Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 37: Làm bạn với tông thoan 2




Tống Thoan nghe xong toát mồ hôi thay cho bảo mẫu tháng này nếu cô không nhầm đã là lần thứ ba rồi thì phải.

“Nào đưa các con đi mua kem ăn xong phải ngoan ngoãn để cô làm việc có biết không?"

Hai con nhóc đồng loạt gật đầu.

Bọn họ đang ăn kem Hàn Như bước đến ôm lấy Cherry cô bé lúc đầu ngơ ngác lúc sau liền òa khóc, Tông Thoan còn chưa kịp hiểu chuyện gì Hàn Như đã hất nước vào người cô, Tôn Thất ở bên cạnh cầm lấy tay Tống Thoan.

"Ai cho cô bắt cóc bọn nhỏ."

Cô bắt cóc bọn nhỏ cô làm người tốt bây giờ lại thành bắt cóc.

Suri chau mày khó chịu người phụ nữ lạ mặt này cô bé không thích, thấy em cô khó chịu còn không buông tay, người trưởng thành như cô đành phải bảo vệ những người xung quanh.

"Này cô buông tay." Suri giọng nói non nớt khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu chắn trước mặt Tống Thoan mặt liếc về Hàn Như đang ôm Cherry

Thật khó chịu mà người xung quanh vì sao lại yếu đuối vậy mẹ cũng thế không biết có phải mẹ nhặt bé về hay không nữa. tính cách chẳng giống nhau chút nào.

"Người này rất nguy hiểm cháu mau về đằng sau chú, nát nữa ta mua kem cho cháu." Tôn Thất trân thành nói với Suri.

Suri mệt mỏi với người trước mặt muốn bắt cóc chị em cô là bọn họ mới đúng.

Bọn họ vẫn đang giằng co Hàm Phi thong dong đi vào. Tông Thoan không hai lời liền kéo Hàm Phi đến trước mặt.

"Trả bọn nhỏ cho cô đấy, bọn họ nghĩ tôi bắt cóc con cô."

Hàm Phi xấu hổ đánh giá Tống Thoan ừ hình như có gì đó hơi không ổn lắm.

"Thật ngại quá, Chu Thân mau đưa thư ký Tống cùng bọn nhỏ về công ty."

Lại nữa cô đã như thế này rồi mà Hàm Phi vẫn còn bóc lột cô, đúng là nhà tư bản quá bất công.

"Cậu vì sao lại để bọn trẻ cho cô ta."

Cô có nhất thiết phải giải thích không? cô và Tông Thoan không ưa nhau nhưng ít nhất chưa bao giờ cô ấy có ý định hại bọn nhỏ, không giống như người trước mắt giả dối sẵn sàng đẩy con cô vào nguy hiểm.

"Ừ cô ấy là bạn mình."

Hất tay Hàn Như muốn đi, Tôn Thất lại kéo tay Hàm Phi.

"Tông Thoan không tử thế gì đừng để đến lúc cô phải hối hận."

Cười lạnh, trong mắt đầy sự khinh bỉ nhìn Tôn Thất.

"Vậy sao tôi lại thấy những kẻ tỏ vẻ yếu đuối ích kỷ đáng khinh hơn nhiều."

Cả đời này Hàm Phi sẽ không quên những ngày tháng Suri mất tích, cảnh con gái bị dòng nước lạnh lẽo kia nhấn chìm. tình bạn cũng từ đó đã không còn nữa.

Hàn Như ngơ ngác cô ấy không tha thứ cho cô đến bây giờ cũng không tha thứ.

Công việc của cô bận rộn thời gian này Tống Thoan thực sự thay đổi không còn là con người vật chất như trước kia, Hàm Phi thấy được sự thay đổi của cô ấy.

Hôm nay sinh nhật của Tống Thoan, Hàm Phi được mời tham dự bọn trẻ đã qua từ hôm trước hôm nay cô đi một mình. Đến nơi con gái cô cả nhễ nhại mồ hôi đang dắt gà con đi dạo.

Cảm xúc một lời khó nói vì sao con gái cô lại nghịch thành cái dạng kia, gà mà dắt đi dạo như chó.

Tống Thoan cười cười với Hàm Phi, cô không mời đông người chỉ có người nhà bọn trẻ cô và Hàm Phi, sau bao thăng trầm cuối cùng cô mới nhận ra cuộc sống yên ổn là quan trọng nhất.

Tâm nguyện của cô bây giờ chỉ là bù đắp cho Tôn Lượng lỗi lầm mà cô gây ra, không yêu không oán bình bình an an sống nốt quãng đời còn lại.

"Hàm Phi mẹ tôi bị bệnh trước khi mất bà muốn tôi lấy chồng nhưng tôi năm đó sinh Tôn Thất không còn khả năng có thai nữa."

Hàm Phi không trả lời hay nói cách khác cô không biết phải trả lời thế nào cô không là người trứng kiến chuyện năm đó lên cũng không muốn phán xét Hàn Như.

Tôn Thất kể từ hôm gặp Hàm Phi anh luôn cảm thấy cô rất quen thuộc, nhiều đêm anh luôn cảm thấy nhớ cô nhưng lại không biết anh và cô có quen hay không?

"Tam Thái cô gái lần trước đứng cùng cậu tôi quen không "

Tam Thái đang xem hồ sơ trả lời trong vô thức.

"Có con cô ấy là con anh."

Tôn Thất sững người nói vậy hai bé gái đáng yêu kia là con của anh thảo nào lại đáng yêu như vậy, chỉ có điều đáng giận chuyện quan trọng như vậy mà bọn họ lại dám giấu anh.

"Vây sao không ai nói cho tôi."

Tam Thái chột dạ cúi mặt đã nhiều lần cậu muốn nói nhưng cô Hàn cản lại nói muốn trả lại một Tôn Thất bình thường cho cô Hàm.

Tôn Thất không nghĩ nhiều đến gặp Tông Thoan nhất định là cô ta lại giở trò tiếp cận con anh hăn là không có ý định gì tốt đẹp, Hàm Phi ngồi trên xích đu cười tươi bên cạnh là hai con nhóc đang chơi cùng Tôn Lượng nhìn cô từ bên ngoài tim Tôn Thất đập loạn nhịp.

"Vì sao em lại ở đây."

Ngước mắt thấy Tôn Thất đang nhìn cô, không phải nói chỉ gọi bọn cô sao, bây giờ lại ở đâu ra người này nữa.

"Vì sao tôi không được ở đây."

Tôn Thất muốn nói với cô Tông Thoan là người nguy hiểm cỡ nào nhưng nhìn thấy Tôn Lượng bên cạnh lời nói đến miệng lại nuốt xuống.

Suri chơi gà con quá mệt mỏi cô cho ăn kem không chịu ăn, pizza, thịt nướng cô còn không nỡ ăn mà nó lại chê, đang buồn phiền vậy mà ông chú này lại chắn đường của gà con.

"Chú gì đó chú có thể chánh ra được không? nếu không một lát nữa big sẽ cắn chú."

Hàm Phi nhắm mắt bất lực con gà mà lại gọi là heo vậy cũng được sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.