Truy Thê: Tô Tổng Yêu Anh Quá Mệt Mỏi

Chương 17: Bỏ Trốn




Hàm Phi cả đêm không ngủ dùng một đêm để ghi nhớ nét mặt của Tôn Thất, dùng một đêm để cảm nhận mùi hương của anh.

Sáng sớm Tôn Thất nhẹ nhàng xuống giường hôn tạm biệt hai mẹ con rồi mới ra cửa.

Tôn Thất vừa đi Hàm Phi cũng dậy chuẩn bị quần áo đồ dùng cô không mang nhiều đồ chỉ mang theo một ít đồ cần thiết.

Bế theo con gái nhìn lại căn nhà cô ở mấy tháng qua kéo vali ra sân bay, Hàm Phi đặt vé máy bay về philippin sau đó đi theo đường tiểu ngạch trở lại thành phố A rồi sẽ trở về Tây Bắc.

Tôn Thất về Mỹ liền đến bệnh viện, Tống Thoan nằm trên giường không có sức sống, mặt mũi nhợt nhạt nhìn thấy Tôn Thất nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cuộc đời cô sai lầm nối tiếp sai lầm, cô đã từng rất hận Tôn Thất cứ nghĩ là mình ghét anh nhưng không cô yêu anh yêu người con trai năm đó không từ thủ đoạn chiếm lấy cô bẻ đi đôi cánh thiên thần của cô.

“Tôn Thất cảm ơn anh đã đến thăm em.”

Tôn Thất không nói gì chỉ im lặng nhìn Tống Thoan, Tôn Lượng được Hàn Như đưa vào mami nói cậu phải ân cần với mẹ nhưng đứng trước người đó cậu không thể cười, không thể ân cần với bà ấy.

Trong ký ức của cậu mami là người cho cậu và ba chỗ ở, mẹ nuôi là người chăm sóc cậu, thời gian mami bận cậu vẫn luôn được mẹ nuôi chăm sóc.

Tôn Lượng mím môi rất khó sử hôm em gái gặp chuyện cậu đã nhìn thấy mami bế em ra khỏi nhà, cái chết của em cậu một phần cũng do mami gây ra, cậu không ghét mami nhưng tình cảm cậu dành cho mami cũng không còn như trước nữa.

“Tôn Lượng con chào mẹ đi.” Hàn Như nhẹ nhàng nói.

Lương Hải ở bên cạnh cũng đồng tình nhìn Tôn Lượng.

“Cô ấy không phải là mẹ con.” Tôn Lương bình tĩnh nói.

“Tôn Lượng lúc trước mami dạy con thế nào.” Hàn Như nghiêm giọng hỏi.

“Mami con là do người và mẹ nuôi dạy dỗ, lúc con ốm lúc con khóc bà ấy ở đâu.”

Tôn Lượng nói rồi ra ngoài của cậu không muốn tha thứ cho bà ấy lúc trước đã không cần vì sao bây giờ lại nhận.

Tôn Thất bình tĩnh nhìn Tống Thoan cảm giác thương tiếc cho người trước mặt.

“Tống Thoan mai cô phẫu thuật rồi đừng nghĩ nhiều, y học bây giờ rất phát triển nhất định sẽ thành công tôi sẽ mời giúp cô những bác sĩ đầu ngành.”

“Lúc em tỉnh lại người đầu tiên em muốn gặp là anh có được không.”

Tôn Thất lạnh nhạt lắc đầu “Không thể.”

Hàn Như kéo tay Tôn Thất ra ngoài ánh mắt khó xử nhìn anh.

“Tôn Thất phẫu thuật rất khó khăn cũng chưa chắc sẽ thành công anh có thể hứa với cô ấy không.”

“Hàn Như anh không thể ở bên người phụ nữ khác để mặc vợ con mình đang ngóng trông được, anh vốn không phải người tốt cũng không muốn làm người tốt vợ con anh còn đang chờ anh.”

Tôn Thất nói xong lạnh lùng đi để mặc Hàn Như nhìn theo, Tôn Lượng ở trên xe ánh mắt buồn bã ôm gấu bông trên tay.

“Con thích ôm gấu bông từ lúc nào vậy.”

Tôn Lượng lắc đầu nhìn Tôn thất.

“Không phải của con đây là của suri, em ấy không có con gấu này sẽ không chịu ăn.”

Tôn Thất không nói gì nhưng anh mắt chất chứa nhiều điều khó nói.

Hàm Phi bế theo con nhỏ nhập cảnh sau khi làm thủ tục xong liền bắt xe về thành phố A.

Sau khi về nhà Tôn Thất gọi cho Hàm phi rất nhiều lần cô đều không bắt máy lúc đầu Tôn Thất nghĩ cô mải chăm cherry lên không để ý nhưng càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.

Tôn Thất vội vàng gọi người qua nhà xem Hàm Phi rất nhanh liền nhận được tin hai người bọn họ không có nhà bây giờ đã là đêm cũng không thể đi dạo phố.

Cuộn chặt bàn tay, có luồng khí nóng chạy dọc cơ thể Tôn Thất.

“Rất giỏi để xem bắt được em tôi sẽ xử lý em thế nào.”

Tôn Thất cầm trên tay kết quả điều tra cả người tức đến sắp nổ tung, cô chỉ lên máy bay sau anh có một tiếng.

Khoan đã Kiểm tra lại điện thoại tin nhắn của Hàn Như vẫn chưa xóa, xem thời gian thì anh chắc chắn tin nhắn này Hàm Phi người đọc, không cho anh giải thích liền mang theo con gái chơi trò trốn tìm cô giỏi lắm ngày càng giỏi.

“Đặt vé máy bay cho tôi về thành phố A.”

Tam Thái không hiểu nhìn Tôn Thất không phải Hàm Phi đặt vé đi Philippines, đâu có về thành phố A.

“Ông chủ cô ấy bay đến Philippines mà.”

“Không nhất định cô ấy sẽ về thành phố A, Philippines có đường tiểu ngạch cô ấy làm vậy chỉ để tôi điều tra mất nhiều thời gian mà thôi.”

Tôn Thất tay cầm cốc nước một hơi uống cạn, ánh mắt có vài phần đáng sợ.

Tôn Thất đến thành phố A không khi khô nóng làm anh phải nhíu máy, anh đã cho người tìm kiếm rất nhanh thôi sẽ có kết quả, để xem lúc ấy anh sẽ xử lý cô thế nào.

Tôn Thất đến thành phố A không khi khô nóng làm anh phải nhíu máy, anh đã cho người tìm kiếm rất nhanh thôi sẽ có kết quả, để xem lúc ấy anh sẽ xử lý cô thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.