã nói rồi đó, lúc đó người nắm quyền là ông nội anh mà, những việc này đều do ông nội của anh làm.”

“Em cứ nghe anh nói xong đã, ông anh tuy rằng đã nói ra những lời cay độc, nhưng đến cuối cùng vẫn không có đoạn tuyệt tình phụ tử với bố anh, vậy nên sau khi đuổi họ ra khỏi nhà, vẫn để lại quyền kinh doanh khách sạn nhà họ Tiêu cho bọn họ, cho dùng như vậy, đến tận ngày hôm nay, những người mà biết bố anh có tồn tại, chỉ là một số những tiền bối trong vòng nhà anh.”

Cơ Dã Hỏa nhéch mép, “Nhưng cái nguyên nhân lúc đầu mà đuổi bố mẹ anh ra khỏi nhà…chính là vì Tiêu Lăng Diễn!”

Lâm Quán Quán mặt đầy hoài nghỉ.

“Còn về nguyên nhân sâu xa, anh không thể nói với em được.”

Lâm Quán Quán gật đầu biểu thị đã hiểu.

140-1-hac-am.jpg 140-2-hac-am.jpg

Tiêu Lăng Dạ ưu tú, sợ rằng anh ấy sẽ thu hút sự chú ý của ông hơn, vậy nên mới đố kị, sau đó làm ra những chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng đến Tiêu Lăng Dại”

“Còn anh, anh biết hành vi của bố mẹ mình là sai, vậy nên mới gần gũi với Tiêu Lăng Dạ.”

Lâm Quán Quán nói xong hết một hơi, sau đó chớp mắt nhìn Cơ Dã Hỏa, “Tôi nói đúng không?”

Cơ Dã Hỏa, “…”

Má nó!

Có cần phải đoán chuẩn đến vậy không!

Chương 141: Làm người phải thành thật chút Lâm Quán Quán nhún vai.

“Chuyện này có đơn giản hay không không liên quan gì đến Tiêu Lăng Dạ? Cơ Dã Hỏa, em hiểu mà, anh không muốn em ở bên chú hai anh, dù gì thì bạn gái cũ bỗng nhiên trở thành thím mình, không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà chúng ta làm người ấy mà, vẫn nên phải thành thật chút, không thể vì để phá hoại nhân duyên của người khác mà hắt nước bản lên người ta chứ. Anh nói xem có đúng không?”

Cơ Dã Hỏa, “……”

“Quán Quán……

Lâm Quán Quán thở dài nói, “Chú hai cũng không dễ dàng gì đâu, bị bố mẹ anh làm tổn thương nặng nè, lại còn có thể không tính toán hiềm khích mà đối xử tốt với đứa cháu là anh và Nhan Duyệt Sắc, đúng là lầy ơn báo oán mài”

Lời của anh không những không khiến Lâm Quán Quán ghét chú hai mà còn lập nên hình tượng cao cả cho chú hai?

Cơ Dã Hỏa không cam tâm, “Quán Quán.

“Em hiểu! Em hiểu hết!”

Má nó!

Em hiểu cái gì chứ!

“Haiz! Chú hai anh đúng thật là không dễ dàng gì. Yêu nhau yêu cả đường đi, có khi ghét nhau ghét cả tông chỉ họ hàng! Chú hai anh không những không giận lây sang anh, mà còn làm hàng xóm với anh, lại còn ký hợp đồng cho anh với bên Truyền thông Tinh Quang, anh ấy thật sự là trọn tình trọn nghĩa với anh rồi. Còn anh…… ¡ Lâm Quán Quán đảo mắt nhìn anh, thở dài thật sâu, “Cơ: Dã Hỏa ơi là Cơ Dã Hỏa, không phải em nói anh đâu, chúng ta làm người vẫn phải nên có lương tâm một chút, chú hai anh đối xử với anh không tồi thật đấy, cho dù anh không báo đáp lại được thì cũng không được nói xấu sau lưng anh ấy chứ.”

Khóe miệng Cơ Dã Hỏa giật giật.

Cho nên, những lời của anh không những đề cao hình tượng cao lớn của chú hai, mà còn tự tay đào hố chôn mình rồi……

“Quán Quán……

“Anh yên tâm, những lời anh nói với em hôm nay em sẽ không nói với chú hai anh đâu.”

Chết tiệt!

Anh mà sợ bị cáo trạng saol “Lâm Quán Quán! I”

Đúng lúc này, Lý Mưu từ xa í ới gọi, Dã Hỏa, Quán Quán!

Chuẩn bị quay rồi!”

“Đến đây!”

Lâm Quán Quán lập tức bật dậy khỏi ghế chõng, cầm lầy kịch bản rồi chạy đi.

Bắt đầu quay hình, quay tiếp đoạn lần trước.

Bên vách núi.

Ninh Dịch đã chết.

Hắn dựa vào gốc cây lớn sau lưng, sắc mặt xám xịt, áo xanh gần như bị máu nhuốm đỏ hết cả, những mũi tên nhuốm máu rơi trên mặt đất.

Bạch Ngưng Sương lau đi vết máu cuối cùng trên mặt hắn, ánh mắt quyến luyến, ngắn lệ nhưng vẫn cười, “Thật là đẹp!”

Truy binh đuổi đến.

Nàng tùy ý liếc mấy tên binh linh, rút thanh kiếm mềm ra khỏi thắt lưng, khi nhìn lại hắn ánh mắt lại dịu dàng. Nàng cúi tháp đầu xuống, giọng nói cực kỳ trầm tháp, giống như: là tình nhân thì thầm với nhau vậy, “Đợi ta báo thù cho 2 tên lính rút kiếm xuống ngựa.

“Bạch Ngưng Sương, đưa tay chịu trói đi!”

Bạch Ngưng Sương cười khẩy, cầm thanh kiếm rồi phi người lên nghênh chiến.

“Tìm chết!”

2 tên lính cũng cầm kiếm xông lên.

Lần quay này diễn ra rất suôn sẻ, Bạch Ngưng Sương sử dụng cách lối đánh liều mạng, giết 1.

địch nhưng mình cũng thiệt 800, vì để giết chết 2 tên lính để chôn cùng Ninh Dịch mà nàng giết đỏ cả mắt, cuối cùng, nàng cũng chém chết 2 tên đó dưới kiếm mình.

Nhưng bản thân nàng cũng không khá hơn là bao.

Khi giết xong 2 tên lính kia thì cả người nàng cũng đã bê bết máu, bởi vì mắt máu quá nhiều nên sắc mặt nàng tái nhợt, mắt mờ đi, cả người chùng xuống.

Nàng xoay người.

Loạng choạng đi tới bên Ninh Dịch. Cuối cùng nàng cũng không trụ được nữa, chông kiêm xuông, đột nhiên khuyu xuống đất.

“Keng~-”

Trường kiếm rơi xuống đất phát ra một tiếng đau lòng.

Bạch Ngưng Sương nhếch nhác nằm sắp trên mặt đất, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng lần nào cũng chưa đứng dậy đã ngã xuống rồi.

“Ha ha–”

Nàng cười khổ 1 tiếng, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Nàng túm lấy cỏ trên mặt đất, từng chút một bò đến bên Ninh Dịch.

Nàng đưa tay ra.

Muốn vuốt ve gò má của hắn, nhưng khi thấy tay mình đầy.

máu thì nhớ lại hắn rất thích sạch sẽ, liền vội hạ tay xuống.

“Ninh Dịch…… 2 “Ninh Dịch…… : Nàng sẽ không nói sợ nữa bởi vì những người yêu thương nàng đều đã rời khỏi cõi đời này rồi.

Nước mắt Bạch Ngưng Sương lăn xuống theo gò má.

Trên mặt nàng đây vét máu, nước mắt lăn xuống, cuốn trôi đi 1 giọt máu, nhìn mà đau lòng.

Nàng bò đến bên hắn rồi rúc vào lòng hắn.

Nàng nghĩ cứ như thế này đi.

Cứ như thế này lặng lẽ chờ chết, sống không thể cùng nhà, chết lại cùng có thể cùng huyệt.

Thế nhưng……

Đám truy binh kia lại không tha cho họ.

Ngay khi Bạch Ngưng Sương nhắm mắt lại thì truy binh lại đuổi đến.

“Xuy!”

Tiếng ngựa hí vang lên, khi Bạch Ngưng Sương mở mắt ra, nàng và Ninh Dịch đã bị bao vây lại rồi.

Mười mắy tên lính.

Nàng bị thương khắp người, không còn chút sức lực nào, không thể giết bọn chúng được nữa.

“Bạch Ngưng Sương, chịu chết đi!”

Tên cầm đầu vẫy tay, “Đưa Bạch Ngưng Sương đi!”

Bạch Ngưng Sương mở to mắt, nàng kéo lấy tay Ninh Dịch, trong mắt đều là những tia máu, “Ninh Dịch, làm sao.

đây, cho dù là chết bọn họ cũng không cho chúng ta chết cùng nhau. Nhưng mà…… cho dù ta có chết cũng không muốn rời xa ngươi.”

Thấy đám người vây lại.

Bạch Ngưng Sương từ từ đứng dậy, đám binh lính kia sợ: nàng giở trò, lập tức liền đứng lại.

“Bạch Ngưng Sương, nếu người đưa tay chịu trói, bọn ta còn có thể tha cho ngươi không chết!”

Bạch Ngưng Sương chống vào gốc cây đứng dậy, ánh mắt nàng đảo qua bọn chúng 1 lượt, giống như là muốn khắc sâu diện mạo của những tên này vào trong tim vậy.

Ánh mắt căm thù đó khiến người ta rợn tóc gáy.

“Bạch Ngưng Sương ta thề! Cho dù có làm ma cũng tuyệt đối sẽ không tha cho các người!”

Nói rồi.

Nàng cũng không biết sức lực từ đâu mà có, ôm lấy Ninh Dịch, lao về phía vách núi, không dừng lại lấy 1 bước dứt khoát nhảy xuống vách núi cao vạn trượng.

“Cắt”

Lý Mưu bị cuốn vào trong mạch phim, suýt nữa thì quên hô cắt, “Tốt ,tốt, tốt! Cảnh này oke rồi!”

Cảnh nhảy vách núi đương nhiên không thẻ là thật rồi.

Thực tế thì Lâm Quán Quán và Cơ Dã Hỏa đều mang cáp treo trên người, cú nhảy cuối cùng kia cũng là được quay trên nền phông xanh trong nhà kính.

Lý Mưu hô cắt xong, nhân viên công tác lập tức thả hai người xuống.

“Dã Hỏa, Quán Quán, hai người nghỉ 1 lát, chúng ta lập tức quay cảnh tiếp theo luôn.”

“Được!”

Hai người uống nước, rồi đi quay cảnh tiếp theo luôn.

Tiếp theo là cảnh sau khi nhảy vách núi.

Bạch Ngưng Sương rơi xuống vách núi trọng thương hôn mê.

Khi tỉnh lại đã được một nhà nông dân dưới chân núi cứú về.

Trong căn nhà trúc.

Bạch Ngưng Sương mặt tái nhợt tỉnh dậy, nàng mở mắt, ánh mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Chết rồi à!

Chắc là nàng chết rồi đấy nhỉ.

Cơ thể khẽ cử động, toàn thân đau đến thấu xương.

Đau?

Nàng chưa chết? !

Ninh Dịch đâu? !

Đôi mắt lơ mơ của Bạch Ngưng Sương như hấp thu ánh sáng, nàng mặc kệ vết thương trên người mình, ngột bật dậy ở trên giường.

Lập tức đau đến toát mồ hôi lạnh, vải băng quấn trên người cũng rỉ máu, nàng vùng vẫy xuống giường, chạy ra ngoài căn nhà trúc.

Trước cửa.

Một cô nương 15-16 tuổi mặc bộ váy vải thô, bưng bát thuốc đi đến, nhìn thấy Bạch Ngưng Sương, cô vội đặt bát thuốc xuống, tiến lên trước dìu Bạch Ngưng Sương.

“Này! Cô nương, cô bị thương nặng, vết thương vừa mới được bôi thuốc băng lại đấy, tuyệt đối không được cử động mạnh!”

Bạch Ngưng Sương nắm chặt lấy cánh tay cô gái, hoảng hốt hỏi, “Ninh Dịch đâu?”

Thấy cô gái không đáp, nàng lại sốt sắng hỏi.

“Ninh Dịch đâu? Ninh Dịch đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.